Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 2366 - Chương 2322: Đầu Danh Trạng!

Chương 2322: Đầu danh trạng! Chương 2322: Đầu danh trạng!Chương 2322: Đầu danh trạng!

Đao kiếm Cự Thần Binh sử dụng, phần lớn xưng “trảm hạm đao”, chiều dài ở mười mấy hai mươi mét đến mấy chục mét, ánh lửa khi kích động đến mức tận cùng, thậm chí có thể ép mũi nhọn ra vài trăm mét, thật sự là mang một con tàu vũ trụ hoàn toàn xuyên qua cũng không chút khoa trương.

Vân Khoát Hải dù là cường giả Hóa Thần đỉnh phong, chung quy cũng là thân thể máu thịt, “trảm hạm đao” này ngay cả tàu chiến vũ trụ cũng có thể nhất đao lưỡng đoạn, huống chi hắn vừa mới đấu với Lệ Linh Hải, thân thể hao tổn nghiêm trọng?

Mặc dù hắn vốn có thể né tránh một đao này, nhưng mấy chục xúc tu kim loại của “Địa Ngục Tinh” lại là từ phía sau hung hăng đâm vào khoang điều khiển, phong kín không gian trốn tránh bốn phía của hắn, càng có mấy cái quấn chặt tay chân hắn, mũi nhọn và bụi gai cùng nhau phát động, từng luồng lực lượng hắc ám không ngừng ăn mòn linh diễm của hắn, cuồn cuộn không ngừng ùa vào trong cơ thể hắn, làm hắn căn bản không sinh ra được sức phản kháng.

Đông Phương Thánh cũng là cường giả Hóa Thần, tuy không phải cuồng đồ xung phong hãm trận, nhưng cũng là lão tướng kinh nghiệm sa trường, khi chiến đấu kịch liệt nhất tự mình khống chế Cự Thần Binh ra trận chém giết cũng là chuyện thường có, tự nhiên không phải Hóa Thần loại hình quản lý hoặc là loại hình nghiên cứu tay trói gà không chặt có thể bằng được.

Một đao hạ xuống, nửa người Vân Khoát Hải hầu như thiêu đốt hết, phát ra tiếng gào rống đau thấu nội tâm.

Lệ Linh Hải nhân cơ hội vung xúc tu kim loại của “Địa Ngục Tinh”, theo vết thương của hắn đâm thẳng xuyên thủng, “xoẹt xoẹt”, một đường ăn mòn xương khớp, mạch máu cùng gân mạch của hắn, mang lục phủ ngũ tạng hầu như cháy trụi hết thảy quấy rối tinh rối mù.

“Vì... Sao!”

Vân Khoát Hải bị thương nặng, đại não hầu như sôi trào, sức tính toán đã sớm giảm tới đáy vực, phát ra tiếng rít gào mơ hồ không rõ, hắn một vạn cái không nghĩ ra vừa rồi Lệ Linh Hải không phải còn hao tổn tâm cơ mời chào mình sao, làm sao ở trong nháy mắt liền từ sau lưng xuống tay?

“Rất đơn giản, Đông Phương Thánh hữu dụng hơn ngươi, hắn là một quan chỉ huy hạm đội ưu tú, mà ngươi chỉ là một tên vũ phu oai hùng đầu óc ngu si, tứ chi phát triển.”

Lệ Linh Hải hướng sâu trong “Liệt Địa Giả” vỡ tan tành đưa đi một luồng thần niệm, cười lạnh nói: “Vũ phu oai hùng như ngươi, bất cứ lúc nào chỗ nào, đều là một quân cờ có thể vứt bỏ!”

Thần niệm dao động chưa tiêu tán, mấy chục xúc tu kim loại cùng lúc móc, xé, lại mang thân tàn của Vân Khoát Hải xé nát bươm, sau đó rụt về đi quấn lấy đơn nguyên động lực của “Liệt Địa Giả”, mũi nhọn mỗi một xúc tu đều nở rộ ra hào quang màu vỏ quất, lại là đun nóng đến nhiệt độ cao cực hạn mấy ngàn độ.

“Rầm! Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm!”

Vân Khoát Hải có lẽ còn có một luồng tàn hồn bất diệt, lảo đảo chui ra khỏi thân tàn, sau đó liền lâm vào trong sóng triều ngập trời Cự Thần Binh liên hoàn phát nổ, trong chớp mắt bị cắn nuốt sạch sẽ.

Đường đường cường giả Hóa Thần đỉnh phong, từ đây hồn phi phách tán, chết không có chỗ chôn!

Ngay tại nháy mắt “Liệt Địa Giả” nổ tung, sương mù đen sền sệt ở xung quanh lại tiêu tán đi rất nhiều, giống như thủy triều màu đen rút lui, bại lộ ra một mảng lớn không gian, lại mang mười mấy kẻ truy bắt cấp số Nguyên Anh hiển lộ ra.

Mười mấy tên Nguyên Anh này, năm người trong đó cũng khống chế Cự Thần Binh, người còn lại phân biệt trang bị tinh khải cấp bậc cao nhất, thoạt nhìn, lại là tràn đầy hào quang, uy phong rất mạnh.

Nhưng, lượn vòng trong sương mù đen hồi lâu cũng tìm không thấy đường ra, hệ thống dẫn đường của Cự Thần Binh và tinh khải đều bị phá hoại nghiêm trọng, toàn bộ thế giới giống như chỉ có một mình tồn tại, hơn nữa mơ hồ đoán được thân phận hoặc là nói căn nguyên lực lượng của Lệ Linh Hải, lòng của những Nguyên Anh này cũng hạ thấp đến cực điểm.

Đang lúc bàng hoàng vô thố, sương mù đen xung quanh bỗng tan đi, không chờ bọn họ xâu chuỗi với đồng bạn, ánh mắt liền hết thảy bị vụ nổ mãnh liệt hấp dẫn.

Lúc vụ nổ xảy ra, “Địa Ngục Tinh” từ phía sau lấy xúc tu kim loại hung hăng cắm vào lưng “Liệt Địa Giả”, “Cọp Răng Kiếm” lại dùng trảm hạm đao chém thật sâu vào khoang điều khiển của “Liệt Địa Giả”, thoạt nhìn như là Lệ Linh Hải và Đông Phương Thánh liên thủ, kẹp đánh trước sau, giết chết Vân Khoát Hải.

Theo thần hồn Vân Khoát Hải cũng tan biến ở trong vụ nổ, Đông Phương Thánh thật sự là hết đường chối cãi!

Nhìn thấy tình cảnh này, toàn bộ Nguyên Anh đều sợ hãi cả kinh, mỗi một mạch máu quanh thân hầu như đều sắp đông lại.

Tâm tư xoay chuyển thật nhanh, nào còn không hiểu là chuyện gì xảy ra?

Hành tung của Lệ Linh Hải là Đông Phương Thánh hướng bọn họ báo cáo, chỗ “chiến trường phục kích không chút sơ hở” này cũng là Đông Phương Thánh chọn, bao gồm hộ vệ bên cạnh Lệ Linh Hải cũng là Đông Phương Thánh tự mình an bài, lần lượt rút đi hoặc là xử lý.

Nhưng bây giờ, bọn họ lại bị lừa vào không gian tối tăm quỷ dị như thế, vô cùng có khả năng rơi vào trong mảnh vỡ thế giới nào đó hung hiểm vạn phần, tất cả cái này, đều là Đông Phương Thánh làm!

Đông Phương Thánh căn bản chưa phản bội Lệ Linh Hải, bọn họ bị lừa rồi!

Cùng lúc những tu sĩ Nguyên Anh này “bừng tỉnh đại ngộ”, trong đầu Đông Phương Thánh cũng lóe lên mấy trăm hơn ngàn tia chớp liên hoàn, mang tất cả đều nghĩ thông thấu, không khỏi phát ra tiếng rên rỉ đau khổ.

“Đông Phương tướng quân, nhiều ánh mắt như vậy đều nhìn thấy ngươi tự tay giết chết Vân Khoát Hải, trong đó bao gồm không ít người Vân gia.”

Giọng âm trầm của Lệ Linh Hải vừa đúng lúc truyền đến, “Tổn thất ngã xuống một cường giả Hóa Thần đỉnh phong, bất cứ một gia tộc nào cũng không có khả năng thừa nhận suông, dù ngươi có thể chạy ra, chỉ sợ cũng không thoát lửa giận vạn trượng của toàn bộ Vân gia, cho dù bọn họ không lấy mạng của ngươi, ít nhất ‘quan chỉ huy Đông Phương hạm đội’ này của ngươi là đừng mơ làm nữa, Lệ Kiến Đức lão hồ li kia vì bình ổn lửa giận của Vân gia, nhất định sẽ không chút do dự, một cước đá văng ngươi ra!”

“Điện hạ…”

Vẻ mặt Đông Phương Thánh thật sự là đau khổ đến cực điểm, nghĩ chút, lại sửa xưng hô, “Bệ hạ...”

“Nhìn thấy những kẻ đều mang ý xấu, nóng lòng muốn thử kia chưa?”

Lệ Linh Hải lại nói: “Trẫm chỉ chừa ba người sống, trừ ‘Ma Uyên’ Lệ Kiến Nghĩa cùng ‘Toái Tinh Kiếm’ Tống Hoàn Chân sức chiến đấu mạnh nhất, chỉ còn lại có một cơ hội cuối cùng, ngươi đoán xem đám người này nếu muốn thần phục ở dưới chân trẫm, cướp lấy một cơ hội cuối cùng, bọn họ là sẽ đi giết Lệ Kiến Nghĩa cùng Tống Hoàn Chân, hay là... Ngươi?

“Đường sống duy nhất của ngươi, hoặc là nghĩ cách dẫn dắt đám Nguyên Anh này, đi xử lý một người giữa Lệ Kiến Nghĩa cùng Tống Hoàn Chân; hoặc là đi thuyết phục Lệ Kiến Nghĩa và Tống Hoàn Chân, sau đó xử lý hết đám Nguyên Anh này, nếu không, kết cục của Vân Khoát Hải ngay tại trước mắt, trẫm cam đoan, cho dù hôm nay mọi người nơi này đều không chết, ngươi cũng không thể không chết. Ai bảo ngươi phản bội trẫm trước?”

“Không!”

Ý chí của Đông Phương Thánh sụp đổ hoàn toàn, bối rối giải thích: “Ta, ta không biết ngài là... Bệ hạ!”

“Nói có lý, chính cái gọi là ‘người không biết vô tội’, ngươi chỉ phản bội Lệ Linh Hải, mà không phải trẫm, cho nên trẫm mới đồng ý cho ngươi một lần cơ hội lập công chuộc tội cuối cùng, vừa rồi giết chết là Vân Khoát Hải mà không phải ngươi!”

Lệ Linh Hải cười lạnh nói: “Đã biết thân phận của trẫm, còn không tưởng tượng được trẫm rốt cuộc có thể ban cho ngươi lực lượng cường đại cỡ nào sao? Vô luận hạm đội Biển Sâu hay là quan chỉ huy cao nhất Đông Phương hạm đội, làm sao so được với... Thống soái hạm đội toàn bộ đế quốc Chân Nhân Loại!”

Hơi thở của Đông Phương Thánh bị khựng lại, tuy biết sự tình tất nhiên không đơn giản như thế, vẫn bị đoạn lời này của Lệ Linh Hải nói cho thất khiếu phun ra ngọn lửa dã tâm cùng dục vọng!

“Trẫm cho ngươi mười giây.”

Lệ Linh Hải nói: “Bây giờ ‘Ma Uyên’ Lệ Kiến Đức cùng ‘Toái Tinh Kiếm’ Tống Hoàn Chân bị đại trận của trẫm vây khốn chặt chẽ, đang dây dưa cùng nguyên thần trẫm phân liệt ra, mười giây sau, trẫm sẽ rút đại trận, để bọn họ bại lộ ở trước mặt các ngươi, đi con đường nào, tự giải quyết cho tốt!”

Biểu cảm trên mặt Đông Phương Thánh liên tục biến ảo mười mấy hiệp, cuối cùng cả khuôn mặt đều bị bóng tối bao phủ, sâu trong yết hầu phát ra tiếng quỷ khóc sói tru, lại là từ trong lửa cháy hừng hực vớt ra hài cốt vỡ tan tành của “Liệt Địa Giả”, giơ lên cao cao, nhảy tới đỉnh đầu đám đông cường giả Nguyên Anh.

“Các ngươi trúng kế rồi!”

Hai mắt Đông Phương Thánh đỏ rực, vẻ mặt dữ tợn như ác quỷ, hướng đám đông Nguyên Anh điên cuồng hét lên: “Bệ hạ và ta đã sớm định ra mưu kế, muốn mang người trong bốn đại tuyển đế hầu gia tộc phản đối người một lưới bắt hết, bây giờ bên ngoài đã chém giết tối tăm trời đất, tất cả người các ngươi mang đến hết thảy bị hạm đội Biển Sâu bao vây tiêu diệt, mà các ngươi kẹt ở đây, cũng không đường thối lui, chết đến nơi rồi.

“Nhìn đi, ngay cả ‘Hận Địa Vô Hoàn’ Vân Khoát Hải, cùng Cự Thần Binh ‘Liệt Địa Giả’ của hắn cũng là kết cục như vậy, uy thế của bệ hạ, các ngươi lại có ai có thể ngăn cản!”

Đông Phương Thánh mang hài cốt của “Liệt Địa Giả” hung hăng ném về phía mọi người, mọi người đều chật vật né tránh, giống như thứ ném tới không phải hài cốt, mà là thi thể tràn ngập virus.

“Vân Khoát Hải cứng đầu mất khôn, ngoan cố chống lại đến cùng, bản thân chết không có chỗ chôn không tính, lập tức phải tru di cửu tộc, chẳng lẽ các ngươi đều muốn bước vào vết xe đổ của hắn sao?”

Đông Phương Thánh vẻ mặt giọng nói đều hung dữ nói: “Bây giờ, bệ hạ khoan dung độ lượng, cho các ngươi một con đường sống cuối cùng, theo ta cùng nhau bao vây tiêu diệt ‘Ma Uyên’ Lệ Kiến Nghĩa cùng ‘Toái Tinh Kiếm’ Tống Hoàn Chân, chỉ cần giết chết hai người bọn họ, các ngươi cùng gia tộc của các ngươi, hết thảy có thể may mắn sống sót, thậm chí tiến thêm một bước, trở thành hào môn hiển hách nhất của đế quốc!”

Đám đông Nguyên Anh nhìn chằm chằm hài cốt “Liệt Địa Giả”, đại não mỗi người đều vận chuyển tới cực hạn, khẩn trương phân tích lời Đông Phương Thánh nói cùng mặt mũi thật sự của Lệ Linh Hải.

Không ít người quả thực tim đập thình thịch.

“Nhưng…”

Đông Phương Thánh cười một tiếng dữ tợn, “Không có Cự Thần Binh, ở trong kịch chiến kế tiếp là vô dụng, trước mang toàn bộ hạng người vô dụng không trang bị Cự Thần Binh thanh lý hết đi!”

Lời còn chưa dứt, một đao súc thế đã lâu chém ra, ánh đao trong thời gian ngắn lóe qua khoảng cách mấy trăm mét, mang một tu sĩ Nguyên Anh chỉ mặc tinh khải xé nát!

Một bên là Hóa Thần trang bị Cự Thần Binh, một bên khác là Nguyên Anh chỉ trang bị tinh khải, lại là đánh bất ngờ không kịp đề phòng, tự nhiên sạch sẽ lưu loát, không ai có thể cứu.

“Còn chưa động thủ?”

Đông Phương Thánh trợn mắt rống to, “Chúng ta có thể xử lý Vân Khoát Hải, thì tương tự có thể xử lý Lệ Kiến Nghĩa cùng Tống Hoàn Chân, cơ hội tốt ngay tại trước mắt, lại không động thủ, thật muốn cả nhà già trẻ đều chôn cùng bọn Vân Khoát Hải sao?”

Lời vừa nói ra, các tu sĩ Nguyên Anh khống chế Cự Thần Binh kia còn chưa có động tác, tu sĩ chỉ mặc tinh khải Nguyên Anh lại đều phát một tiếng kêu, hướng bốn phương tám hướng bỏ chạy.

Bọn họ vừa bỏ chạy, ngược lại kích động lên hung tính của các tu sĩ Nguyên Anh phía sau khống chế Cự Thần Binh, không biết là ai nổ súng đầu tiên, rất nhanh, toàn bộ Nguyên Anh khống chế Cự Thần Binh đều bắt đầu hướng bốn phía tận tình trút xuống nỗi sợ hãi cùng sự tàn bạo của mình.

Chênh lệch của Cự Thần Binh cùng tinh khải tự nhiên không cần phải nói, huống chi, Nguyên Anh có tư cách khống chế Cự Thần Binh, sức chiến đấu thường thường đều cao hơn mấy bậc so với Nguyên Anh chỉ có thể mặc tinh khải, lại thêm Đông Phương Thánh tên Hóa Thần không có ý tốt này ở bên cạnh lược trận, nào có nửa kẻ đáng thương có thể chạy thoát ma chưởng?

Chỉ một lát, mười mấy Nguyên Anh chỉ mặc tinh khải hết thảy hóa thành những quả cầu lửa giương nanh múa vuốt, đau khổ giãy dụa, sau đó bị sương mù đen cắn nuốt, hủy diệt hết!
Bình Luận (0)
Comment