Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 2453 - Chương 2409: Nhạc Thiếu Nhi Cổ Xưa

Chương 2409: Nhạc thiếu nhi cổ xưa Chương 2409: Nhạc thiếu nhi cổ xưaChương 2409: Nhạc thiếu nhi cổ xưa

Xưởng Sắt Lớn, nhà tù.

Gian nhà tù này đã có gần trăm năm lịch sử, hầu như là ở ngày đầu tiên Xưởng Sắt Lớn sinh ra, đã theo đó cùng nhau thành lập lên, gần trăm năm qua, không biết bao nhiêu công nhân bị giam giữ ở đây, chịu khổ tra tấn cùng giết chóc, làm vật hi sinh “giết gà dọa khỉ”, duy trì sự thống trị áp lực cao của người tu tiên.

Trên dụng cụ hành hình sắt thép đen sì dính đầy vết máu loang lổ cùng chất lỏng đáng ngờ, tuy màu sắc đã ảm đạm đến mức gần như không nhìn thấy, lại vẫn quanh quẩn mùi máu tươi nồng đậm, đó là oan hồn vây chết ở chỗ này trăm năm, đang rên rỉ khe khẽ.

Giờ phút này, nhà tù như hủ bại biến chất, chật ních hơn trăm người, ai cũng mình đầy thương tích, thất khiếu đổ máu, miệng sùi bọt mép, như vũng bùn nhão xụi lơ ở trên mặt đất, nếu không phải ngực vẫn thở dốc mỏng manh, quả thực giống người chết như đúc.

Bọn họ chính là lực lượng nòng cốt Vô Ưu giáo bạo động.

Từ Chí Thành ôm một đống xiềng xích loang lổ vết gỉ, cuộn mình ở trong góc, ngực hầu như đọng lại, như đè ép một tảng đá lớn ngàn cân.

Trong con mắt mở thật to, lại vẫn có một tia thần thái cuối cùng quật cường nở rộ, thật lâu cũng không chịu tắt.

“Chí Thành ca —— “

Bên cạnh, một hán tử thân hình thấp mà cường tráng, như đôn đá bị thương so với hắn nhẹ hơn chút, vừa chiếu cố hắn, vừa thấp giọng nói: “Lão Mạnh cùng Thạch Đầu không còn nữa, không chống đỡ nổi, vừa rồi đã bị người tu tiên nâng đi rồi, một trận chiến này, chúng ta là hoàn toàn triệt để thua rồi!”

Từ Chí Thành chăm chú nhìn vết rạn như mạng nhện phía trên nhà tù, vết rạn này chiếu rọi đến sâu trong đôi mắt, như hai đóa hoa dần dần nở rộ, hắn tựa như chưa nghe thấy lời đồng bạn nói, qua một hồi lâu, mới nói: “Lão Tứ, ta vừa rồi dại ra chốc lát, ngươi đoán ta mơ thấy ai?”

Hán tử thấp lùn vạm vỡ như đôn đá “Lão Tứ” kia hơi ngẩn ra, nói: “Mơ thấy Tiểu Bảo cùng Tiểu Kỳ?”

“Không phải, hai thằng nhỏ đó nhà ta, chỉ cần mí mắt vừa mở ra đã luôn nhoáng lên ở trước mắt ta, nào còn cần gặp nhau trong mơ?”

Từ Chí Thành nhếch miệng, gian nan cười nói: “Ta mơ thấy cha ngươi.”

“Cái gì vậy?” Hán tử như đôn đá sửng sốt.

“Ta mơ thấy cha ngươi cùng cha ta, hai người bọn họ không phải thành anh em kết bái sao?”

Từ Chí Thành suy yếu nói: “Lão Tứ, ngươi còn có nhớ hay không rất lâu rất lâu trước kia, lúc hai chúng ta còn nhỏ, hai lão già đó còn sống, khi đó hai chúng ta là thật sự quậy, trộm gà nhà đông trộm chó nhà tây, trộm da cùng bi thép trong xưởng ra làm súng cao su, chuyên môn đi bắn mông đại cô nương, ai ăn mặc hoa mỹ thì bắn kẻ đó, có một lần còn bị người khác tố cáo về nhà, kết quả cha ngươi cùng cha ta liên hợp lại xử chúng ta, hai chúng ta đương nhiên bỏ chạy, chạy đi mấy xưởng, ở trên đường ống bò đi bò lại, rốt cuộc vẫn bị bọn họ chặn được, một trận đó phải nói là, đánh tới tối tăm trời đất, mông cũng bị đánh gần hỏng.

“Hai lão già đánh mệt mỏi, liền ngồi cùng nhau cười tủm tỉm uống rượu, hai chúng ta thì nằm úp sấp ở trên mặt đất nhe răng trợn mắt xoa mông, ngay cả ngồi cũng không ngồi được, muốn khóc cũng không khóc được —— ngươi còn nhớ không?”

Hán tử đôn đá “lão Tứ” sửng sốt thật lâu, mỗi một nếp nhăn trên mặt đều mở ra, bật cười nói: “Nhớ, nhớ, cái này còn có thể quên à? Lúc này nhớ lại, mông của ta còn đau!”

“Ha ha ha ha!”

Từ Chí Thành cười nói: “Nhưng, hai lão già sau khi mang chúng ta thu thập một trận hẳn hoi, ngày hôm sau lại mỗi người tặng chúng ta một cây súng cao su lớn tỉ mỉ chế tạo, còn có thanh trượt cùng nhắm, so với súng cao su của toàn bộ lũ trẻ trong xưởng lúc ấy còn tốt hơn, tốt hơn một trăm lần, còn bảo chúng ta về sau đều không được phép dùng súng cao su bắn người cùng đập cửa sổ nữa, chỉ cho chúng ta đi hầm mỏ bỏ hoang chung quanh Xưởng Sắt Lớn đánh ‘Địa hổ tử’ .”

“Có việc này!”

Hán tử đôn đá “lão Tứ” cười càng thêm rạng rỡ, “Bắn mông đại cô nương, ta không bằng ngươi, nhưng nói đến đánh ‘Địa hổ tử’ sao, Chí Thành ca ngươi liền xa xa không phải đối thủ của ta!”

“Đúng, lần nào ngươi không bắn được mấy chục con ‘Địa hổ tử’ về, lấy thanh sắt xiên, đặt ở trên lửa nướng, thơm, thực thơm! ‘Rau ráu’ ăn một chập, miệng đầy mỡ, chỗ thịt nát chó chê kia, thật sự là không có cách nào so sánh!”

Từ Chí Thành hơi nhắm mắt lại, khóe mắt có thứ lấp lánh lóe lên, “Lão Tứ, ngươi còn nhớ cái súng cao su đó của ngươi về sau đi đâu rồi không?”

Hán tử đôn đá “lão Tứ” lắc lắc đầu: “Nhiều tuổi quá rồi, cái đó ai còn nhớ nổi!”

“Đúng vậy, cái súng cao su kia của ta cũng mất rồi.”

Từ Chí Thành liếm liếm môi khô khốc, hồi tưởng lại: “Nhưng ta đời này cũng không quên được hương vị xiên ‘Địa hổ tử’ nướng kia, mỡ kia à, thật muốn thống thống khoái khoái ăn một lần nữa, chỉ tiếc mấy chục năm qua Xưởng Sắt Lớn hướng bốn phía mở rộng gấp mười mấy lần, toàn bộ quặng mỏ cùng đường hầm đều bị vơ vét sạch sẽ, đã rất lâu rồi chưa tìm được ‘Địa hổ tử’, phải không?”

“Không sai.”

Hán tử lùn mà cường tráng “lão Tứ” nói: “Trẻ con bây giờ không có lộc ăn, sống mấy chục năm ngay cả ‘Địa hổ tử’ cũng chưa từng ăn, thật sự là... Cái gì nhỉ, Chí Thành ca...”

Lão Tứ không chắc Từ Chí Thành rốt cuộc là có ý tứ gì.

Đại hộ pháp Vô Ưu giáo Từ Chí Thành nói xong cha, súng cao su của mình cùng “địa hổ tử”, lại trầm mặc rất lâu, nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, nói: “Lão Tứ, moi tim móc ruột nói chuyện, theo Chí Thành ca đi lên con đường này, hối hận sao?”

Hán tử lùn mà cường tráng “lão Tứ” không chút do dự, lắc đầu như trống bỏi: “Không hối hận, cho tới bây giờ chưa từng hối hận! Ở trong tay đám người tu tiên chó chết kia, thật sự là không sao sống nổi, liều cũng chết, không liều cũng chết, ít nhất chúng ta còn kéo theo nhiều người tu tiên như vậy làm đệm lưng đó!

“Lão Tứ sống cả đời, cũng chưa từng nghĩ trước khi chết còn có thể thống thống khoái khoái chơi người tu tiên một trận, chết một trăm lần cũng đáng giá!

“Chí Thành ca, ta biết ngươi đang nghĩ cái gì, ngươi yên một trăm hai mươi cái tâm đi, mọi người đã sớm đoán trước được kết quả như vậy, toàn bộ huynh đệ không một ai sẽ trách ngươi, mặc dù thời gian trở lại một lần nữa, các huynh đệ vẫn sẽ theo ngươi làm một trận, giết chết người tu tiên!”

Từ Chí Thành cười lên: “Nói rất hay, giết chết người tu tiên! Ta biết chuyện này ai cũng sẽ không hối hận, ta cũng chưa từng hối hận, nhưng ta nói là một sự kiện khác—— Chuyện Vô Ưu giáo, các ngươi hối hận theo ta cùng nhau làm ra cái Vô Ưu giáo không?”

Ý cười chẳng hề để ý của hán tử lùn mà cường tráng “lão Tứ” đọng lại, do dự rất lâu, miễn cưỡng nói: “Cái đó… cái đó cũng không có gì phải hối hận, làm cũng làm rồi, tình huống lúc đó, chúng ta căn bản không có con đường thứ hai có thể đi, cơ hội tới phải bắt lấy, không bắt lấy, sống thêm năm trăm năm cũng là bị người ta giẫm dưới lòng bàn chân làm bùn nhão!

“Không hối hận, không hối hận!”

“Nhưng ta lại có chút hối hận, không đúng, phải nói là nghĩ mà sợ.”

Vết rạn trong mắt Từ Chí Thành hóa thành gợn sóng lóe lên, lẩm bẩm: “Ta giống như đã ngủ một giấc rất dài rất dài, nhưng không có giấc mơ nào cả, ngay cả ác mộng cũng không có, cho tới bây giờ một giấc tỉnh lại, mới có thể phân biệt rõ ra sợ hãi.

“Ta đã... rất lâu rất lâu không nhớ tới lão cha cùng lão nương của mình rồi.

“Cũng đã rất lâu rất lâu chưa nghĩ về những việc kia lúc còn nhỏ của mình, thật kỳ quái, chúng ta lúc còn nhỏ rõ ràng sống khổ như vậy, ăn không được ăn, chơi không được chơi, mỗi ngày còn phải tới xưởng giúp người lớn làm việc, nhưng bây giờ nhớ tới, khổ cùng mệt đều không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ chuyện vui vẻ.

“Còn có hai thằng nhóc kia của ta, hai thằng nhóc ngầu như chúng ta lúc còn nhỏ, ta vốn tưởng《 Vong Ưu Quyết 》 có thể giúp ta hoàn toàn quên đau khổ do mất đi bọn nó, nhưng đau khổ mất đi bọn nó còn chưa quên, ngược lại là những lúc vui vẻ khoái hoạt ở cùng nơi với bọn nó, suýt nữa bị ta quên không còn một mảnh.

“May mắn, ngay trong nháy mắt ta sắp hoàn toàn quên đi, có người kịp thời đánh thức ta, đánh thức tất cả chúng ta, thật sự là nguy hiểm, chỉ thiếu một chút, chỉ thiếu một chút thôi chúng ta đã quên hết, phải làm súng cao su như thế nào, bản lãnh bắn ‘Địa hổ tử’ như thế nào cũng quên —— lão Tứ, ngươi còn chưa quên chứ?”

“Chưa, cho dù là chuyện mấy chục năm trước, ta vẫn nhớ rõ.”

Hán tử lùn mà cường tráng “lão Tứ” mặt mày vui vẻ nói: “Chí Thành ca, cái này ngươi không hiểu, đánh ‘Địa hổ tử’ không phải dựa vào nhãn lực cùng nhĩ lực, còn có bí quyết, mấy chục năm ta cũng chưa có truyền nhân, hôm nay, hôm nay nói cho ngươi đi!”

Lão Tứ ghé đến bên tai Từ Chí Thành, thấp giọng nói một lát, Từ Chí Thành càng nghe mắt trợn càng lớn, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Được nha, lão Tứ ngươi được lắm, ngươi quá xấu xa rồi, ngươi quá xấu xa rồi!”

Hai lão nhân hơn năm mươi tuổi đồng thời cất tiếng cười to lên, cười tới mức phạm nhân trong phòng giam khác đều mù tịt chẳng hiểu gì cả.

“Lão Tứ —— “

Từ Chí Thành cười thật lâu, nước mắt vẩn đục cũng cười ứa ra rồi, ở trên mặt chảy ngang chảy dọc, lại hỏi, “Con gái cùng cháu ngoại của ngươi đều chạy thoát rồi, có tin tức bọn họ hay không?”

“Ừm, đều chạy đi rồi, không có tin tức bọn họ, hẳn là chưa bị người tu tiên bắt về.”

Hán tử lùn mà cường tráng “lão Tứ” nói: “Thời buổi này, không có tin tức chính là tin tức tốt nhất, chúng ta ở lại chỗ này kéo dài thời gian dài như vậy, hẳn là đủ bọn họ chạy trốn tới sâu trong lòng đất, nơi người tu tiên khinh thường đi bắt, sau này, sau này liền xem tạo hóa của bọn họ đi!”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, ngươi yên tâm đi, con người mà, sống tuy không dễ dàng, nhưng chỉ cần nghiến răng, muốn chết, cũng không phải dễ chết như vậy, lão tổ tông của chúng ta có thể ở dưới lòng đất kiên trì một vạn năm, có lẽ những đứa nhỏ này còn có thể tiếp tục kiên trì một vạn năm nữa, ai biết được?”

Từ Chí Thành thở dài một tiếng, nói: “Lão Tứ à, chúng ta đều chưa quên phụ thân của mình cùng ngày lành trong quá khứ, mà lũ nhỏ của ngươi lại đã an toàn chạy thoát, cho nên, ai nói chúng ta đã thua một trận chiến này? Theo ta nói, chúng ta thắng rồi, ít nhất bọn nhỏ của chúng ta, không cần lại Xưởng Sắt Lớn nô dịch cùng tra tấn nữa, có phải hay không?”

Hán tử lùn mà cường tráng “lão Tứ” sửng sốt một phen, tự vỗ đùi, nhếch miệng cười to: “Không sai, Chí Thành ca nói đúng, chúng ta thắng rồi, đứa nhỏ của chúng ta sẽ tuyệt không chịu Xưởng Sắt Lớn nô dịch nữa, chịu người tu tiên tra tấn nữa!”

Từ Chí Thành nhận được đáp án muốn nghe, hài lòng nhắm mắt lại, trong miệng mơ hồ không rõ hát cái gì.

Nhân viên tạp vụ tuổi hơn trẻ chút đều không biết hắn hát rốt cuộc là cái gì, chỉ có hán tử lùn mà cường tráng “lão Tứ” người của thế hệ này, sau khi nghe xong thật lâu, mới mơ mơ hồ hồ nhớ ra, giai điệu này hình như là nhạc thiếu nhi thật lâu thật lâu trước kia, cha ông bọn họ từng hát cho bọn họ.

Ca từ đã sớm hủy diệt ở trong dòng sông thời gian, nhưng giai điệu quen thuộc đó, lại vẫn chôn sâu ở trong lòng mỗi người.

“Rầm!”

Cổng nhà tù sắt đen bị đạp thô bạo ra, một thanh âm lạnh như băng xông vào: “Tất cả mọi người, đi ra!”

Đáp lại thanh âm này, là vô số người cùng cất tiếng hòa cùng, nhạc thiếu nhi cổ xưa.
Bình Luận (0)
Comment