Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 2419 - Chương 2375: Không Thành Công, Liền Xả Thân!

Chương 2375: Không thành công, liền xả thân! Chương 2375: Không thành công, liền xả thân!Chương 2375: Không thành công, liền xả thân!

Xuyên qua khu lều lán ồn ào, như vòng xoáy hỗn loạn, cũng xuyên qua vô số người vượn dưới lòng đất dùng áo choàng gắt gao bao bọc bản thân, miệng mũi mắt tai đều bị vòng bảo hộ cùng nút nhét tinh tế bảo hộ, Lý Diệu từ trong phong mạo phố phường nhìn như gió êm sóng lặng cảm giác được một tia hương vị bão táp sắp xảy ra.

Trong không khí tràn ngập sóng não chấn động cao tần không bình thường, trong bóng đêm bí ẩn sâu trong phố nghèo ngõ hẹp, khắp nơi đều là mọi người ngồi khoanh chân trên mặt đất, nghĩ hẳn đều tiến vào trạng thái “thông linh”, đang vì ngày mai bạo động, truyền các loại tín hiệu giữ kín không nói ra, tiến hành chuẩn bị cuối cùng.

Giống như một ngọn núi lửa sắp phun trào ra vạn trượng nham thạch nóng chảy, sương khói nồng đậm đã tụ tập ở miệng núi lửa, không có bất cứ lực lượng nào có thể ngăn cản nó rống giận nữa.

Lý Diệu và Long Dương Quân chính là ở trong sóng não cộng hưởng kịch liệt như thế tới trung tâm của cộng hưởng, nhà đại hộ pháp Vô Ưu giáo Từ Chí Thành.

Thân là công nhân mô phạm của Xưởng Sắt Lớn cùng chủ quản khu sinh hoạt, Từ Chí Thành có được một cái hang rất rộng rãi, là trung tâm hoạt động ngầm của Vô Ưu giáo.

Bởi vì Lệ Minh Huy và đại bộ phận người tu tiên đều không ở Xưởng Sắt Lớn, hơn nữa ngày mai phải khởi sự, hành động của Vô Ưu giáo đồ đã không che giấu nữa, rất nhiều Vô Ưu giáo đồ thân thể khoẻ mạnh, cao to, eo lưng căng phồng lại vẻ mặt lạnh lùng từ trong hang của Từ Chí Thành ra ra vào vào, mang mệnh lệnh của hắn đưa tới trên cương vị trung tâm khu sinh hoạt thậm chí khu nhà xưởng khác.

Thấy Long Dương Quân tới, toàn bộ Vô Ưu giáo đồ đều hướng cô thi lễ thật sâu, ngay cả Từ Chí Thành cũng đi ra nghênh đón, mang người khác an bài đến nơi khác, chỉ mời Long Dương Quân và Lý Diệu hai người đi vào bàn bạc kỹ hơn.

Lý Diệu đi theo phía sau Long Dương Quân, đóng lại cánh cửa lắp ở cửa hang, cảm giác nháy mắt mở rộng đến cả cái hang. Diện tích cái hang này ước chừng tám chín mươi mét vuông, ở dưới lòng đất không gian trứng chọi đá có thể nói là xa xỉ, trong ngoài chia làm ba gian, phòng trong là phòng ngủ của Từ Chí Thành, bên ngoài là phòng khách cùng chỗ hắn xử lý “công việc trong giáo”, trừ một cái bàn dài làm bằng gang, không có quá nhiều đồ gia dụng, tỏ ra khá nhẹ nhàng khoan khoái.

Trong không gian đục đẽo thông ngang sang bên cạnh lại là một cái giường cao thấp làm từ gang, trên bàn sắt bên kia còn đặt không ít món đồ chơi dùng thanh sắt, đinh ốc và cấu kiện pháp bảo luyện chế, có lẽ là vật chủ nhân nơi đây yên thích, ngày đêm thưởng thức vuốt ve, mài sáng loáng.

Trên bức tường này, thậm chí còn dán rậm rạp không ít thứ cùng loại giấy khen và huy hiệu, giấy khen đều dùng khung kính thủy tinh cẩn thận bảo vệ lại, treo cẩn thận tỉ mỉ, quy củ.

Nơi này, hẳn là chỗ hai con trai của đại hộ pháp Từ Chí Thành sống trong quá khứ nhỉ?

Lý Diệu chú ý tới một cái chi tiết.

Thành Sắt Lớn ô nhiễm nghiêm trọng, trong không khí kín bụi cùng các loại vật ô nhiễm tính dính rất mạnh, thường thường chỉ cần nửa ngày là có thể bao trùm ở trên mặt bàn một tầng vết bẩn mỏng manh, rất khó tẩy trừ được.

Lý Diệu vì giấu tai mắt người ta, lúc lẻn vào vẫn chưa phát động linh năng, ngắn ngủn nửa giờ, trên áo choàng của hắn đã dính đầy bụi mang tính dính, vô luận giũ như thế nào cũng không giũ hết được.

Trên đường tới đây nhìn thấy trong túp lều của các công nhân cũng rơi đầy bụi bậm, một mảng đen sì.

Bao gồm nhà của đại hộ pháp Từ Chí Thành cũng tương tự, phòng khách bên ngoài cùng với phòng ngủ của hắn, trên tường trên đất thậm chí trên giường đều có một tầng màu đen li ti, lấy tay chấm nhẹ là năm dấu tay. Mọi người nơi này, ước chừng đã sớm quen sống ở trong hoàn cảnh này, ai cũng không để bụng tro bụi cùng vật ô nhiễm.

Nhưng căn phòng nhỏ đặt giường tầng lại là sạch sẽ, không dính một hạt bụi.

Đặc biệt món đồ chơi trên bàn dùng sắt vụn đúc còn có giấy khen trên tường, đều sạch sẽ đến mức như là có thể phát sáng.

Nhất định là có người cách mỗi vài giờ liền tỉ mỉ chà lau một lần, mới có thể bảo trì loại trạng thái sáng bóng như mới này.

Là đại hộ pháp Từ Chí Thành tự mình giết sao?

Những giấy khen cùng món đồ chơi này, đều là của hai con trai hắn sao?

Những món đồ chơi vụng về dùng sắt vụn đúc này, đều là ở rất lâu rất lâu trước kia, Từ Chí Thành tự mình từng cái đinh từng cái ốc ghép lại với nhau, gom ra cho các con trai sao?

Mang theo những nghi vấn này, Lý Diệu ném ánh mắt về phía người lãnh đạo trên thực tế của Vô Ưu giáo, đại hộ pháp Từ Chí Thành.

Từ Chí Thành, một cái tên không thể bình thường hơn nữa, đã không có chút khí phách, cũng không có cho dù một chút xíu hương vị tuấn tú phiêu dật hoặc là thần bí khó lường.

Con người hắn cũng như tên, là hình tượng một lão công nhân tóc hoa râm, nếp nhăn đầy mặt, vết thương chồng chất.

Mặc dù ngày mai sẽ phải dẫn dắt ngàn vạn người phát động đấu tranh đối với người tu tiên, hắn hôm nay vẫn quần áo lao động vá chằng vá đụp, giặt đến mức trắng bệch, đã không có chút phong thái lãnh tụ nghĩa quân, càng không có bất cứ khí độ “tà giáo yêu nhân” gì, thật sự chênh lệch quá lớn với “tín đồ cuồng nhiệt chí thiện chi đạo” trong tưởng tượng của Lý Diệu.

Long Dương Quân nói cho Lý Diệu, lấy bí pháp thông linh kích động sóng điện não ngàn vạn người xảy ra cộng hưởng, tương đương một loại rèn luyện đại não, cực có lợi đối với người thân ở trung tâm cộng hưởng thức tỉnh linh căn, Từ Chí Thành trải qua mấy năm nay tu luyện, thế mà không thể tưởng tượng đã thức tỉnh linh căn, có được cảnh giới ước chừng Luyện Khí kỳ!

Dù vậy, luận cảnh giới, luận quyền thế, luận sức chiến đấu, luận cái nhìn đại cục, luận âm mưu quỷ kế hoặc là bất cứ một hạng năng lực nào, Từ Chí Thành đều là một kẻ yếu nhất trong đối thủ Lý Diệu bình sinh gặp, cùng đám người Tiêu Huyền Sách, Bạch Tinh Hà, Kim Đồ Dị, Lữ Túy, Thiên Ma Mạc Huyền, căn bản một trời một đất, ngay cả tư cách so sánh cũng không có.

Nhưng, Lý Diệu có thể hiên ngang lẫm liệt mà đối diện đám người Tiêu Huyền Sách, Lữ Túy thậm chí Kim Đồ Dị, đường đường chính chính tiến hành đại đạo chi tranh với bọn họ, huyết chiến đến một khắc cuối cùng, lại có chút không biết nên ứng phó như thế nào Từ Chí Thành gần như tay trói gà không chặt này.

“Vong Ưu Thiên Nữ, nghe nói ngài chẳng những đã kích hoạt một lượng lớn vũ khí cổ đại, còn chiêu mộ lượng lớn dã nhân ở sâu trong lòng đất đi lên, thật sự quá tốt rồi!”

Từ Chí Thành trước hướng Long Dương Quân thi lễ thật sâu, sau đó nói: “Do đó, trận chiến ngày mai liền càng có nắm chắc!”

Hắn giống Vô Ưu giáo đồ khác, đều như là đeo một tấm mặt nạ gang nặng nề, khi nói chuyện nếp nhăn không động đậy chút nào, thậm chí ngay cả con mắt cũng cực ít chuyển động, đã không có chút nào khẩn trương đại chiến sắp tới, cũng không có bất cứ sự phẫn nộ không thể nhịn được nào cả, thật sự giống Vô Ưu giáo lí nói, ở trong “yên tĩnh vĩnh hằng”.

Thẳng đến có lúc cần, con mắt hắn mới chuyển hướng Lý Diệu: “Dám hỏi thiên nữ, vị này là…”

Lý Diệu trầm ngâm một lát, tự giới thiệu: “Ta tên Lý Diệu, là một người tu chân.”

“Người tu chân?”

Con mắt Từ Chí Thành dừng lại, tỉ mỉ cân nhắc rất lâu, mới tràn ngập cảnh giác hỏi, “Ta từng nghe tên của các ngươi, nghe nói các ngươi ở Vũ Anh giới biên thuỳ của đế quốc náo loạn một hồi đại sự, giết cho người tu tiên không còn manh giáp! Cho nên, các ngươi cũng là phản đối người tu tiên, ngươi tới làm gì?”

“Ta tới khuyên Từ hộ pháp dừng khởi sự.”

Lý Diệu nhìn chằm chằm đôi mắt Từ Chí Thành, nói thẳng, “Các ngươi làm như vậy, vô dụng!”

Từ Chí Thành hơi ngẩn ra, con ngươi rõ ràng co rút lại, tựa như muốn phẫn nộ phản bác Lý Diệu, lại mạnh mẽ nhịn xuống, lại mang tròng mắt cứng ngắc chuyển hướng Long Dương Quân, bình tĩnh nói: “Dám hỏi thiên nữ, đây cũng là ý tứ của ngài sao?”

“Ngươi đừng đa tâm, Từ hộ pháp, đây không phải ý tứ của ta.”

Long Dương Quân thản nhiên nói: “Ở ngày đầu tiên truyền thụ ngươi Vong Ưu Quyết, ta đã trịnh trọng hướng ngươi hứa hẹn, ta chỉ truyền thụ ngươi hai môn bí pháp thần thông, lại sẽ tuyệt đối không can thiệp các ngươi sử dụng như thế nào, bao gồm về sau ngươi sáng lập Vô Ưu giáo, nhất định mang ta tôn sùng là Vong Ưu Thiên Nữ, giữa chúng ta cũng từng có cam đoan ta tuyệt đối sẽ không can thiệp bất cứ giáo vụ nào cùng vận hành thao tác thực tế của Vô Ưu giáo, tùy các ngươi làm cái gì, ta đều đã không ủng hộ, cũng không phản đối, mà ngươi gặp vấn đề đến cầu ta, cũng phải xem tâm tình ta, ta không phải nhất định sẽ giúp các ngươi đến cùng.

“Việc lần này, cũng tương tự, do chính ngươi toàn quyền làm chủ, ta không có bất cứ ý tứ nào muốn bao biện làm thay.

“Nhưng vị bằng hữu người tu chân này của ta, đối với hành động của các ngươi lại có ý kiến khác, nhất định muốn gặp ngươi tâm sự hẳn hoi.

“Nói đi thì phải nói lại, đứng trên lập trường người xem, ta cảm thấy lời hắn nói cũng không phải không có lý. Các ngươi hành động vội vã như thế, mà kẻ địch lại mạnh như thế, hoàn cảnh xung quanh lại hiểm ác như vậy, Vô Ưu giáo khởi sự nhất định là sẽ không thành công, không những toàn bộ Vô Ưu giáo đều có khả năng toàn quân bị diệt, ngay cả Xưởng Sắt Lớn cùng mọi người sinh sống ở nơi này cũng có khả năng gặp phải tai ương ngập đầu!”

“Không thành công, thì xả thân!”

Từ Chí Thành mặt không biểu cảm, nói từng chữ một: “Vong Ưu Thiên Nữ cùng vị bằng hữu người tu chân này đều thấy rồi. Hoàn cảnh sinh tồn của chúng ta, cùng chúng ta một ngày một đêm chịu áp bách, chẳng lẽ các ngươi còn tưởng, chúng ta sinh sống trong luyện ngục nhân gian như thế, lại sẽ sợ chết sao?

“Chúng ta đã sớm nên chết rồi! Nếu một năm đó Thiên Ma thật sự buông xuống, dùng cửu thiên thập địa toàn bộ ma đầu ăn mòn thân thể dị dạng cùng thần hồn cuồng bạo của chúng ta, chúng ta đã sớm tụ thành ma triều mãnh liệt mênh mông, mang Lệ Minh Huy những người tu tiên kia cắn nuốt hết!

“Thiên Ma chưa buông xuống, mà Vong Ưu Thiên Nữ ngài lại ban cho chúng ta thần thông càng thêm cao minh cùng phương pháp liên lạc càng thêm bí ẩn, làm chúng ta không đau khổ cùng sợ hãi nữa! Đã như vậy, chúng ta còn có cái gì phải nhẫn nại, chỉ cần có thể kéo Lệ Minh Huy những người tu tiên kia chết cùng, cái giá nào chúng ta cũng nguyện ý trả!”

“Từ hộ pháp, ngươi hãy nghe ta nói…”

Lý Diệu cố gắng để giọng của mình nghe qua đã vô hại lại có thành ý, “Người tu chân chúng ta cũng phản đối người tu tiên, cũng ủng hộ mọi người dùng võ lực để bảo vệ tôn nghiêm cùng vinh quang của mình, thậm chí ở lúc cần thiết, hy sinh sinh mệnh của mình, cho nên, ta không có ý ngăn cản các ngươi hy sinh bản thân.

“Nhưng hy sinh phải có giá trị, hy sinh không có ý nghĩa, căn bản không đả kích được người tu tiên mảy may, càng không có khả năng phá hủy thế giới chết tiệt này.

“Lệ Minh Huy chỉ là một thành viên bé nhỏ không đáng kể trong người tu tiên, cho dù các ngươi thật có thể đồng quy vu tận với hắn, cũng không thay đổi được bất cứ thứ gì, rất nhanh sẽ có một người tu tiên so với hắn càng thêm tham lam, càng thêm không biết xấu hổ, càng thêm tàn khốc xuống, thay thế vị trí hắn.

“Huống chi, ta rất hoài nghi hành động của các ngươi rốt cuộc có thể xử lý được Lệ Minh Huy hay không, hoặc là hy sinh mấy vạn thậm chí mấy chục vạn Vô Ưu giáo đồ, cuối cùng chỉ liều mạng được mấy con chó săn cộng thêm mấy ngàn con rối chiến đấu dưới trướng Lệ Minh Huy. Đây là vô dụng!”
Bình Luận (0)
Comment