Chương 2345: Sư tử nhỏ bị dao động rồi!
Chương 2345: Sư tử nhỏ bị dao động rồi!Chương 2345: Sư tử nhỏ bị dao động rồi!
Lý Diệu im lặng, đoạn lời này của Lệ Gia Lăng trái lại rất có đạo lý, làm hắn không còn lời nào để chống đỡ.
Trước khi tới đế quốc Chân Nhân Loại, đứng ở góc độ một người tu chân Tinh Diệu Liên Bang, luôn dễ dàng hiểu lầm mâu thuẫn bén nhọn nhất trong đế quốc, mang “chân nhân” áp bức cùng bóc lột đối với “người vượn” trở thành vấn đề chủ yếu.
Sau khi tới đế quốc, tận mắt thấy các mặt hình thái xã hội cùng ích lợi xung đột, Lý Diệu mới biết được, những “người thường chịu đủ người tu tiên bắt nạt” điển hình nhất bị nhốt ở trong dây chuyền sản xuất của nhà xưởng cùng linh điền công nghiệp hoá, trên thực tế không phải kẻ thê thảm nhất.
Không sai, những người thường này quả thực gặp đối đãi cực kỳ tàn ác, nhưng bọn họ thường thường cũng có được nguồn lương thực ổn định, nước uống tương đối vệ sinh, chỗ ở an toàn thậm chí tiền lương còm cõi, người tu tiên vì tăng lên tính tích cực lao động của bọn họ, có thể từ trên người bọn họ vắt lấy nhiều giá trị thặng dư hơn nữa, thậm chí còn có thể cung cấp cho bọn họ lương thực tinh thần trình độ nhất định nói ví dụ Vũ Anh giới “trực tiếp giết chóc”, chính là thuốc mê chuyên môn nhằm vào giai tầng lao công này, tốt xấu có thể làm bọn họ đạt được sung sướng về tâm hồn.
Chính cái gọi là “Thà làm chó thái bình, không làm người loạn ly”, ở khu vực nhà cầm quyền đế quốc có thể hơn nữa có ý nguyện thực thi thống trị hữu hiệu, vẫn sẽ cung cấp phục vụ công cộng hạn độ thấp nhất, tiến hành các hạng xây dựng cơ sở, duy trì xã hội vận hành có trật tự, hơn nữa có ích lợi hợp pháp trên lý luận, có pháp luật có thể bảo đảm tuyệt đại bộ phận mọi người. Mặc dù cái pháp luật thủng lỗ chỗ này thường xuyên bị người tu tiên công khai đột phá, cuối cùng có chút ít còn hơn không.
Dù sao, chính phủ của người tu tiên cũng là chính phủ, mà không phải hang ổ thổ phỉ.
Mà một vạn mét dưới lòng đất trở xuống, những “thành trấn lãng quên” đánh số ở sau 10000 này, cư dân nơi này ngay cả tư cách bị nô dịch và áp bức cũng không có, nói cách khác, “muốn làm nô lệ mà không được”, tự nhiên, nhà cầm quyền đế quốc căn bản sẽ không cung cấp cho nơi đây một chút xíu phục vụ công cộng nào, hoàn toàn mặc cho bọn họ tự sinh tự diệt.
Thế giới tối tăm mà yên tĩnh như thế, không có ánh mặt trời, cực ít có nước uống sạch sẽ, cực ít có thức ăn, lực phá hoại của động đất so với trên mặt đất mãnh liệt hơn mấy trăm lần, thường thường sẽ xảy ra lún, thậm chí là nham thạch nóng chảy có tính chất huỷ diệt sẽ phun trào ra. Lý Diệu không biết rốt cuộc là cuộc đời ai thảm hại hơn, những nô lệ lao công ở phía sau dây chuyền sản xuất của nhà xưởng pháp bảo ngồi khom lưng cả đời, hay là những người dân vứt bỏ bị toàn bộ vũ trụ lãng quên này?
Trong sự so sánh Long Dương Quân nói với Lệ Gia Lăng, nhắc tới biển lớn, quả thực, thế giới của người dân bị vứt bỏ giống như là đồng bằng biển sâu, vô luận trên mặt biển nhấc lên sóng triều ngập trời mãnh liệt cỡ nào, lại có con thú khổng lồ hung ác dữ tợn cỡ nào đang so đấu, cũng sẽ không ảnh hưởng đến bùn cát đáy biển một chút nào. Ở trong mắt đám bá chủ hải dương kia, đám tôm cá nhỏ ở trong bùn cát đáy biển giãy dụa cầu sinh, căn bản là không tồn tại.
Nhưng, Lý Diệu cũng có thể lý giải vì sao Long Dương Quân sẽ mang hắn và Lệ Gia Lăng đưa đến nơi đây. Bây giờ bố cục của Hắc Tinh Đại Đế Vũ Anh Kỳ đã phát động, vô cùng có khả năng đã khống chế cả Cực Thiên giới, Thiên Cực tinh, vô luận bọn họ trốn tới một tòa thành thị nào, cũng khó thoát khỏi camera rợp trời rợp đất, không đâu không có theo dõi cùng tập trung.
Mặc dù tuyệt đại bộ phận thành trấn xâm nhập lòng đất, cũng thuộc về phạm vi nhà cầm quyền miễn cưỡng có thể khống chế, là bố trí lượng lớn camera cũng kết nối đến trong linh võng không dây, chỉ cần bọn họ ở trong một camera nào đó lưu lại một bóng người mơ mơ hồ hồ, cũng có khả năng rước lấy lượng lớn truy binh.
Chỉ có những thành trấn bị lãng quên đánh số ở sau 10000, mới không có linh võng và camera tồn tại, hoàn toàn không vào được pháp nhãn của người tu tiên cao tầng, là “thế ngoại đào nguyên” bọn họ có thể yên tâm chữa thương cùng nghỉ ngơi hồi phục.
Lý Diệu và Lệ Gia Lăng đến từ thế giới có ánh mặt trời, tướng mạo tự nhiên cùng Nhân tộc dưới lòng đất gần như trong suốt có chút khác nhau, bọn họ lững thững ở trong thành trấn, hấp dẫn lượng lớn người dưới lòng đất chú ý.
Chẳng qua, tuyệt đại bộ phận người dưới lòng đất chỉ dám tránh ở phía sau măng đá cùng nấm, dùng sương mù bọc kín bản thân, thật cẩn thận đánh giá bọn họ, không dám tiếp xúc với ánh mắt bọn họ một chút nào.
Ánh mắt bọn họ rơi xuống nơi nào, người dưới lòng đất ở chỗ đó sẽ rụt cổ lại, trốn vào trong sương mù.
Chỉ có trẻ con ngây thơ, mới dám nhìn bọn họ chằm chằm không dời mắt, thấy bộ dáng bọn họ không có ác ý cũng không quá nguy hiểm, mấy đứa nhỏ to gan nhất rốt cuộc đi theo phía sau bọn họ, biến thành một cái đuôi nhỏ, nghênh ngang học bọn họ đi đường.
Lý Diệu quay đầu, hướng lũ trẻ này giả cái mặt quỷ, bọn nhỏ đầu tiên là kinh hô một tiếng, lập tức giải tán, một lát sau, thấy Lý Diệu không có động tác khác, lại tụ về, cũng học bộ dáng Lý Diệu làm ngoáo ộp, còn giọng điệu quái dị: “Mắt đen! Mắt vàng!”
Bọn nhỏ sinh ra ở lòng đất chưa bao giờ thấy ánh mặt trời thật sự, mặc dù phù trận chiếu sáng ở đỉnh đầu cũng bởi vì thiếu năng lượng, chỉ có thể điều tiết đến trình độ ảm đạm nhất, miễn cưỡng chiếu sáng lên xích sắt giăng khắp nơi giữa măng đá cùng cột nhũ, thứ sáng ngời nhất bọn nhỏ đời này từng gặp, có lẽ chính là nham thạch nóng chảy cuồn cuộn.
Hơn vạn năm qua, đôi mắt bọn họ cũng đã xảy ra biến dị, có được năng lực nhìn đêm nhất định, đồng thời con ngươi cũng hơi hơi ửng đỏ, đôi mắt Lý Diệu đen và Lệ Gia Lăng vàng nâu, đến nơi đây ngược lại biến thành ngoại tộc.
Tiếng cười như chuông bạc của bọn nhỏ dẫn tới người trưởng thành chú ý, trong sương mù dày đặc bỗng nhiên vươn ra vài đôi tay, mang bọn nhỏ túm trở về, mang tiếng cười đó chặn lại ở trong từng đôi bàn tay to thô ráp.
Lý Diệu khẽ nhíu mày, linh năng mỏng manh quanh quẩn ở trong đôi mắt, ánh mắt sắc bén xuyên thấu sương mù nấm mê ly, mang những người lòng đất tự cho là che giấu vô cùng tốt kia nhìn rõ ràng.
Hắn phát hiện một hiện tượng rất cổ quái. Theo tuổi tác người dưới lòng đất tăng trưởng, năng lực biểu đạt tình cảm của bọn họ tựa như càng yếu.
Bọn nhỏ ngây thơ, không lo nghĩ kia còn biết khóc biết cười, biết cãi nhau ầm ĩ, tự do tự tại biểu đạt cảm xúc và cảm thụ của bọn nó.
Nhưng người trưởng thành thân hình cao lớn, lại luôn cau mày, trong mắt hơi phát ra hào quang cảnh giác cùng sợ hãi, bộ dáng có thể tìm một cái khe đá giấu mình vào bất cứ lúc nào, tựa như Lý Diệu và Lệ Gia Lăng tới, đã đảo loạn không khí ngưng trọng nơi này, làm bọn họ cực kỳ mất tự nhiên.
Người già dưới lòng đất tuổi lớn một chút nữa, nếp nhăn bò đầy khuôn mặt, lại là ngay cả chút ánh sáng yếu ớt ở sâu trong đôi mắt cũng biến mất không thấy nữa, như là một pho tượng do cột nhũ điêu khắc ra, ngồi xổm thời gian dài bên cạnh măng đá không nhúc nhích, giống như hòa hợp một thể với thế giới lòng đất.
Lý Diệu còn nhìn thấy một ít người khoác áo choàng màu xám, vẻ mặt giống với cô gái vừa rồi đưa cơm cho bọn họ, đã yên tĩnh lại kỳ ảo, tùy ý ngồi xếp bằng ở các nơi của thành trấn lòng đất, hoặc ngồi hoặc nằm, hơi thở cực kỳ mỏng manh, giống như tiến vào trạng thái ngủ đông quỷ dị.
Lý Diệu nheo mắt, trầm giọng hỏi: “Người nơi này, hết thảy đều bị Long Dương Quân tẩy não, bị tẩy hết tình cảm cùng dục vọng?”
Hắn vốn tưởng chân tướng nhất định là như vậy, nào ngờ Lệ Gia Lăng do dự một lát, lắc lắc đầu nói: “Ta cũng từng hỏi Long tỷ tỷ, nhưng tỷ ấy nói không có, người nơi này, vốn chính là bộ dáng tử khí nặng nề, như giếng cổ không gợn sóng.
“Long tỷ tỷ nói, cái gọi là tình cảm cùng dục vọng mãnh liệt, là thành lập ở trên cơ sở vật chất phong phú cùng mạng lưới tin tức phát triển, chính cái gọi là ‘Ăn no ấm cật’, ngay cả cơm cũng ăn không đủ no, an toàn sinh tồn cơ bản cũng không thể cam đoan, mỗi ngày đều đói bụng tới mức phát run, là không rảnh đi cố kỵ cái gì ‘tình cảm’, ‘dục vọng’ cùng ‘ý chí tự do’.
“Long tỷ tỷ nói, người hiện đại chúng ta sinh hoạt ở xã hội công nghiệp cùng thời đại tin tức phát triển cao độ, tùy ý có thể tìm được một vạn loại thức ăn để kích thích chúng ta thèm ăn, có một vạn loại phương thức giải trí để kích phát tình cảm mãnh liệt của chúng ta, làm dục vọng và tình cảm của chúng ta đều bị kích phát đến cực hạn, lâu ngày, chúng ta liền mang dục vọng cùng tình cảm cao độ như thế đều coi là đương nhiên.
“Nhưng ở rất nhiều thế giới vật chất cực độ thiếu thốn, như là thế giới cổ tu và thế giới dưới lòng đất trước mắt, thức ăn thiếu thốn là điều bình thường, an toàn không nhận được bất cứ sự bảo đảm nào, càng không có quá nhiều phương thức giải trí, thế giới tinh thần cực độ trống trải cùng thiếu thốn, mọi người nơi này, sao có khả năng như những người bên trên, sinh ra tình cảm cùng dục vọng mãnh liệt chứ?
“Thử nghĩ, nếu một đứa trẻ sơ sinh sinh ra ở đây, chưa bao giờ thấy mặt trời cùng chim hót hoa thơm, không biết cái gì là rừng rậm cùng biển cả, càng không biết cái gọi là ngôi sao ca nhạc minh tinh điện ảnh, cũng không có tiểu thuyết trò chơi cùng bình đài kết bạn mô phỏng, ý nghĩa duy nhất của sinh mệnh chính là sinh tồn cùng sinh sôi nảy nở, hơn nữa mỗi một giây đều phải vì thức ăn thiếu thốn, động đất cùng nham thạch nóng chảy lan tràn mà lo lắng, lâu ngày, sao có thể không trở nên chết lặng cùng lạnh lùng, như các cư dân dưới lòng đất trước mắt?
“Long tỷ tỷ nói, vài năm trước khi tỷ ấy vừa mới tới thế giới lòng đất, cư dân trưởng thành nơi này đã là như thế, như tảng đá quanh năm suốt tháng lặng im bởi vì sinh mệnh vốn cũng không có việc để làm, không có một chút tài nguyên nào để ủng hộ tình cảm cùng dục vọng dư thừa của bọn họ.
“Không sai, tỷ ấy là dạy những người lòng đất này một ít pháp môn đè nén đau khổ, ngăn chặn dục vọng, thanh tĩnh tâm linh, nhưng chỉ là trợ giúp mà thôi, nếu tài nguyên nơi này đủ phong phú, phong phú tới mức có ao rượu rừng thịt có thể hưởng thụ, có trò chơi linh võng tốt nhất để chơi, ngu ngốc mới sẽ đi theo tỷ ấy tu luyện pháp môn diệt sạch nhân tính!
“Long tỷ tỷ còn nói, không đơn giản là nơi này, tỷ ấy nhắm chừng ngay cả địa bàn của Thánh Minh, tình huống cũng không sai biệt lắm. Có bánh bao thịt để ăn, ai muốn gặm bánh bao chay chứ, có bánh bao chay để ăn, ai lại nguyện ý đói bụng? Nếu bản thân địa bàn Thánh Minh chính là vật chất phong phú thật lớn, phong phú đến mức có thể thỏa mãn mọi người phung phí tình cảm cùng dục vọng, ai muốn từ bỏ thứ tốt đẹp nhất của sinh mệnh đây? Vấn đề là không có! Rất nhiều thế giới dưới sự cai trị của Thánh Minh vốn là vùng khỉ ho cò gáy, nhắm chừng ở trong một vạn năm qua hỗn loạn huyết chiến, tài nguyên vốn đã ít ỏi có thể đếm được đều tiêu hao gần hết rồi, thật sự sống không nổi nữa, mọi người mới không thể không từ bỏ tình cảm cùng dục vọng, mang toàn bộ tài nguyên còn lại đều đầu nhập đến trên chuyện quan trọng duy nhất - kéo dài sinh mệnh.
“Long tỷ tỷ còn nói…”
“Đủ rồi!”
Lý Diệu cắt ngang Lệ Gia Lăng thao thao bất tuyệt, “Ta phát hiện ngươi vị đạo hữu này lập trường rất có vấn đề nha, sao suốt ngày là ‘Long tỷ tỷ nói’? Cho dù ngươi không đứng ở trên lập trường người tu chân của Diệu ca ta, ít nhất ngươi vẫn là một người tu tiên, nên ủng hộ tình cảm, dục vọng cùng ý chí tự do chứ? Đi theo Diệu ca lăn lộn non nửa năm không thấy ngươi học được bao nhiêu thứ tốt, sao theo Long Dương Quân mới mười ngày, đã bị cô ta lừa dối mất cả phương hướng? Cái đạo tâm này của ngươi không được nha, còn phải luyện!” ――