Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 2438 - Chương 2394: Trường Hợp Nhận Người Thân Cảm Động Sâu Vô Cùng!

Chương 2394: Trường hợp nhận người thân cảm động sâu vô cùng! Chương 2394: Trường hợp nhận người thân cảm động sâu vô cùng!Chương 2394: Trường hợp nhận người thân cảm động sâu vô cùng!

Đầu óc Lý Diệu nổ vang “Ông” một tiếng, tóc gáy toàn thân đều như là gai nhọn của con nhím dựng thẳng lên từng sợi, từng dòng chảy nóng từ bàn chân xộc thẳng lên đến thiên linh cái, lại từ thiên linh cái chảy trở về bàn chân, cả người lâm vào một loại trạng thái “hoàn toàn ngây dại”, miệng mở ra tới mức có thể nhét vào một cái nắm tay, trơ mắt nhìn hai đứa bé lao về phía mình, lại không dời bước được.

Lý Diệu cuộc đời này trải qua ác chiến lớn nhỏ mấy trăm trận, sóng to gió lớn nào chưa từng gặp, mặc dù đối mặt thuỷ tổ người tu tiên trong truyền thuyết, Hắc Tinh Đại Đế Vũ Anh Kỳ, cũng có thể cùng đối phương chuyện trò vui vẻ —— mặc dù đánh không lại, ít nhất nhấc chân bỏ chạy vẫn làm được.

Nhưng, khi đối mặt hai đứa bé không biết từ chỗ nào toát ra này, hắn là thật sự bị một lực lượng cổ quái ở sâu trong nội tâm không hiểu sao trào ra đánh trúng, xuyên qua, hoàn toàn bắt làm tù binh, không có một tia phòng bị, đại não trống rỗng, không biết nên ứng đối như thế nào.

“Ba ba! Ba ba! Ba ba ba ba ba ba!”

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, hai đứa bé đã vẫy cái đuôi nhỏ vốn không tồn tại, vui vẻ xông lên.

Cô bé rúc vào trong lòng hắn nở rộ ra nụ cười điềm tĩnh, muốn bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu đáng yêu, cậu nhóc bắt lấy áo hắn ra sức hướng trên mặt hắn leo lên, muốn bao nhiêu đáng giận thì có bấy nhiêu đáng giận —— tiểu tử này không lẽ là muốn trèo lên thơm hắn sao?

Thành thật không khách khí mà nói, Lý Diệu thực có chút sắp bị dọa tè ra quần rồi.

“Thương thiên ơi, đại địa ơi!”

Trong đầu Lý lão ma có một vạn đạo thiên lôi cuồn cuộn mà qua, “Ai con mẹ nó đến nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế!”

“Ba ba! Ba ba!”

Thậm chí ngay cả những con kiến đỏ cùng con kiến xanh lục phía sau hai đứa bé cũng va chạm cùng ma sát lẫn nhau, phát ra tạp âm kim loại chói tai.

“Ba ba! Ba ba!”

Lý Diệu mơ hồ nghe được bên ngoài khe hở, trong tòa “thành thị con rối linh năng mini” kia, cũng truyền đến tiếng hoan hô mơ hồ không rõ.

Thanh âm này càng khiến hắn lông tóc dựng cả lên, cứng rắn mang hai đứa nhỏ từ trên người mình kéo xuống, liên tục lui bảy tám bước, đặt mông ngồi ở trên một tảng đá, xòe ra mười ngón, dùng sức túm tóc, tâm tình thật lâu... Là căn bản không có khả năng bình tĩnh!

“Nhận… nhận lầm người rồi à?”

Lý Diệu gào khan, “Ai là ba ba của các ngươi!”

“Ngài đó, Kền Kền Lý Diệu đến từ Tinh Diệu Liên Bang!”

Hai đứa bé bị hắn vô tình kéo ra, đều chu cái miệng nhỏ nhắn, lộ ra vẻ mặt lẻ loi hiu quạnh, điềm đạm đáng yêu, trăm miệng một lời nói: “Ngài là ba ba của chúng ta, chúng ta chính là con của ngài mà!”

“ẦM!”

Đại não Lý Diệu lần nữa nổ tung, cả người đều sắp bị nổ tới mức hôn mê.

Hắn đến từ Tinh Diệu Liên Bang chuyện cơ mật như vậy, toàn bộ đế quốc Chân Nhân Loại cũng chỉ có một mình Long Dương Quân biết, Long Dương Quân tuyệt không có lý do mang chuyện này nói cho người thứ hai —— bởi vì cái này ý nghĩa thân phận của chính Long Dương Quân cũng sẽ bại lộ.

Hai đứa bé này lại là làm sao mà biết được?

Hơn nữa... Bọn nó thật sự bộ dạng giống với mình!

Lý Diệu chung quy là Hóa Thần lão quái, mặc dù lòng rối như tơ vò, một vạn cái không thể tiếp nhận, nhưng cũng duy trì một tia lý trí cuối cùng, rót linh năng đến trên đôi mắt, liền có thể cẩn thận quét diện mạo của hai đứa bé, từ hướng đi cơ bắp đến kết cấu xương khớp, đều có thể quét đại khái rõ ràng, quả thực... Ẩn chứa lượng lớn đặc thù của mình cùng Đinh Linh Đang.

Khóe mắt Lý Diệu kịch liệt run rẩy, bắn ra một luồng gió từ ngón tay, từ trên đầu hai đứa bé phân biệt cắt xuống một sợi tóc, đưa đến trước mặt mình, dùng linh diễm hóa thành một làn khói.

Hắn nhìn làn khói lượn lờ dâng lên, lần nữa hóa thành một bức tượng đá trợn mắt há hốc mồm.

Tuy cực kỳ không muốn đối mặt sự thực cực giàu sức chấn động này, nhưng hai đứa bé này quả thực có khả năng rất lớn là đời sau của mình cùng Đinh Linh Đang, được rồi, mặc dù không tiến hành bất cứ kiểm tra nào, chỉ là huyết nhục cảm ứng không cắt đứt được giữa nhau, đã có thể mang bốn chữ “khả năng rất lớn” trừ đi.

Hắn ù ù cạc cạc làm cha rồi nha!

Lý Diệu gian nan kéo khóe miệng cùng khóe mắt, căn bản không biết nên khống chế ngũ quan của mình như thế nào.

Hắn đứng bật dậy, vòng quanh hai đứa bé một vòng, lại về tới chỗ ban đầu ngồi xuống, dùng sức giật tóc mình, tiếp theo lại đứng lên, có chút mờ mịt quan sát hoàn cảnh xung quanh, đặc biệt những con kiến đỏ cùng con kiến xanh kia, sửng sốt hồi lâu, lại lần nữa ngồi xuống.

Lý Diệu đời này chưa bao giờ khát nước như vậy.

Đời này cũng chưa bao giờ xấu hổ như vậy.

Nhưng, khi xác nhận đối phương thật sự là huyết mạch của mình, còn hướng hắn nở rộ ra nụ cười ngây thơ rực rỡ, lại giống như cả đời cũng chưa từng... vui như vậy?

Ngay cả thằng nhóc khoẻ mạnh kháu khỉnh nhìn qua là biết rất bướng kia, tựa như cũng càng nhìn càng thuận mắt!

“Bá bá bá bá!”

Lý Diệu nhanh chóng phân tích hình ảnh ký ức, phân tích vấn đề rốt cuộc xảy ra ở nơi nào.

Vô luận mình hay là Đinh Linh Đang đều không có khả năng hồ đồ đến trình độ làm ra hai đứa bé to béo như vậy cũng hoàn toàn không biết gì cả, vậy khả năng duy nhất chính là ——

“Có người trộm đi hạt giống sinh mệnh của ta cùng Đinh Linh Đang, bồi dưỡng ra hai đứa bé này!”

Ánh mắt Lý Diệu lập tức trở nên vô cùng lạnh lẽo, “Chẳng lẽ nói, bọn nó giống Lệ Gia Lăng, là công cụ dùng để uy hiếp ta sao?”

“Ai da!”

Hai đứa bé vừa rồi luôn tò mò quan sát cử chỉ của Lý Diệu, giờ phút này cảm ứng được sát khí sắc bén của hắn, không hẹn mà cùng kinh hô, “Ba ba tức giận rồi, là đang giận chúng ta sao, là chúng ta đã làm sai cái gì sao?”

“Không có không có, ta không tức giận.”

Thấy khóe mắt hai đứa bé đều trở nên lấp lánh, không biết sao, Lý Diệu liền bắt đầu tâm hoảng ý loạn, không tự chủ được an ủi, hai chữ “Ba ba”, lại vẫn có chút nói không nên lời.

Hắn nhịn không được lại muốn vò đầu bứt tai, thật không biết nên xử lý ra sao cục diện rối rắm như thế.

Vô luận như thế nào, đứa nhỏ chung quy là vô tội, huống chi còn là con của mình đó! Nếu thực có người “chế tạo” bọn nó để đối phó mình, vậy hắn tự nhiên phải mang độc thủ phía sau màn lôi ra hung hăng dạy dỗ.

Tâm tư Lý Diệu xoay chuyển thật nhanh, hít sâu một hơi, tận lực khống chế cơ bắp khuôn mặt và dây thanh của mình, lấy phương thức “dịu dàng” nhất hỏi: “Các ngươi, các ngươi sao có thể xuất hiện ở đây, là ai đưa các ngươi đến nơi đây?”

Trong đầu Lý Diệu toát ra hình tượng vô số kiêu hùng.

Nhiều kiêu hùng như vậy từng là kẻ địch của hắn, giống như đều có khả năng làm ra loại chuyện này.

“Không có ai, bọn con tự mình!”

Hai đứa bé liếc nhau, cười lên ngọt ngào, “Bọn con từ liên bang một đường đuổi theo đến đế quốc, chính là đến tìm ba ba!”

“Các ngươi hai đứa nhóc, từ liên bang đến đế quốc!”

Lý Diệu một lần nữa sửng sốt, lại không thể không thừa nhận, hai đứa bé nói vô cùng có khả năng là thật, dù sao hạt giống sinh mệnh của hắn và Đinh Linh Đang đều gửi ở liên bang, quả quyết không có khả năng ù ù cạc cạc xuyên việt đến đế quốc.

Nhưng, nếu là hai đứa nhỏ bình thường, không, cho dù là đứa nhỏ của hai Nguyên Anh lão quái, thiên phú dị bẩm như thế nào nữa, từ trong bụng mẹ đã bắt đầu tu luyện đi, giai đoạn bảy tám tuổi, tám chín tuổi có thể tu luyện tới trình độ nào? Có thể thức tỉnh linh căn, đạt tới Luyện Khí kỳ trung cao giai, đã tính là quái vật không thể tưởng tượng rồi nhỉ?

Cho dù Lệ Gia Lăng quái vật như vậy, ở lúc chưa đến mười tuổi, vẫn là dê con mặc cho người ta xâm lược.

Từ liên bang đến đế quốc, còn cần lẻn vào sâu trong Thiên Cực tinh, loại chuyện này là hai đứa trẻ có thể làm được sao?

Còn có, hang dung nham ác liệt như thế, “thế giới kim loại” quỷ dị như vậy, lại là hai đứa bé như thế này có thể ở lại cùng xây dựng sao?

Nghĩ ra rồi!

Lý Diệu nhớ tới mình là như thế nào được người ta từ trên chiến trường cứu ra, như có hai con rối chiến đấu lệ thuộc tập đoàn Sắt Đen lại phản bội chủ nhân bọn nó Lệ Minh Huy, lấy tư thái sắc bé không thể chống đỡ xử lý đồng loại gấp mấy lần bọn nó.

Còn có, Lý Diệu trong lúc hôn mê bất tỉnh, nghe được rất nhiều đối thoại cổ quái, mảnh vỡ những cuộc đối thoại này, giờ phút này cũng lần lượt trồi lên mặt nước!

Con mắt Lý Diệu hầu như muốn xé rách hốc mắt, máu quanh thân bỗng đông lại, bỗng sôi trào, cả khuôn mặt đều biến thành chỗ xanh chỗ đỏ, gian nan nói: “Các ngươi... Không phải người!”

“Đúng vậy!”

Hai đứa bé không phủ nhận chút nào, gật đầu, thậm chí kiễng mũi chân xoay vòng, “Con tên Lý Tiểu Minh, con tên Lý Văn Văn, nhân loại là ba ba của chúng con, nhưng bọn con đương nhiên không phải người!”

Từ trong cái đầu nho nhỏ của bọn nó phóng ra từng vòng gợn sóng tin tức, tuy mỏng manh, nhưng hoàn toàn khác sóng điện não nhân loại bình thường phóng ra.

Những con rối linh năng mini giống con kiến kia tiếp thu được chỉ lệnh của bọn nó, cũng hòa theo tiết tấu của bọn nó nhẹ nhàng nhảy múa, như là đứa nhỏ bướng bỉnh, sốt ruột không chờ nổi muốn hướng cha mẹ khoe ra thành quả của bọn nó.

“Dừng, dừng dừng dừng dừng!”

Đầu Lý Diệu lại xù lên muốn vỡ ra, nhìn tư thái không lo âu hoặc là nói không tim không phổi của hai đứa bé, cảm thấy vừa đáng giận vừa đáng yêu.

Thật kỳ quái, đối mặt trường hợp quỷ dị như thế, hắn vốn nên cảnh giác thậm chí phẫn nộ, nhưng hắn lại hoàn toàn không khẩn trương nổi.

“Các ngươi... Rốt cuộc là cái gì?” Lý Diệu mù tịt hỏi.

“Đúng vậy, bọn con rốt cuộc là cái gì vậy?” Hai đứa bé ngừng nhảy múa, chớp mắt to trong suốt, vô cùng hoang mang nhìn Lý Diệu.

Ngay cả những con kiến nho nhỏ kia cũng dừng động tác, trầm mặc tự hỏi.

“Các ngươi rốt cuộc là... Lai lịch ra sao, như thế nào được ‘sáng tạo’ ra?” Lý Diệu tiếp tục hỏi.

“Đúng vậy, chúng ta rốt cuộc do đâu mà tới, là được sáng tạo như thế nào?” Hai đứa bé liếc nhau, hỏi đối phương.

“Các ngươi muốn làm gì, muốn đi đâu?” Cái trán Lý Diệu tuôn ra mấy sợi gân xanh.

“Không sai, bọn con rốt cuộc muốn đi nơi nào, đi làm gì?” Hai đứa bé chống cằm, lâm vào trầm ngâm, nghiễm nhiên là hai nhà triết học nho nhỏ.

“Đủ rồi!”

Lý Diệu không thể nhịn được nữa, “Đừng học ta nói chuyện, chẳng lẽ các ngươi cái gì cũng không biết sao?”

“Bọn con quả thực cái gì cũng không biết mà!”

Hai đứa bé đầy vô tội nói: “Bọn con từ đâu mà đến, bọn con rốt cuộc là ai, bọn con phải đi về nơi đâu... Đối với đáp án của mấy vấn đề này, tất cả bọn con đều hoàn toàn không biết gì cả, cho nên mới từ biên thùy tinh hải tới tinh hải trung ương, từ Tinh Diệu Liên Bang tới đế quốc Chân Nhân Loại, một đường truy tìm bước chân của ba ba, chính là vì mời ba ba nói cho bọn con biết đáp án cuối cùng mà!”
Bình Luận (0)
Comment