Chương 2347: Mạch máu dưới lòng đất!
Chương 2347: Mạch máu dưới lòng đất!Chương 2347: Mạch máu dưới lòng đất!
“Ngươi đây là ánh mắt gì thế?”
Lý Diệu bị Lệ Gia Lăng nhìn làm mù tịt, chẳng hiểu gì cả, “Vì sao ta từ trong ánh mắt của ngươi, đọc được ý ‘quan tâm thương hại’ nồng đậm, đây là tình huống gì!”
“Không có gì.”
Lệ Gia Lăng hơi thu lại ánh mắt, trịnh trọng nói: “Ta chỉ là hy vọng Diệu ca biết, vô luận ta cuối cùng lựa chọn đại đạo thế nào, cũng mặc kệ ta sẽ biến thành người thế nào, ta đều sẽ không quên ngươi là... người thân của ta, ở trong lòng ta, phân lượng của ngươi thậm chí so với hoàng hậu điện hạ còn nặng hơn, ta là thật tâm thực lòng coi ngươi là đại ca để đối đãi, hy vọng ngươi luôn bình an, ặc, còn phải thật khỏe mạnh.”
“Phải không?”
Lý Diệu cảm nhận được Lệ Gia Lăng chân thành, nhếch miệng cười nói: “Ta cũng thật sự coi ngươi là tiểu đệ, tóm lại tiểu đệ ngươi đừng chịu Long Dương Quân nữ ma đầu kia mê hoặc, cũng đừng gặp được một ít bóng tối cùng khó khăn nho nhỏ liền chui rúc vào sừng trâu, tóm lại chúng ta làm từng bước một, cứu vớt thế giới cái gì có thể tạm gác lại, trước học được gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, thấy việc nghĩa hăng hái làm trừ bạo giúp kẻ yếu vân vân cũng tốt lắm, tóm lại, Diệu ca có lòng tin đối với ngươi, tin tưởng một ngày nào đó ngươi sẽ cảm nhận được tinh túy của tu chân đại đạo, trở thành người tu chân so với Diệu ca còn lợi hại hơn!”
“Có lẽ thế.”
Lệ Gia Lăng nói: “Ta còn muốn đi nhiều thêm chút, thấy nhiều hơn chút, nghĩ nhiều hơn chút, mới có thể chọn con đường cuối cùng. Như thế, ta mới có thể ở trên đại đạo của mình, không quay đầu lại chạy băng băng cả quãng đường!”
Hai người nói chuyện, bất tri bất giác đi tới chỗ sâu nhất của thành trấn.
Đây là một vách đá cao vài trăm mét, lại che kín huyệt động như tổ ong, đường kính mỗi một chỗ cửa động đều ở khoảng ba năm mét, bên ngoài dùng dây bện rào chắn, bên trong truyền đến tiếng “Rầm rì”.
Vô số người dưới lòng đất tay xách nách mang lượng lớn rong rêu, dây leo cùng nấm, thậm chí là từng thùng khoáng thạch nhỏ vụn, hướng trong hang nối đuôi nhau mà vào, có thể thấy được phân lượng đè ở trên người bọn họ rất nặng, ép xương khớp bọn họ lồi lên, gân xanh lộ ra, vẻ mặt đã dữ tợn lại đau khổ.
Chỉ một lát, mọi người sâu trong hang quét sạch rong rêu cùng dây leo, lại gánh từng thùng phân hôi thối ngập trời đi ra, gánh nặng cuối cùng giảm bớt một chút, gương mặt vốn dữ tợn hiện ra sự chết lặng tập mãi thành thói quen.
Lý Diệu và Lệ Gia Lăng đều là khách quý nơi này, người dưới lòng đất cũng không ngăn cản bọn họ tiến vào huyệt động, thậm chí ngay cả ánh mắt tiếp xúc cũng không dám, từng người cúi đầu, vội vàng từ bên người bọn họ đi qua.
Hai người tùy ý tiến vào một chỗ huyệt động, liền nhìn thấy mấy chục con sâu đá được chăn nuôi.
Sâu đá quả nhiên không quá giống sâu bọ, càng giống con heo trắng trẻo mập mạp, chỉ là hơi dài nhỏ một chút, chiều dài có thể đạt tới ba bốn mét, đường kính cũng ở khoảng hai mét, tựa như một quả cầu thịt heo hình trứng.
So với xưng hô bọn nó “sâu đá”, chẳng bằng gọi là “lợn đá” càng thêm thích hợp.
Lý Diệu không biết sâu đá vốn có mọc chân hoặc là móng vuốt hay không, ít nhất bây giờ nhìn không ra khí quan hữu dụng để hành động, có lẽ đều bị thịt béo chồng chất che phủ rồi.
Đây là một loại linh thú hành động lực cực kỳ chậm chạp, giống như con lười, cuộn mình ở sâu trong huyệt động như pho tượng không nhúc nhích, Lý Diệu rất hoài nghi bọn nó thậm chí không có năng lực tự kiếm ăn.
Tiếng “Rầm rì” nọ, thì ra không phải tiếng kêu của bọn nó, mà là do hàng lỗ khí ở đỉnh đầu bọn nó phát ra tiếng hít thở. Đám linh thú vụng về lại lười biếng này, là ngay cả tiếng kêu cũng lười phát ra.
Người dưới lòng đất mang lượng lớn rong rêu, dây leo cùng nấm cắt nát, lại thêm khoáng thạch mài thành bột trộn lẫn, quấy đều, đưa vào trong máng thức ăn gia súc, mấy con sâu đá liền chậm rãi vây quanh lại, trên cái “đầu” tròn vo nhìn không ra mắt tách ra khe hở chữ thập, phun ra ngàn vạn sợi tơ màu trắng, mang thức ăn đều bọc thành những quả cầu tròn trắng như tuyết, cuốn vào trong khe hở chữ thập, xem như hoàn thành một lần động tác ăn.
Thừa dịp sâu đá đang ăn, người dưới lòng đất liền vòng ra khỏi bọn họ, vào sâu trong hang sưu tập phân màu xanh lục của bọn nó, thật cẩn thận cạo sạch sẽ mỗi ngõ ngách, không bỏ qua một chút nào.
Lại có một số người dưới lòng đất, cầm bàn chải cán dài, ở trên thân sâu đá hung hăng cọ rửa, Lý Diệu bắt đầu còn tưởng là muốn cọ rửa sau đó làm thịt để ăn, nhưng nhìn kỹ lại không đúng, thì ra là người dưới lòng đất đang mát xa thả lỏng cho sâu đá!
Nhìn ra được, sâu đá là tư liệu sản xuất hầu như duy nhất của toàn bộ cư dân khu 10084, bọn họ chăn nuôi cùng chăm sóc đối với sâu đá, thật sự là hết lòng đến cực điểm.
Lệ Gia Lăng nói cho Lý Diệu, sâu đá là một loại linh thú loại dùng ăn trải qua lượng lớn gien điều chế, tương đối ưu tú của thời đại đế quốc Tinh Hải một vạn năm trước, nghiên cứu sớm nhất thậm chí ở thời kì yêu thú đế quốc am hiểu kỹ thuật sinh hóa đã triển khai.
Sâu đá có thể cắn nuốt nhiều tới mấy vạn loại tài liệu để ăn thô ráp nhất, bao gồm khoáng thạch ẩn chứa lượng lớn nguyên tố vi lượng, chuyển hóa thành lượng lớn mỡ cùng anbumin, ở trong hoàn cảnh ác liệt nhất, cung ứng năng lượng nhân loại sinh tồn cần có.
Toàn thân sâu đá đều là bảo bối, nó dung hợp một ít gien đặc thù của nhện cùng với tằm, sợi tơ dùng để bao bọc thức ăn, đồng dạng cũng là tốt nhất dệt nguyên liệu, hơn nữa nó hàng năm đều sẽ lột da một lần, da lột ra cũng có thể chế thành áo da đã nhẹ nhàng lại giữ ấm.
Còn có, phân sâu đá gần như không cần tinh luyện, chính là phân bốn thiên nhiên, áp dụng cho tẩm bổ tuyệt đại bộ phận thực vật thậm chí nấm cùng rong rêu, có thể làm thực vật hoang dại đều bị nhân loại thuần hóa thành cây nông nghiệp sản lượng tăng vọt.
Có thể nói, ở trong công cuộc khai thác thăm dò địa vực chưa biết của nhân loại, chỉ cần mang theo sâu đá, liền mang hai vấn đề mấu chốt lớn “mặc” cùng “ăn” giải quyết, thuận tiện đặt cơ sở kiên cố cho nông nghiệp phát triển.
Chẳng qua, ở phương diện “tính ăn tạp” cùng “tính có thể lợi dụng” tiến hành quá nhiều cải tạo gien, hậu quả của sâu đá liều mạng sinh trưởng mỡ cùng anbumin, chính là sức hành động cùng năng lực bắt con mồi suy yếu rất nhiều, suy yếu đến gần như bằng 0.
Đây là một loại sinh mệnh sinh ra ở trong phòng thí nghiệm, ở dưới điều kiện tiên quyết bảo trì tính trạng hiện có, rất khó thích ứng cuộc sống dã ngoại ác liệt, chỉ có thể thành thành thật thật ở lại trong phòng chăn nuôi, được nhân loại nuôi nấng lớn lên.
Đế quốc Tinh Hải một vạn năm trước, ở lúc thiết kế chỗ tránh nạn trong lòng đất này, tự nhiên có cả bộ thiết bị chăn nuôi tự động hoá cực kỳ tiên tiến cùng tinh vi, bảo đảm “nhà xưởng thịt” này có thể cuồn cuộn không ngừng mà đưa ra sản phẩm, từ ban đầu sâu đá giao phối đến cuối cùng biến thành những hộp loại thịt ăn liền đựng ở trong hộp, toàn bộ lưu trình căn bản không cần bao nhiêu công nhân và nhân viên chăn nuôi đến thao túng.
Nhưng theo năm tháng ăn mòn, thiết bị chăn nuôi tự động hoá ngày xưa đã sớm hao hết năng lượng, vỡ nát, không còn tồn tại, mà tri thức chăn nuôi sâu đá lúc ban đầu đã sớm mất mát, hôm nay người dưới lòng đất chỉ có thể dùng phương pháp nguyên thủy nhất đến chăn nuôi bọn nó.
Sâu đá đã có thể phát triển ra nhiều thịt như vậy, sức ăn tự nhiên cực lớn, bản thân bọn nó không thể ra ngoài kiếm ăn, hết thảy cần nhờ người dưới lòng đất đi thu thập rong rêu, giật đứt dây leo, chặt bỏ nấm, đào móc khoáng thạch, lại cố sức nghiền nát hỗn hợp, đưa vào trong máng thức ăn gia súc. Đây là lao động chân tay phi thường nặng nề, ba năm tráng hán một ngày làm đến tối, mới miễn cưỡng có thể thỏa mãn khẩu vị một con sâu đá.
Mà vì cam đoan ở thế giới dưới lòng đất có thể sinh trưởng ra nhiều rong rêu, dây leo cùng nấm như vậy, lại phải liên tục không ngừng mang phân sâu đá đưa vào trong khe đá, lại thật cẩn thận hầu hạ các loại hoa màu, thế giới lòng đất vốn cũng không thích hợp hoa màu sinh trưởng, cho dù một đám rong rêu nhỏ nhất, cũng là người dưới lòng đất dùng máu tươi và mồ hôi đúc ra.
Bởi vì máng chăn nuôi toàn tự động thật sự đã sớm hỏng, sâu đá cũng không thích ứng hoàn cảnh sâu trong hang, cho nên hết ngày này đến ngày khác còn cần không ngừng có người mát xa thân thể cho bọn nó, bắt buộc bọn nó vận động, nếu không trên thân sâu đá rất nhanh sẽ mọc ra đốm đen, đó là máu thịt bên trong hỏng hết rồi, liền không thể ăn nữa.
Những công việc này, chiếm đi 99% người dưới lòng đất, 99% thời gian, có thể nói, cả khu 10084, đều là quay quanh “sâu đá” mà tồn tại.
Lý Diệu căn cứ số lượng măng đá, cột nhũ còn có hang trên vách đá vừa mới nhìn thấy, nhanh chóng tính toán một phen tỷ lệ số lượng sâu đá cùng cư dân dưới lòng đất, phát hiện so với dân cư khu 10084 mà nói, số lượng sâu đá tựa như quá nhiều chút, mặc dù giết ăn thịt hết, cũng ăn không hết nhiều như vậy nha, nếu có thể nuôi bớt đi mấy con, mọi người chẳng phải là có thể thoải mái hơn rất nhiều sao?
Lệ Gia Lăng lắc đầu nói hắn chỉ biết một mà không biết hai, vừa rồi đã nói, tuy người dưới lòng đất vất vả chăn nuôi nhiều sâu đá như vậy, nhưng bình thường cũng không nỡ ăn miếng thịt lớn, cách vài ngày có thể có một miếng thịt nhỏ cắt nát trộn vào trong cháo thịt đã không tệ rồi.
Tuyệt đại bộ phận sâu đá ở sau khi lột da ba lượt, hoàn toàn trưởng thành, đều phải khiêng đến thành trấn bên trên, cũng chính là “khu vực bốn chữ số” đánh số ở giữa 1000 đến 9999, đi đổi lấy nguồn năng lượng, pháp bảo dân dụng cùng với vũ khí quý giá.
Cư dân lòng đất khu vực 10084, chung quy không phải người dã man hoàn toàn mông muội vô tri, bọn họ còn giữ lại ngôn ngữ và văn hóa cơ bản, còn có một bộ phận nhỏ pháp bảo cùng đại trận vẫn duy trì vận chuyển, cũng khát vọng biết thế giới bên trên rốt cuộc là bộ dáng thế nào. Lượng lớn vật tư cùng nhiên liệu đều phải dựa vào sâu đá đi đổi, nhưng thế giới bên trên các loại thức ăn tổng hợp thịnh hành, sâu đá không bán được giá quá cao, ba năm con sâu đá cũng không nhất định có thể đổi một hộp tinh nguyên tiêu chuẩn.
Mặc dù bọn họ nghiến răng, không cần bất cứ pháp bảo cùng nguồn năng lượng nào, ít nhất có một vật tư ắt không thể thiếu, phải đi thành trấn bên trên mua, đó là không khí tươi mới nén, cùng với cấu kiện duy tu hệ thống tuần hoàn cùng lọc không khí.
Thành trấn mấy vạn mét dưới lòng đất, mặc dù có hệ thống thông gió không lồ và hiệu suất cao nhất, cuồn cuộn không ngừng dẫn vào không khí tươi mới bên trên mặt đất, cũng là thế giới cực kỳ ngột ngạt cùng nặng nề, tràn ngập các loại khí độc trí mạng.
Mà khí thải nhân loại thở ra một khi tích tụ quá nhiều, cũng sẽ dẫn tới mọi người ngạt thở chết tươi.
Cho nên, cư dân dưới lòng đất có thể hoang phế tất cả pháp bảo, thậm chí ngay cả phù trận chiếu sáng ở đỉnh đầu cũng không cần, biến thành u linh trong bóng đêm, lại tuyệt đối không có khả năng từ bỏ hệ thống tuần hoàn cùng lọc không khí.
Một khi hệ thống tuần hoàn cùng lọc không khí xảy ra trục trặc, còn cần kịp thời phóng ra không khí tươi mới độ nén siêu cao, tranh thủ thời gian bảo dưỡng sửa chữa quý giá.
Không có không khí, so với không có ánh mặt trời càng thêm đáng sợ, là tai ương ngập đầu thật sự.
Cư dân thành trấn bốn chữ số, thì ăn chắc người dưới lòng đất thành trấn năm chữ số một điểm yếu trí mạng này, công phu sư tử ngoạm, mang bảng giá cấu kiện pháp bảo cùng không khí nén tương quan đều đẩy đến cực cao, mấy chục con sâu đá mới có thể đổi được một bình không khí nén nho nhỏ.
Cho nên, các cư dân khu vực 10084 mỗi ngày vất vả gieo trồng cùng chăn nuôi, không chỉ là áo mặc trên người cùng đồ ăn trong miệng, càng là không khí cực kỳ quan trọng, dựa vào để sinh tồn, ngay cả một giây cũng không thể thiếu!