Chương 2370: Hoa lại tử, cam thạch, âm loa
Chương 2370: Hoa lại tử, cam thạch, âm loaChương 2370: Hoa lại tử, cam thạch, âm loa
Vấn đề này làm Lý Diệu hơi ngẩn ra, tỉ mỉ đánh giá cô gái tên là “Băng Băng”.
Cô gái ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, chính là lứa tuổi nằm giữa trẻ con cùng trưởng thành, trên mặt mặc dù có sự lạnh lùng “đoạn tình tuyệt dục”, nhưng như là một tầng vỏ băng mỏng manh treo lên.
Dưới lớp băng nứt nẻ, lại là nhân tính biểu lộ chân tình.
Thứ nào đó ở đáy lòng Lý Diệu bị xúc động, nhẹ nhàng hỏi: “Băng Băng, ngươi không muốn cha mẹ đi đánh trận sao?”
“... Ta không biết.”
Băng Băng do dự một lát, đáy mắt toát ra sự mê mang không tan, “Thôn trấn chúng ta trước kia đánh trận với dã nhân, cũng từng đánh với thôn trấn khác, nhưng đó đều là nhiều nhất mấy trăm người đánh với nhau, đã chết rất nhiều rất nhiều người. Ta từng thấy một ít người chết, đều là bộ dáng thất khiếu đổ máu, thủng bụng đứt ruột, tay chân đều bị đè ép, rất khủng bố.
“Nghe nói lần này có mấy chục mấy trăm người, mấy trăm cái mấy trăm người phải cùng nhau đánh trận, ta không tưởng tượng được cái đó rốt cuộc là bộ dáng gì, ta... Ta sợ, ta sợ ba ba mụ mụ cũng biến thành bộ dáng rối tinh rối mù, sợ bọn họ không về được nữa.”
Lý Diệu nghĩ nghĩ, nói: “Những lời này, ngươi từng nói với ba ba mụ mụ chưa, bọn họ vì sao nhất định phải đi đánh trận?”
“Nói rồi.”
Băng Băng dùng sức gật đầu, nói: “Nhưng bọn họ lại nói, bọn họ không thể không đi đánh trận, bởi vì Vong Ưu Thiên Nữ và đại hộ pháp đều nói cho bọn họ chúng ta là người, con người không nên cả đời đều sinh hoạt ở sâu trong lòng đất không có ánh mặt trời, trải qua loại cuộc sống lo lắng hãi hùng, tràn ngập sợ hãi, không bằng heo chó này.
“Chúng ta nên sinh hoạt ở dưới mặt trời thật sự cùng trời xanh mây trắng, ít nhất cả đời này, nên đi đến trên mặt đất liếc mắt qua một lần bộ dáng của mặt trời.
“Mà muốn lên mặt đất đi thấy mặt trời, thì chỉ có đánh trận, mang vỏ quả đất dày mấy vạn mét ngăn cản ở đỉnh đầu chúng ta, hết thảy đều lật tung lên!
“Ba ba mụ mụ nói những lời này, ta đều nghe không hiểu, Hỏa Diễm Hoa rõ ràng đã rất đẹp rồi nha, mặt trời thực sự đẹp như vậy sao, đáng giá chết người nhiều như vậy để nhìn nó sao? Ta nói với ba ba mụ mụ ta rất sợ hãi, hỏi bọn họ có thể đừng đi hay không, bọn họ lại nói, chỉ cần ta niệm《 Vong Ưu Quyết 》nhiều một chút, hết sức chăm chú, hết sức chuyên chú niệm, rất nhanh sẽ không sợ nữa, cái gì cũng sẽ không sợ.”
Lý Diệu hơi động tâm, nhìn cô gái càng lúc càng nồng đậm ưu sầu, nói: “Nhưng ngươi chưa niệm tốt《 Vong Ưu Quyết 》, đúng hay không?”
Trên mặt Băng Băng nhất thời toát ra một tia nhăn nhó mất tự nhiên, ấp a ấp úng nói: “Ta, ta có ngoan ngoãn niệm 《 Vong Ưu Quyết 》, mỗi ngày lúc người lớn tu luyện, ta và các bạn nhỏ đều cùng nhau chăm chỉ niệm theo, nhưng không biết vì sao, ta trước sau không thông suốt thế nào cả, học sẽ không tập trung tinh thần, hoàn toàn đầu nhập vào, có lẽ, có lẽ ta không biết có nên biến thành bộ dáng bây giờ của ba ba mụ mụ hay không nhỉ?”
Lý Diệu nhíu mày nói: “Ngươi không thích bộ dáng bây giờ của ba ba mụ mụ?”
“Ta, ta cũng không biết.”
Băng Băng chần chờ một lát, vẫn nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Bộ dáng bây giờ của ba ba mụ mụ là có chút cổ quái, mỗi ngày không phải không nói một lời đi tới đi lui; thì lạnh như băng khoanh chân mà ngồi, niệm đi niệm lại 《 Vong Ưu Quyết 》; Bằng không là giống như măng đá cắm ở ven đường, nhìn ánh sáng ở đỉnh đầu sững sờ, ngay cả lúc nói chuyện với ta, cũng không có độ ấm gì, hoàn toàn khác với quá khứ.
“Nhưng, nhưng ta cũng không thích bộ dáng quá khứ của bọn họ.
“Quá khứ, bọn họ mỗi ngày đều mặt mày đau khổ, than thở, chẳng những thường xuyên cãi nhau, còn thường xuyên giận dữ đối với ta thậm chí hung hăng đánh vào mông ta.
“Ta lại chưa bao giờ trách bọn họ, bởi vì ta trưởng thành, hiểu chuyện rồi, biết bọn họ mỗi ngày làm việc gian khổ bao nhiêu đau khổ bao nhiêu, có điều lo lắng không hết và nan đề quyết giải không hết, có đôi khi ta ngủ mơ mơ màng màng, còn có thể nghe được mụ mụ lén lút khóc.
“Ít nhất bây giờ, ở sau khi tu luyện 《 Vong Ưu Quyết 》, ba ba mụ mụ không bao giờ cãi nhau nữa, không bao giờ than thở nữa, không bao giờ lén lút khóc nữa, hơn nữa trong mắt bọn họ đều có thêm một loại ánh sáng, lúc theo mọi người cùng nhau niệm 《 Vong Ưu Quyết 》, đã có thêm loại tinh thần ta nói không nên lời.
“Cho nên ta nghĩ, cuộc sống như bây giờ, có lẽ đối với bọn họ là tốt nhất! Ta chỉ là không biết, ta có nên giống bọn họ hay không, quên tất cả chuyện không vui, cũng quên toàn bộ chuyện vui vẻ.”
Lý Diệu nghe tới mức nhập thần, không khỏi ngồi xuống, ngang với cô gái: “Sinh hoạt ở nơi như vậy, ngươi còn có chuyện gì vui vẻ sao, có thể nói cho ca ca nghe một chút không?”
“Có!”
Băng Băng nở rộ ra nụ cười từ đáy lòng, có lẽ là bởi rất lâu không cười, nụ cười này như là một nửa nụ hoa chờ nở, “Ngươi biết không, Lý Diệu ca ca, ở sâu trong một khe hở rời khỏi thôn trấn hai dặm, sinh trưởng một loại Hỏa Diễm Hoa màu tím, bên trong nhụy hoa của nó sinh trưởng một loại côn trùng rất nhỏ rất nhỏ, so với con kiến còn nhỏ hơn, chúng ta đều gọi nó là ‘Hoa Lại Tử’ .
“Hoa Lại Tử vốn không có màu sắc, nhưng chỉ cần dùng sức lay động, nó sẽ dùng sức vỗ cánh, toả sáng ra hào quang đủ mọi màu sắc, rất đẹp.
“Quá khứ, trước khi Vô Ưu giáo tới, mấy bạn nhỏ chúng ta thích nhất đi bắt Hoa Lại Tử, chúng ta bắt rất nhiều rất nhiều Hoa Lại Tử, nắm ở lòng bàn tay dùng sức lay động, lại dùng sức thổi một hơi, oa, mấy trăm con Hoa Lại Tử cùng nhau bị chúng ta thổi tỏa ra giữa không trung, giống như là lửa khói.
“Chúng ta thường xuyên so xem ai thổi ra lửa khói đẹp nhất, thủ pháp lay động còn có lực thổi đạo đều rất quan trọng, ta mỗi lần đều có thể thổi ra lửa khói lớn nhất, đẹp nhất!
“Nhớ có một lần, chúng ta tìm một cái hang sâu nhất, tối nhất lại rộng rãi nhất đi thổi Hoa Lại Tử, mười mấy bạn nhỏ cùng nhau mang Hoa Lại Tử thổi tới vách hang, cả cái hang đều bị chúng ta chiếu sáng lên, đó là thứ đẹp nhất ta đời này từng thấy. Chúng ta ngắm tới mức mê mẩn, quên cả thời gian, thẳng đến khi người lớn tới tìm, trở về tự nhiên hết thảy đều ăn đòn, cả thôn trấn đều là tiếng ‘bốp bốp’, ngày hôm sau ai cũng không ngồi được, chỉ có thể dạng chân đi đường, ha ha!”
Băng Băng càng nói càng kích động, trên mặt nổi lên hai mảng đỏ ửng, nào còn có chút bộ dáng lạnh lùng, rõ ràng là tiểu cô nương ngây thơ rực rỡ, tinh quái thôi!
“Còn có còn có, Lý Diệu ca ca ngươi biết không, măng đá ở sâu trong lòng đất là có hương vị, chua ngọt đắng cay mặn, cái gì cũng có, đặc biệt một loại măng đá băng băng, nhuận nhuận, lạnh lạnh, chúng ta gọi nó là ‘Cam Thạch’, lúc nóng nhất, mọi người đều thích ôm ‘Cam Thạch’ ngủ, thoải mái nhất!”
Băng Băng mở ra máy hát, như là nước lũ tràn đê không thể vãn hồi, đáy mắt phát ra hào quang long lanh, “Còn có, ở trong rất nhiều di tích đều có thể tìm được cục đá có rất nhiều lỗ, thổi một hơi, có thể phát ra tiếng rất êm tai, nếu mang lỗ khác nhau bịt lại, thanh âm còn có biến hóa cao thấp, chúng ta gọi nó là ‘Âm Loa (ốc âm)’, mấy chục con âm loa cùng nhau thổi lên, lại thả một vốc Hoa Lại Tử ra ngoài, nằm ở trên ‘Cam Thạch’ lẳng lặng nghe, lẳng lặng ngắm, oa, đây là chuyện ta vui vẻ nhất!”
Trước mắt Lý Diệu, giống như thật sự ở sâu trong bóng tối vô tận hiện ra một hình ảnh xa hoa, lại hết sức rực rỡ, nghe được xen lẫn ở trong tiếng “Âm loa” tuyệt vời tiếng cười như chuông bạc của bọn nhỏ, không khỏi có chút hoảng hốt.
Băng Băng bẹp miệng, thấp giọng nói: “Bạn tốt nhất của ta cũng tên là Băng Băng, mọi người đều gọi cô ấy là ‘Đại Băng Băng’, bảo ta ‘Tiểu Băng Băng’, ta thả Hoa Lại Tử lợi hại nhất, Đại Băng Băng thổi ‘Âm Loa’ lợi hại nhất, cô ấy có thể thổi mấy trăm khúc, đều là khúc rất lâu rất lâu trước kia lưu truyền tới nay, mọi người đều thích nghe cô ấy thổi, thậm chí ngay cả Hoa Lại Tử ta thả ra cũng thích, mỗi lần hai ta phối hợp, cô ấy thổi Âm Loa, ta thả ra Hoa Lại Tử đều nhẹ nhàng nhảy múa, đẹp vô cùng!
“Nhưng, ba ba của cô ấy có lần đi di tích nhặt mót, bị yêu thú ăn, về sau cô ấy liền luôn rất nghe lời mụ mụ của cô ấy, rất nghiêm túc tu luyện 《 Vong Ưu Quyết 》, không bao giờ ra ngoài đi chơi cùng chúng ta nữa, cũng chưa từng thổi ‘Âm Loa’ nữa. Ta có một lần đi tìm cô ấy, cầu cô ấy theo chúng ta cùng đi chơi, đi thổi Âm Loa, thả Hoa Lại Tử, cô ấy nói đã mang toàn bộ khúc đều quên hết rồi.
“Ta rất đau lòng, lại càng không muốn trở nên giống với Đại Băng Băng, ta không muốn quên thả Hoa Lại Tử như thế nào, vĩnh viễn cũng không muốn quên... Mỗi lần mọi người trong thôn trấn tụ tập một chỗ tu luyện 《 Vong Ưu Quyết 》, trong đầu ta tràn đầy đều là chuyện thả Hoa Lại Tử, thổi Âm Loa, còn có đi liếm đủ loại măng đá, đại khái chính bởi vì như vậy, các đồng bạn đều học xong 《 Vong Ưu Quyết 》, ta lại học mãi không hiểu nhỉ?”
Lý Diệu im lặng, nhìn áo choàng màu xám trên người cô gái nói: “Rõ ràng không muốn tu luyện 《 Vong Ưu Quyết 》, ngươi vẫn gia nhập Vô Ưu giáo, vì sao, có người bắt buộc ngươi sao?”
“Bắt buộc? Không có nha!”
Băng Băng mở to mắt nói: “Bởi vì Vô Ưu giáo đều là người tốt, cũng là người duy nhất từ bên trên xuống dưới giúp chúng ta nha!
“Thôn trấn chúng ta nghèo khổ như vậy lại hẻo lánh như vậy, trước kia vô luận gặp tai hoạ gì, cũng chưa từng có ai xuống giúp chúng ta, nghe nói, người ngẫu nhiên từ phía trên xuống dưới đều rất hung ác, ai gặp bọn họ đều sẽ xui xẻo!
“Chỉ có Vô Ưu giáo là thật tâm thực lòng giúp chúng ta, ở lúc chúng ta gian nan nhất, là bọn họ từ thế giới phía trên mang đến tinh thạch nhiên liệu cùng không khí nén, giúp chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn; Bọn họ không có lấy một chút sự ngạo mạn cùng hung ác của người bên trên, nói mọi người đều là huynh đệ tỷ muội ngang hàng, theo chúng ta cùng ăn cùng ở, nói cho chúng ta biết rất nhiều chuyện thế giới bên trên, lại giúp chúng ta mở đường hầm, gia cố vách đá, sửa chữa pháp bảo, chống đỡ yêu thú cùng dã nhân xâm nhập, rất nhiều Vô Ưu giáo đồ vốn không quen biết đều hy sinh tính mạng vì thôn trấn chúng ta, liền chôn ở chung quanh thôn trấn chúng ta, tiếp tục thủ hộ chúng ta đấy!
“Vô Ưu giáo đối với chúng ta tốt như vậy, chúng ta gia nhập Vô Ưu giáo không phải đương nhiên sao? Với lại, tuy sau khi tu luyện 《 Vong Ưu Quyết 》, thì không biết thổi Âm Loa cùng thả Hoa Lại Tử, nhưng cũng thực sự không còn phiền não cùng đau khổ nha, hơn nữa nếu mọi người cùng nhau ngâm xướng 《 Vong Ưu Quyết 》, còn sẽ dẫn tới cái gì... Cái gì cộng hưởng, sẽ trở nên nhanh nhẹn hơn, cường tráng hơn, lợi hại hơn đó!
“Lý Diệu ca ca, ngươi không phải khách quý Vong Ưu Thiên Nữ mang đến sao, sao có thể không biết những thứ này, chẳng lẽ ngươi không phải hộ pháp tôn giả của Vô Ưu giáo sao?”