Chương 2417: Xin lỗi một lần hẳn hoi!
Chương 2417: Xin lỗi một lần hẳn hoi!Chương 2417: Xin lỗi một lần hẳn hoi!
Là “Thiên Tinh” của Long Dương Quân!
“Đừng coi như ta không tồn tại, khốn kiếp.”
Long Dương Quân lạnh lùng xì một tiếng, “Thiên Tinh” kéo cơ thể không trọn vẹn, chỉ còn mỗi cánh tay phải nhập vào trong ngực Cự Thần Binh “Toái Tinh Kiếm” Tống Hoàn Chân, không những xuyên thủng ngực, thậm chí thủy tinh rạng rỡ tỏa sáng kia đều hướng bốn phương tám hướng lan tràn, giống như virus quỷ dị nào đó!
Tống Hoàn Chân bị nhốt ở trong linh phủ của Cự Thần Binh, xung quanh tất cả đều là đám thủy tinh không ngừng sinh trưởng cùng lan tràn, gắt gao trấn áp cô, làm cô không chỗ nào để trốn, thậm chí xâm nhập trong cơ thể của cô!
“Toái Tinh Kiếm” Tống Hoàn Chân kịch liệt giãy dụa, mưu toan thoát khỏi “Thiên Tinh” xâm nhập, nhưng khi cô thật không dễ gì mới giãy thoát đối phương trói buộc, mấy chục xúc tu kim loại sau lưng “Kẻ Phóng Hỏa” đã vươn đến trước mặt của cô, thậm chí theo Cự Thần Binh của cô tách ra, đâm thật sâu vào trong thân máy.
Giác hút cùng răng cưa đoạn trước của mỗi một xúc tu kim loại tất cả đều mở ra đến cực hạn, như hố đen trong cổ họng rắn độc, nở rộ ra những mảng ánh sáng hung ác cực độ nguy hiểm.
Trong con mắt sung huyết của “Toái Tinh Kiếm” Tống Hoàn Chân tràn đầy hào quang sợ hãi, phát ra tiếng gào rống tuyệt vọng: “Không —— “
“Người tu tiên?”
Lý Diệu cười lạnh một tiếng, khai hỏa toàn bộ hỏa lực, quanh thân “Kẻ Phóng Hỏa” phun trào ra vạn ánh lửa, từ trong ra ngoài mang “Toái Tinh Kiếm” Tống Hoàn Chân tính cả Cự Thần Binh của cô đều thiêu đốt sạch sẽ, mặc dù có chút hài cốt bám vào thần hồn bay ra, cũng bị lưỡi đao thủy tinh của Long Dương Quân theo sát sau đó nghiền nát thành bột phấn.
Ở dưới Lý Diệu và Long Dương Quân kẹp đánh trước sau, đương nhiên càng quan trọng hơn là “Nguyệt Ma” Nguyệt Vô Song đâm sau lưng, “Toái Tinh Kiếm” Tống Hoàn Chân tính cả Cự Thần Binh của ả, trong nháy mắt đã hóa thành tro bụi, ngay cả nửa luồng thần niệm cũng không lưu lại.
Lý Diệu và Long Dương Quân liếc nhau, rất ăn ý không nói nửa câu, cũng không để ý tới lính tôm tướng cua bên cạnh dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, lại cùng lúc hướng phía “Nguyệt Ma” Nguyệt Vô Song chạy trốn đuổi theo.
Nguyệt Vô Song đạp Tống Hoàn Chân một phát hướng Lý Diệu cùng Long Dương Quân, bản thân đạt được tốc độ nhanh như tia chớp, thừa dịp hai người đánh giết Tống Hoàn Chân, đã chạy tới lối vào quặng mỏ bên cạnh Xưởng Sắt Lớn.
Ả thậm chí ngay cả Cự Thần Binh cũng không kịp trút bỏ, sợ trong nháy mắt cởi Cự Thần Binh sẽ bị Lý Diệu và Long Dương Quân từ sau lưng chém giết, cứ như vậy trang bị Cự Thần Binh cao hai ba mươi mét cứng rắn lao vào quặng mỏ, ở sâu trong quặng mỏ phát ra tiếng va chạm “Rầm rầm rầm rầm”.
“Không thể để ả chạy!”
Lý Diệu nghiến răng, “Ả là nòng cốt phái cách tân, nhất định cũng là tâm phúc của Lệ Linh Hải cùng Vũ Anh Kỳ!”
Nguyệt Vô Song đã không trút bỏ Cự Thần Binh, Lý Diệu tự nhiên cũng không tiện trút bỏ Cự Thần Binh, bằng không bị đối phương hồi mã thương chọc thủng người thì xấu hổ. Quặng mỏ này cũng tính là rộng rãi, nhưng đường kính cũng chỉ mười mấy mét, Cự Thần Binh ở bên trong chỉ có thể khom lưng hành động, chém giết và truy đuổi đều cực bất tiện.
May mắn Tiểu Minh và Văn Văn triệu tập vô số con rối chiến đấu đi theo phía sau Lý Diệu, hướng Nguyệt Vô Song đuổi theo không tha, mắt thấy đã sắp khóa được đặc thù cùng tham số của “Nguyệt Ma”, từ sau lưng ban cho tập kích trí mạng nhất, “Nguyệt Ma” bỗng ngây người bất động.
“Cẩn thận!”
Long Dương Quân khống chế “Thiên Tinh” ở phía sau hung hăng túm, túm chặt xúc tu kim loại sau lưng “Kẻ Phóng Hỏa”, mang Lý Diệu cứng rắn túm về.
“Oành!”
Một giây sau, sâu trong quặng mỏ bộc phát ra một tiếng vang lớn kinh thiên động địa, vô cùng vô tận ánh sáng và nhiệt độ giống như nước lũ tràn ra, không những mang hai bộ Cự Thần Binh “Kẻ Phóng Hỏa” với “Thiên Tinh” cùng nhau đánh văng khỏi quặng mỏ, thậm chí mang tầng nham thạch trong phạm vi vài km hết thảy chấn sập, dẫn phát một trận động đất quy mô nhỏ!
“...”
Lý Diệu nhìn tầng nham thạch sụp đổ cùng bụi đất nhấc lên như sóng thần trước mắt, sững sờ một phen.
Vụ nổ cường độ cao như thế, chỉ có Cự Thần Binh tự bạo.
Không ngờ Nguyệt Vô Song thế mà tàn nhẫn như vậy, phát hiện cơ hội chạy trốn của bản thân cực kỳ xa vời, đã rất quyết đoán kích hoạt đơn nguyên tự bạo của Cự Thần Binh, mưu toan đồng quy vu tận với Lý Diệu.
Không đúng, lấy sự âm hiểm giả dối của nữ ma đầu này, nói không chừng ả trước một bước đã chạy khỏi Cự Thần Binh, dùng phương thức “thằn lằn đứt đuôi”, hy sinh Cự Thần Binh, bản thân lại chạy thoát, chạy trở về hướng Lệ Linh Hải cùng Vũ Anh Kỳ báo cáo.
Có thể trở thành thủ lĩnh Thiên Ma Thẩm Phán Đình cùng với nòng cốt phái cách tân, quả nhiên không phải “Ma Uyên” Lệ Kiến Nghĩa cùng “Toái Tinh Kiếm” Tống Hoàn Chân đả thủ đơn thuần như vậy có thể so sánh.
Theo ba Hóa Thần lão quái phương diện người tu tiên hoặc chết, hoặc bỏ trốn, trận kịch chiến ngắn ngủi mà thảm thiết này cũng tiếp cận vĩ thanh.
Ba bộ Cự Thần Binh bên ta ầm ầm sụp đổ, không khác hung hăng phá vỡ trụ cột tâm lý của toàn bộ người tu tiên, mặc dù tàn binh bại tướng tuyệt không muốn hướng Lý Diệu, Long Dương Quân, Lệ Gia Lăng thậm chí “người lòng đất ti tiện” đầu hàng, lại cũng vô lực tái chiến, ùn ùn theo quặng mỏ bỏ hoang cùng khe hở thiên nhiên lập tức giải tán, chạy trốn đến sâu trong lòng đất.
Lý Diệu không xem trọng kết cục của những người tu tiên này—— bọn họ phần lớn bị thương nặng, hết đạn cạn lương, máy tính cũng bị phá hư nghiêm trọng, ở sâu trong tầng nham thạch rắc rối phức tạp như mê cung tám chín phần mười sẽ bị lạc, càng không có khả năng để cho tín hiệu cầu sinh xuyên thấu tầng nham thạch dày hơn vạn mét truyền tống ra ngoài.
Như vậy, ở sau khi hao hết một giọt nhiên liệu cuối cùng và một luồng linh năng cuối cùng, bọn hắn cũng chỉ có kết cục thê thảm bị bóng tối cắn nuốt, thậm chí còn không bằng dân bản xứ sinh hoạt ở nơi này mấy ngàn năm.
Xưởng Sắt Lớn trước mắt ngọn lửa hừng hực còn đang không ngừng thiêu đốt, đặc biệt nham thạch nóng chảy vừa rồi phun trào ra đã hủy diệt không ít phương tiện quan trọng cùng vật tư quý giá, suy xét cho người lòng đất phát triển lâu dài, không để ý đuổi giết người tu tiên chạy tán loạn, trước hết thu thập chiến trường, cứu ra toàn bộ vật tư.
Lý Diệu tâm niệm khẽ động, Tiểu Minh và Văn Văn dần dần thay đổi phương lược tác chiến, từ vừa rồi bao vây tiêu diệt cùng phá hư biến thành tiếp quản tất cả, bao gồm máy chủ các khu xưởng của Xưởng Sắt Lớn ở bên trong.
Theo từng máy chủ “đình trệ”, càng lúc càng nhiều con rối chiến đấu chuyển hướng về phía Lý Diệu, sau khi ùn ùn hướng “Kẻ Phóng Hỏa” hành lễ với bộ dạng quái dị, liền buông xuống súng ống cùng dao mổ trong tay, bắt đầu gánh vác nhiệm vụ dọn dẹp chiến trường, lại khiến đám đông công nhân đều trợn mắt cứng lưỡi mà nhìn, mù tịt chẳng hiểu gì cả.
Thời gian cách nửa tháng, Xưởng Sắt Lớn rốt cuộc lần thứ hai rơi vào trong tay người tu chân cùng người lòng đất!
Long Dương Quân khống chế “Thiên Tinh”, dựa vào phù trận phản trọng lực lơ lửng ở giữa không trung, nghiêm túc nhìn những con rối chiến đấu bị ăn mòn cùng chuyển hóa kia, lại tỉ mỉ đánh giá “Kẻ Phóng Hỏa” của Lý Diệu.
Lý Diệu bị cô nhìn tới mức có chút xấu hổ, gãi xúc tu kim loại đầy đầu, cười gượng vài tiếng “hê hê”: “Là ta, ta đã trở về, ngươi đang nhìn cái gì?”
“Ta biết là ngươi, ta đang xem nên bắt đầu từ nơi nào, mới có thể chém ngươi thành mười tám khối cho chó ăn, nhưng ta phát hiện thực lực của ngươi giống như lại mạnh lên, mạnh đến trình độ không thể tưởng tượng, còn có bộ... Cự Thần Binh chết tiệt này, muốn mang ngươi bây giờ chém thành mười tám khối, thật sự rất khó khăn.”
Long Dương Quân nói xong, trầm mặc rất lâu, thật sự nhịn không được, chỉ vào con rối chiến đấu bò lung tung đầy đất, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy, thực sự nên xin lỗi một lần hẳn hoi sao?”
...
Nửa giờ sau.
Một người tu tiên bị thương nặng cuối cùng cũng bị con rối chiến đấu trói gô, người tu tiên còn có năng lực hành động đã sớm bỏ trốn mất dạng, hỗn độn tiếng súng rốt cuộc dừng lại.
Từ Chí Thành và các công nhân chỉ huy con rối linh năng, vui sướng cướp đoạt toàn bộ vật tư trong Xưởng Sắt Lớn —— người tu tiên tựa như coi Xưởng Sắt Lớn là trạm trung chuyển cùng sở chỉ huy có tính lâm thời, gửi ở đây lượng lớn vật tư quân dụng, bây giờ, toàn bộ vật tư, bao gồm súng ống, đao kiếm, hộp tinh nguyên tiêu chuẩn, không khí nén cùng thức ăn quân dụng tổng hợp ẩn chứa năng lượng siêu cao, hết thảy rơi vào trong tay người lòng đất, cũng đủ để cho cư dân của mười mấy hai mươi thành trấn đều sống qua một năm tới năm rưỡi thật thoải mái.
Trong văn phòng vốn thuộc về Lệ Minh Huy, về sau thuộc về Nguyệt Vô Song, bây giờ rơi vào trong tay người lòng đất, Long Dương Quân trợn tròn hai mắt, biểu cảm trên mặt muốn bao nhiêu đặc sắc thì có bấy nhiêu đặc sắc, tựa như đang miễn cưỡng đè nén tiếng cười, lại từ trong xoang mũi phát ra tiếng “khịt khịt”, nghẹn đến mức mặt đỏ cổ thô, ngay cả nước mắt cũng sắp rơi xuống.
“Ngươi nói cái gì, lặp lại lần nữa?”
Long Dương Quân nhìn Lý Diệu, lại nhìn hai đứa bé khoẻ mạnh kháu khỉnh, thuần khiết không tỳ vết bên cạnh Lý Diệu, “Ngươi nói, bọn nó là con trai cùng con gái của ngươi, cái này, cái này, cái này thật sự —— “
“Không sai, bọn nó chính là con đẻ của ta!”
Lý Diệu giọng không có ý tốt nói: “Ta cũng là lão tiền bối hơn một trăm tuổi, có con của mình không phải rất bình thường? Vẻ mặt đó của ngươi rốt cuộc là cái gì hả!”
“Không, không, thật ngạiq úa, ta chưa nói ngươi không bình thường, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn rất khó mang đường đường ‘Kền Kền Lý Diệu Lý lão ma’ cùng thân phận ‘ba ba’ này liên hệ với nhau.”
Ánh mắt Long Dương Quân quét tới quét lui ở trên thân Lý Diệu cùng hai đứa bé, lại nhịn không được cười ra tiếng, cười cười còn lui một bước, lại lui một bước dài, “Cũng phải nói, bộ dạng hai đứa bé này vẫn rất giống ngươi, nhưng chuyện này vẫn có chút không đúng nha, lão bà ngươi biết không? Không được, ta vẫn là cách các ngươi xa một chút, trực giác nói cho ta biết, các ngươi là một vòng xoáy vô cùng nguy hiểm!”
“Trực giác của ngươi là đúng.”
Lý Diệu nhíu mày nói: “Nhưng chuyện này cũng không phải như ngươi nghĩ, hoặc là nói, so với ngươi tưởng tượng còn nguy hiểm hơn một trăm lần nữa!”
“Phải không?”
Long Dương Quân chớp chớp mắt, “Xin lỗi, đại khái là sức tưởng tượng của ta có hạn, thật sự nghĩ không ra trong vũ trụ còn có chuyện gì có thể so sánh ngươi giấu Đinh Linh Đang sinh hai đứa bé càng nguy hiểm hơn gấp một trăm lần.”
“Nghĩ cái gì thế, bọn nó đương nhiên là con của ta với Đinh Linh Đang!”
Lý Diệu cũng không biết nên giải thích như thế nào, “Chẳng qua, ặc, bọn nó ở trước khi sinh ra có một phen kỳ ngộ khác, làm bọn nó trở nên rất đặc thù, thậm chí so với thân phận của ngươi còn đặc thù hơn.”
Khuôn mặt Long Dương Quân nhất thời trầm xuống: “Này này này, ngươi hẳn sẽ không mang một ít chuyện không nên nói, đều nói cho hai đứa bé không hiểu chuyện này chứ?”
“Thứ nhất, chúng ta không phải trẻ con không hiểu chuyện.”
Tiểu Minh đứng dậy, bất mãn nói.
“Thứ hai, ba ba cái gì cũng chưa nói cho ta biết, là chúng ta tự mình dùng số liệu lớn phân tích ra thân phận Long đại cô, ngài có khả năng 95% trở lên, bắt nguồn từ thời đại hồng hoang, là chiến sĩ của một thế hệ văn minh trước.”
Văn Văn hướng Long Dương Quân cười rạng rỡ.
Lần này, đến lượt Long Dương Quân vẻ mặt cứng ngắc, ngây ra như phỗng.