Chương 2342: Vong Ưu Thiên Nữ
Chương 2342: Vong Ưu Thiên NữChương 2342: Vong Ưu Thiên Nữ
“Bát cháo thịt này là một loại chất hỗn hợp sâu đá cỡ lớn cộng thêm rong rêu, là món chính của một khu này, hương vị khó ăn chút, nhưng dinh dưỡng rất phong phú.”
Lệ Gia Lăng ân cần nói: “Miếng thịt nướng này là chân sau của Thằn Lằn Đỏ. Thằn Lằn Đỏ là phương tiện giao thông chủ yếu của nơi này, dựa vào chân sau cường tráng khỏe mạnh nhảy về phía trước, cho nên chân sau rắn chắc nhất, dùng nham thạch nóng chảy vừa mới đọng lại để nướng ra nước thịt, là món ngon khó có được, mọi người nơi này quanh năm suốt tháng cũng chưa chắc được ăn một lần, Diệu ca thừa dịp nóng ăn đi!”
“Phải không?”
Lý Diệu ngủ lâu như vậy, quả thực cảm thấy trong bụng như sấm rền cùng nổi trống, cầm lấy cháo thịt sâu đá há mồm nuốt, lại chộp chân sau Thằn Lằn Đỏ hung hăng cắn xé. Hương vị cháo thịt là tệ một chút, tựa như sáp nến nửa đọng lại, chỉ có một chút vị mặn, hương vị thịt nướng thì tốt hơn nhiều, gân thịt đàn hồi mạnh mẽ, ăn làm hương thơm quấn quýt trong miệng, lại câu dẫn lên cơn thèm, bụng đói kêu vang hơn nữa.
Lý Diệu ngược lại không để ý mùi vị gì cả, thức ăn tổng hợp so với “vị như ăn sáp” càng khó ăn hơn cũng không biết đã ăn bao nhiêu lần, hắn chỉ để ý năng lượng bổ sung, vừa “sụp soạt” húp cháo, vừa chép miệng: “Sao đều là những nguyên liệu bình thường nấu ăn, nơi này tốt xấu là hang ổ của Đông Phương Minh Nguyệt, không có chút thuốc dinh dưỡng năng lượng cao cái gì để bổ sung một phen sao, cô ta chung quy không cần thiết nhỏ mọn như vậy.”
“Vâng...”
Lệ Gia Lăng thành thành thật thật nói: “Vốn là có, nhưng Diệu ca hôn mê nhiều ngày như vậy, mỗi ngày đều phải cắn nuốt thuốc dinh dưỡng năng lượng cao gấp người tu luyện bình thường mấy chục lần, kết quả tiêu hao hết toàn bộ trữ hàng của Minh Nguyệt tỷ tỷ, làm tỷ ấy tức giận đến mức dậm chân, cho nên bây giờ... không còn nữa.”
Lý Diệu vội ho một tiếng, có chút xấu hổ chuyển hướng đề tài: “Đúng rồi, tiểu cô nương vừa rồi đưa cơm đến ngươi quen không, sao mà thái độ cảm giác là lạ, bộ dáng lạnh lùng, chớ có lại gần, như ai nợ cô ấy mấy vạn đồng. Như thế nào, nơi này không chào đón chúng ta sao?”
“Cái đó thì không phải.”
Lệ Gia Lăng lắc đầu nói: “Minh Nguyệt tỷ tỷ ở đây uy vọng rất cao, rất nhiều cư dân dưới lòng đất đều là tín đồ của tỷ ấy, bao gồm người mấy ngày nay hầu hạ chúng ta ở bên trong. Chúng ta đều là khách quý Minh Nguyệt tỷ tỷ mang đến, bọn họ hoan nghênh còn không kịp, sao có thể ghét bỏ chúng ta chứ?
“Chẳng qua, tín đồ của Minh Nguyệt tỷ tỷ đều là bộ dạng này, phải đè nén tình cảm của mình, cho dù trong lòng rất vui sướng, mặt ngoài cũng sẽ không toát ra quá nhiều dấu hiệu.”
Lý Diệu dừng lại động tác đang xé cái đùi Thằn Lằn Đỏ, xỉa tơ thịt trong kẽ răng, sao mà nghe qua có chút không thích hợp nha: “Tín đồ, tín đồ gì?”
“Chính là tín đồ của ‘Vô Ưu giáo’.”
Lệ Gia Lăng một năm một mười nói: “Vô Ưu giáo là một tổ chức Minh Nguyệt tỷ tỷ mấy năm trước ở chỗ sâu nhất dưới lòng đất làm ra, hai năm qua ở các khu vực dưới lòng đất tốc độ phát triển rất nhanh, chẳng những trong thành trấn vực sâu số 10000 trở lên trải rộng tín đồ của tỷ ấy, ngay cả bốn chữ số thậm chí ba chữ số, thành trấn tới gần ánh mặt trời hơn nữa, cũng có rất nhiều người đã gia nhập ‘Vô Ưu giáo’ .
“Đúng rồi, những tín đồ này đều gọi tỷ ấy là cái gì... ‘Vong Ưu Thiên Nữ’, tuy không phải giáo chủ, lại là tượng trưng tinh thần của Vô Ưu giáo, mọi người đều rất tin tưởng tỷ ấy.”
“Làm cái quỷ gì vậy!”
Lý Diệu mang đùi Thằn Lằn Đỏ chỉ còn lại có xương cốt hung hăng bỏ vào trong khay, nhíu mày nói: “Vô Ưu giáo, còn cái gì ‘Vong Ưu Thiên Nữ’ ? Kẻ này thật sự là chó không đổi được tính ăn cứt, đi đến nơi nào cũng không quên làm cái trò phong kiến mê tín đó của cô ta!
“Đến, ngươi nói cho ta nghe một chút đi, ‘Vô Ưu giáo’ này giáo lí là gì, cô ta rốt cuộc là mê hoặc lòng người như thế nào?”
Vẻ mặt Lệ Gia Lăng càng thêm rối rắm, châm chước tìm từ hồi lâu, mới thật cẩn thận nói: “Giáo lí của Vô Ưu giáo sao, đại khái chính là nói, tình cảm cùng dục vọng của nhân loại chính là căn nguyên của tất cả đau khổ, nếu hiện thực không thể thay đổi, vậy chỉ cần có thể áp chế trình độ lớn nhất thậm chí gạt bỏ tình cảm cùng dục vọng của mình, cũng có thể tiêu diệt toàn bộ thống khổ, hưởng thụ cuộc sống mới vô ưu vô lự.”
Lý Diệu sửng sốt.
Mắt dần dần trừng lớn, miệng dần dần há ra, bộ dáng muốn mang Lệ Gia Lăng cũng nuốt vào.
“Cái gì! Sao!”
Lý Diệu lại cầm cái xương đùi kia lên, vung như chiến đao, “Tiêu trừ tình cảm cùng dục vọng có thể tiêu diệt toàn bộ đau khổ, còn con mẹ nó ‘hưởng thụ cuộc sống mới vô ưu vô lự’, cái này, cái này, cái này và chủ trương của Thánh Minh có gì khác nhau!”
Liên tưởng đến “âm mưu” Long Dương Quân mười ngày trước nói, Lý Diệu nhất thời ra toát mồ hôi lạnh đầy lưng, cháo thịt cùng thịt nướng vừa mới ăn vào, giống như đều biến thành thuốc độc thủng ruột.
“Minh Nguyệt tỷ tỷ nói, chủ trương của tỷ ấy cùng lý niệm của người Thánh Minh vẫn có khác biệt nho nhỏ.”
Lệ Gia Lăng nghĩ nghĩ, nói: “Nếu nói, người Thánh Minh là muốn 100% tiêu diệt tình cảm cùng dục vọng của nhân loại, mang nhân loại hoàn toàn biến thành con rối vô tình vô nghĩa, không máu không lệ, vậy tỷ ấy chỉ cần tiêu diệt 90% tình cảm cùng dục vọng của nhân loại là được, không đúng, không nên nói là ‘tiêu diệt’, mà là đè nén.
“Minh Nguyệt tỷ tỷ nói, nếu có được đủ nhiều tài nguyên, có thể khiến mỗi người đều tự do tự tại phóng thích tình cảm cùng dục vọng của mình, vậy tự nhiên không cần thiết đè nén bất cứ thứ gì, mỗi người đều có thể làm chính mình chân thật nhất tự do nhất, nhưng nếu tài nguyên không đủ thậm chí cực độ thiếu thốn thì sao? Vì tránh phân tranh cùng đau khổ không cần thiết, vậy 90%, 80%, 70%... Liên tục áp chế xuống như vậy, giảm bớt tất cả nhu cầu tài nguyên không cần thiết của mọi người đối với bên ngoài, cái này cũng là chuyện không có cách nào cả!”
Lý Diệu sửng sốt hồi lâu mới nói: “Cái này không phải vẫn là bộ lý luận đó của người Thánh Minh, nhiều nhất chụp vào cái mã giáp sao, căn bản không khác gì về bản chất!”
Lệ Gia Lăng gật gật đầu, cắn môi nói: “Thật ra lúc tỷ ấy nói đoạn lời này, ta cũng to gan phản bác tỷ ấy như vậy, kết quả tỷ ấy mỉm cười nói ta không nên cho rằng như vậy, tỷ ấy cũng không có cách nào cả, tạm thời coi tỷ ấy là gián điệp đến từ Thánh Minh là được.”
“Gián điệp Thánh Minh?”
Lý Diệu chấn động, hung hăng đấm một phát, “Được nha, bộ mặt lòng dạ lang sói đáng ghê tởm của nữ ma đầu này rốt cuộc vẫn bại lộ ra! Không đúng, theo lẽ thường nói cô ta không phải nên ở sâu trong lòng đất lén lút làm ra bộ thủ đoạn nham hiểm phong kiến mê tín này, mưu tính hành động lớn nào đó kinh thiên động địa, ở lúc cuối cùng bị ta vạch trầm âm mưu, cuối cùng sắp thành lại bại, thân bại danh liệt sao. Sao ta còn chưa bắt đầu điều tra, thẩm thấu, lẻn vào cái gì, cô ta đã mang tất cả đều thành thật khai ra?
“Sau đó thế nào, cô ta nói mình là gián điệp Thánh Minh, sau đó thế nào, cô ta không nói cái khác với ngươi? Ngươi chưa kiên quyết đấu tranh với cô ta?”
“Ta đấu tranh với tỷ ấy như thế nào?”
Lệ Gia Lăng mặt muốn khóc nói: “Sức chiến đấu của tỷ ấy rõ ràng vượt xa ta, căn bản không cần động thủ, chỉ cần ngồi ở nơi đó cười tủm tỉm nhìn chằm chằm cổ của ta, ta liền cảm giác động mạch cổ cùng xương cột sống của mình đều sắp bị tỷ ấy dùng ý niệm bẻ gãy rồi. Với lại nơi này lại là địa bàn của tỷ ấy, ngươi lại chưa tỉnh, tỷ ấy lại bộ dáng quang minh chính đại không có chút ác ý, ta có biện pháp nào?
“Về phần tỷ ấy rốt cuộc có phải gián điệp Thánh Minh hay không, cùng với mục đích của tỷ ấy, tỷ ấy đều chưa nói, chỉ bảo ta tới hỏi ngươi. Tỷ ấy nói, ngươi sẽ nói cho ta biết tất cả, bao gồm tên họ chân thật của tỷ ấy, tỷ ấy không phải Đông Phương Minh Nguyệt thực sự, các ngươi đã sớm quen biết, hơn nữa còn là bạn bè rất tốt, đúng không?”
Lý Diệu: “Ặc...”
Lệ Gia Lăng: “Đúng rồi, tỷ ấy còn nói, mỗi lần ngươi sau khi ‘ặc’ một tiếng, sẽ bắt đầu thao thao bất tuyệt nói lung tung, bảo ta tuyệt đối đừng tin tưởng bất cứ lời nào sau một tiếng ‘ặc’ của ngươi.”
Lý Diệu: “...”
Lệ Gia Lăng: “Thật ra không cần tỷ ấy nhắc nhở, ta cũng biết Diệu ca rất nhiều thời điểm đều thích khoác lác nói nhảm, chém lên chín từng mây, chỉ là rất nhiều thời điểm thấy ngươi thổi phồng vui vẻ như vậy, ngại vạch trần ngươi, chỉ có thể phụ họa ngươi một phen, miễn cho không khí quá mức xấu hổ mà thôi.
“Dù sao, Lệ Linh Phong và Vũ Anh Lan điều chế đối với ta nhiều năm như vậy không phải uổng phí, ta chỉ là trẻ tuổi, thiếu kinh nghiệm, không phải ngu ngốc.”
Lý Diệu: “Đủ rồi, thời gian cấp bách, đừng nói nhảm nữa, chúng ta trở lại chuyện chính đi. Nữ nhân này quả thực không phải Đông Phương Minh Nguyệt thật sự, cô ta tên ‘Long Dương Quân’, về thân phận cùng lai lịch của cô ta, ta không thể nói quá nhiều, chỉ có thể nói cho ngươi cô ta là một nữ nhân vô cùng nguy hiểm, cực độ đáng sợ.”
Lệ Gia Lăng hỏi: “So với Hắc Tinh Đại Đế Vũ Anh Kỳ càng đáng sợ hơn sao?”
“Bọn họ là hai phương hướng đáng sợ khác nhau, không thể tiến hành đối chiếu đơn giản.”
Lý Diệu nghĩ nghĩ nói: “Chỉ có thể nói như vậy. Ta tình nguyện đối mặt Hắc Tinh Đại Đế Vũ Anh Kỳ võ trang hạng nặng, giương nanh múa vuốt, sau lưng còn có thiên quân vạn mã, cũng không muốn đối mặt Long Dương Quân tay không tấc sắt lại cười tủm tỉm. Đương nhiên, nếu cô ta thật sự đứng về phe Thánh Minh, cố ý muốn mang mọi người đều tẩy não thành ngu ngốc không có tình cảm cùng dục vọng, vậy mặc kệ cô ta đáng sợ bao nhiêu, ta cũng sẽ cắt áo bào ân đoạn nghĩa tuyệt, huyết chiến đến cùng với cô ta!”
Lệ Gia Lăng ngạc nhiên nói: “Nói như vậy, tỷ ấy thật sự là người Thánh Minh? Tỷ ấy rốt cuộc lẻn vào đế quốc như thế nào, còn ẩn núp đến bên cạnh thủ tướng đế quốc? Diệu ca lại là như thế nào trở thành tri kỉ bạn tốt với một người cực độ nguy hiểm như vậy?”
Lý Diệu nghĩ nghĩ, nói Long Dương Quân là “gián điệp Thánh Minh”, cái này quả thực mang cấp bậc của cô nói quá thấp rồi.
Long Dương Quân là “chiến sĩ tinh anh văn minh Nữ Oa bị Bàn Cổ tộc ăn mòn”, vô luận huyết mạch, thần thông hay là lý niệm, hẳn là Bàn Cổ tộc và Nữ Oa tộc mỗi cái một nửa.
Cô có một nửa là người thừa kế Bàn Cổ tộc, mà Bàn Cổ tộc lại được người Thánh Minh coi là chí cao thần để tín ngưỡng, cho nên, so với nói Long Dương Quân là gián điệp Thánh Minh, chẳng bằng nói Long Dương Quân là vị thần sống sờ sờ của người Thánh Minh.
Cho dù Bàn Cổ huyết mạch trong cơ thể cô quá mức loãng, không lăn lộn đến cấp bậc “thần”, đảm đương thiên sứ, thánh nữ, giáo chủ các thứ, vẫn là không thành vấn đề.
Vừa nghĩ như vậy, cô lấy thân phận “Vong Ưu Thiên Nữ”, ở sâu trong lòng đất đế quốc Chân Nhân Loại bí mật truyền bá lý niệm Thánh Minh, trái lại cũng chẳng có gì lạ.
Lý Diệu lau miệng, nói: “Cô ta... Hẳn không thể tính là người Thánh Minh đi, tình huống bên trong quá phức tạp, nói hai ba câu không rõ được. Tóm lại, cô ta hiện ở nơi nào?”
“Minh Nguyệt tỷ tỷ, không đúng, Long tỷ tỷ ba ngày trước đã đi chỗ sâu hơn của lòng đất, khu vực bóng tối hoàn toàn bị lãng quên, nói là muốn ngăn cản chiến tranh của vài bộ lạc Man hoang dưới lòng đất, làm bọn họ hoàn toàn vứt bỏ phân tranh cùng thù hận lẫn nhau.”
Lệ Gia Lăng nói: “Trước khi rời đi, Long tỷ tỷ dặn ta nói, nếu ngươi ở trong khoảng thời gian này tỷ ấy rời khỏi đã tỉnh, bảo ta mang ngươi đi dạo khắp nơi trước, tham quan một phen thành trấn dưới lòng đất, nhìn tín đồ Vô Ưu giáo chút. Nếu ngươi vẫn giận không thể át, tỷ ấy lúc nào cũng hoan nghênh ngươi đi khu vực hắc ám chỗ sâu hơn dưới lòng đất ngăn cản tỷ ấy ở trước mặt đại đạo, tỷ ấy đã không trốn tránh, cũng tuyệt không lùi bước.”