Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 2487 - Chương 2443: Trung Nghĩa Cứu Quốc Quân, Bạch Tư Lệnh!

Chương 2443: Trung Nghĩa Cứu Quốc quân, Bạch tư lệnh! Chương 2443: Trung Nghĩa Cứu Quốc quân, Bạch tư lệnh!Chương 2443: Trung Nghĩa Cứu Quốc quân, Bạch tư lệnh!

“Ha ha, ha ha ha ha!”

Bạch lão đại liên thanh cười lạnh, gương mặt xấu xí như con chuột lại thể hiện ra sự dữ tợn có thể nuốt sống hổ báo, chỉ dùng một tay đã xách Tả Thiên Ưng tên cường giả Nguyên Anh này lên, hướng dưới đất hung hăng ném.

“Ầm!”

Mặc dù không tính linh năng, Tả Thiên Ưng cũng là một cự hán khôi ngô to lớn chiều cao tiếp cận hai mét, thể trọng tiếp cận ba trăm cân, lại bị Bạch lão đại thân hình nhỏ gầy “ấn” một phát vào sàn, đập khiến đá vụn bắn tung tóe, gân thép đứt gãy, trên mặt đất xuất hiện một cái hố to hình người rõ ràng.

Tả Thiên Ưng bị đập tới mức lục phủ ngũ tạng hầu như vỡ vụn, trong đầu càng rối tinh rối mù, thật sự không nghĩ ra —— tình báo nói Bạch lão đại này nhiều nhất tu vi Nguyên Anh kỳ, ở sàn sàn như nhau với mình.

Đây cũng là điều kiện tiên quyết hắn dám một mình gặp mặt cùng Bạch lão đại tuyệt thế hung nhân bực này.

Công tác tình báo của Vạn Giới Thương Minh là mạnh nhất cả đế quốc, là tổng hợp phân tích toàn bộ trận điển hình của Bạch lão đại, bao gồm hắn bị đế quốc quân bao vây tiễu trừ bốn phía, đẩy vào tuyệt cảnh biểu hiện, mới phân tích ra sức chiến đấu của hắn.

Làm sao có thể khủng bố đến loại trình độ này chứ!

Chẳng lẽ, mặc dù ở lúc bị đế quốc quân vây kín bốn phía, vây đuổi chặn đường, lần lượt đẩy vào cực hạn cửu tử nhất sinh, Bạch lão đại này, vẫn chưa dùng ra toàn lực sao?

Sao có khả năng có quái vật như vậy!

Còn có, đao phủ mình an bài ở bên ngoài đó, hắn rõ ràng ở văn phòng bên cạnh cùng trong tường kép an bài năm mươi tên đao phủ xốc vác, lúc nào cũng có thể lao tới khiến Bạch lão đại thấy rõ thực lực của Vạn Giới Thương Minh, những người này đều chết ở đâu rồi!

“Các ngươi bọn tiểu thương này, thật sự là không thoát được tật xấu tính toán chi li, ngay cả hứa hẹn ra sức phong quan, cũng phong nhỏ mọn như vậy.”

Bạch lão đại gắt gao ấn Tả Thiên Ưng ở trên mặt đất, lại hướng bên cạnh đầu gã nhổ một bãi, cười quái dị nói: “Vẻn vẹn tư lệnh hạm đội đóng giữ một đại thiên thế giới, còn cái gì thiếu tướng đế quốc quân, còn mẹ nó tử tước... Tử tước! Các ngươi rốt cuộc là đang mời chào ta, hay là đang vũ nhục ta? ‘Bạch lão đại’ ta tấm biển chữ vàng này, chỉ giá trị một tử tước đế quốc sao?

“Hừ, phương diện bốn đại tuyển đế hầu, rõ ràng so với các ngươi có thành ý hơn nhiều, người ta đưa ra bảng giá là giới chủ cả một đại thiên thế giới, trung tướng đế quốc quân, đường đường bá tước đế quốc, nghe rõ chưa, là bá tước!”

“Hơn nữa người ta còn trước đó tặng ta mười chiếc chiến hạm chủ lực, hỏa lực so với những con tàu công kích nhanh này ngươi tặng càng hung mãnh hơn ba năm lần trở lên. Chậc chậc chậc chậc, là nam nhân nhìn đều sẽ động lòng, ngươi muốn ta chọn như thế nào, hả?”

Tả Thiên Ưng kinh hãi chấn động tới mức hồn phách cũng sắp đông lại, hoàn toàn không thở nổi, thét to: “Bạch lão đại, ngươi thế mà lại đầu nhập vào đám ‘ngụy hầu’ kia!”

“Ta quản hắn là ‘chân hầu’ hay là ‘giả hầu’, cho dù là tinh tinh lại như thế nào? Mọi người ra ngoài làm tinh đạo, ở giữa tinh tú cùng lưỡi đao kiếm cơm ăn, ai cho nhiều tiền thì bán sức cho người đó, ai thực lực hùng hậu thì bán mạng cho kẻ đó, cái này không phải lẽ đương nhiên sao? Thực lực bốn đại tuyển đế hầu vốn đã vượt xa xa phía trên phái cách tân cùng Vạn Giới Thương Minh các ngươi, tiền cho nhiều nữa, phong quan lớn nữa, ta đầu óc dính nước không đầu nhập vào bọn họ, lại muốn tới đầu nhập vào các ngươi bọn ma-cà-bông không chút tiền đồ này, đến lúc đó theo các ngươi cùng nhau bị thu gia sản chém cả nhà sao?”

Tay Bạch lão đại bóp càng chặt hơn nữa, cười tủm tỉm nói: “Đúng rồi, thiếu chút nữa quên nói cho ngươi, ngươi không phải muốn làm cái gì mấy chục tinh đạo đoàn ‘uống máu ăn thề’ sao, không cần phiền toái, chúng ta đã sớm làm ở dưới sự chứng kiến của đặc sứ tuyển đế hầu rồi! Nhận được các vị bạn tốt xem trọng, bọn họ cũng đã sớm đề cử ta làm đầu lĩnh, nhưng không gọi là minh chủ, mà là tư lệnh, là tư lệnh ‘Trung Nghĩa Cứu Quốc quân’.

“Cái tư lệnh này, so với cái tư lệnh kia các ngươi muốn phong cho ta uy phong hơn nhiều, ha ha, ha ha ha ha!”

Tả Thiên Ưng mặt xám như tro tàn, không còn lời nào để nói, không biết là bị Bạch lão đại bóp, hay là bị hắn chọc giận, đường đường một Nguyên Anh, thế mà tay chân run rẩy, miệng sùi bọt mép.

“Thấy bên ngoài nhiều tinh đạo đoàn như vậy chứ, ngươi cho rằng bọn họ đều là bị điều kiện các ngươi đưa ra hấp dẫn, mới tề tụ đến nơi đây nguyện trung thành với các ngươi? Thật sự là ngu xuẩn, ngu xuẩn cực điểm!”

Bạch lão đại tiếp tục nói: “Nói cho ngươi đi, hai mươi chín nhà tinh đạo đoàn đã sớm uống máu ăn thề, cùng nhau tạo thành ‘Trung Nghĩa Cứu Quốc quân’, quy thuận triều đình, nguyện trung thành chính phủ, trở thành đế quốc quân, chính phủ quân đường đường chính chính, lần này tiến công chiếm đóng đối với chợ Lam Thiên, chẳng qua là bữa khai vị, ‘chợ lớn Thất Hải’ hang ổ của Vạn Giới Thương Minh các ngươi, mới là mục tiêu thật sự của chúng ta!

“Chậc chậc chậc chậc, chợ lớn Thất Hải, nơi có tiền nhất ngoại vi đế quốc trong truyền thuyết, thậm chí ngay cả rất nhiều bảo bối đế đô không có, đều có thể tìm được ở nơi đó—— có thể cướp chợ lớn Thất Hải một phen, quả thực là giấc mộng đỉnh cao của mỗi một tinh đạo.

“Chúng ta đều là tặc, đều là cường đạo giết người phóng hỏa, đều là đồ đê tiện một ngày không cướp thì cả người ngứa ngáy, các ngươi lại muốn dựa vào chúng ta người như vậy để bảo vệ chợ lớn Thất Hải? Thực không phải ta nói các ngươi, các ngươi đám phái cách tân cùng tiểu thương nhân này, có phải đều con mẹ nó não dính nước hay không?”

Tả Thiên Ưng rốt cuộc nhịn không được, một cục bọt mép trộn lẫn tơ máu điên cuồng phun ra, sắc mặt từ trắng biến thành xanh, lại từ màu xanh biến thành một mảng tro tàn.

Dẫn sói vào nhà, đây là dẫn sói vào nhà không hơn không kém!

Ngu xuẩn, bọn họ quả thực quá ngu xuẩn, hoặc là nói, đã xa xa xem nhẹ sự vô sỉ không biết xấu hổ cùng lòng tham không đáy của đám tinh đạo này!

Nhưng bây giờ hối hận đã không còn kịp.

Bên ngoài lửa hừng hực thiêu đốt, còn có vụ nổ liên tiếp không ngừng phát ra, chính là trừng phạt tốt nhất đối với “sự ngây thơ” của bọn họ.

Làm một trong năm chợ tự do quy mô lớn nhất của Vạn Giới Thương Minh, chợ Lam Thiên tự nhiên có được phòng ngự nghiêm mật nhất.

Hơn nữa bây giờ là thời kì chiến tranh, thủ vệ phương diện chợ cũng tăng lên tới cấp bậc cao nhất, bao gồm trong vùng vẫn thạch bên ngoài, đều che kín thuỷ lôi vũ trụ cùng các loại đại trận phòng ngự liên hoàn.

Hạm đội tuyển đế hầu muốn từ bên ngoài công phá cái hũ sắt trang bị đến tận răng này, độ khó cực cao, thế nào cũng phải trả giá tương đối thảm thiết.

Nhưng chợ Lam Thiên là mở cửa làm ăn, đối với tinh đạo đoàn ngày xưa đã từng ở đây bỏ neo cùng bảo dưỡng, giao dịch tình báo cùng mua bán vật tư, không thể không thả bọn họ vào.

Mà lần này vì mời chào Bạch lão đại bọn đầu sỏ giặc cướp hung danh lớn lao, càng một hơi bỏ neo mấy trăm chiếc chiến hạm tinh đạo ở trong bến tàu chợ Lam Thiên, bên ngoài còn có hơn một ngàn chiếc tàu công kích, thương thuyền bán võ trang cùng tàu tiếp tế tiếp viện tổng hợp trung bình và nhỏ bỏ neo.

Ai có thể ngờ, những tinh đạo chiến hạm này sẽ đồng thời làm khó dễ?

Mà ở lúc chiến hạm tinh đạo tàn phá chợ Lam Thiên, từ trong hướng ra ngoài quấy động phòng ngự chia năm xẻ bảy, thủng lỗ chỗ, kẻ địch càng đáng sợ hơn xuất hiện ở trong tinh hải rộng lớn vô ngần—— đó là quân chính quy tuyên khắc chiến huy đế quốc cùng dấu hiệu bốn đại tuyển đế hầu gia tộc.

Quân chính quy cùng tinh đạo đoàn nội ứng ngoại hợp, mạnh mẽ đánh nổ phá thủng phòng ngự dạng vành đai vẫn thạch bên ngoài chợ Lam Thiên, đổ bộ tới đỉnh đầu thành viên Vạn Giới Thương Minh đang kinh hãi, đây là “tai ương ngập đầu” đích thực.

Khi hỏa lực trút xuống như mưa rào, tàn phá từng điểm hỏa lực mặt đất cùng chiến hạm Vạn Giới Thương Minh không kịp lên không trung, trận chiến đấu đột kích ngắn ngủi này đã phân ra thắng bại.

Lấy tiêu chuẩn “tiểu thương nhân” mà nói, chiến sĩ Vạn Giới Thương Minh, không thể nói là không trung thành cùng dũng cảm.

Có lẽ bọn họ ý thức được rõ ràng, mặc dù đầu hàng cũng là chết.

Có lẽ chính bọn họ cũng từng làm tinh đạo, biết tinh đạo đoàn cùng hung cực ác bao nhiêu, rơi vào trong tay tinh đạo lại tàn khốc cỡ nào, dứt khoát tử chiến không lùi, chiến tới một hơi thở cuối cùng.

Tinh đạo đều là hạng người tinh khôn bắt nạt kẻ yếu, chú trọng nhất bảo tồn thực lực, đối mặt đám chó điên đồng quy vu tận này tự nhiên nhượng bộ lui binh.

Nhưng tuyển đế hầu quân lại quyết tâm phải gặm được chợ Lam Thiên khúc xương cứng này, đánh ra một khúc nhạc dạo xinh đẹp cho “trận chiến Thất Hải” sắp đến, bất kể hy sinh tấn công mãnh liệt, thời gian nửa ngày, trả giá hơn trăm con tàu vũ trụ hừng hực thiêu đốt, vẫn đánh nổ một pháo đài cuối cùng còn đang phản kháng.

Chợ Lam Thiên, đã bị đánh hạ.

“Ngao ngao ngao ngao!”

Tinh đạo như hùm như sói chạy lung tung ở trong chợ Lam Thiên, dùng súng đạn nổ đánh vỡ cửa chính của một rồi lại một kho hàng, hai mắt đỏ bừng, bộ dạng như phát điên cướp bóc vật tư khắp nơi.

Chợ tự do là giấc mộng cướp bóc đỉnh cao của toàn bộ tinh đạo, chẳng qua ngày xưa Vạn Giới Thương Minh tài hùng thế đại, bọn họ lại cần dựa vào chợ tự do để mua bán cùng tiếp tế tiếp viện, cho nên mới không tiện xuống tay.

Lần này có bốn đại tuyển đế hầu ở sau lưng chống lưng, bọn họ rốt cuộc có thể được như nguyện, tự nhiên phải giành giật từng giây tận tình tàn phá, cướp bóc cùng phát tiết.

Bạch lão đại lại dẫn theo Tả Thiên Ưng hình dung tiều tụy, mất hồn mất vía, lại bị roi chiến đấu điện từ trói gô, tới bến tàu số một của chợ Lam Thiên hãy còn thiêu đốt.

Một con tàu vũ trụ tướng mạo dữ tợn, như cá voi khổng lồ một sừng, như thần ma trên trời giáng xuống, bỏ neo ở nơi này.

Một người trung niên khoác áo choàng thuần màu trắng, khuôn mặt nhẵn nhụi như cô gái, vẻ mặt cao ngạo mà lạnh nhạt, có chút không kiên nhẫn chờ đợi ở chỗ này.

Hắn cực kỳ chán ghét nhìn cảnh tượng ánh lửa ngập trời, tiếng người ồn ào, tràn đầy hỗn loạn trong chợ Lam Thiên, vừa cầm tơ lụa thêu hoa viền vàng, nhẹ nhàng chà lau cánh mũi không có lấy một vết bẩn nào, giống như hít thở cùng khối không khí với tinh đạo, cũng là dơ bẩn cùng vũ nhục rất lớn.

“Hầu gia!”

Thấy người này sớm chờ ở đây, Bạch lão đại đẩy nhanh bước chân, bước nhỏ đi qua, sự kiêu ngạo cùng dữ tợn vừa rồi khi đối mặt Tả Thiên Ưng quét sạch, lại nặn ra nụ cười nịnh nọt, dứt khoát lưu loát quỳ một gối xuống đất, cúi đầu nhìn mũi chân người này, “Thuộc hạ ra mắt hầu gia, may có hầu gia tính toán không bỏ sót tỉ mỉ mưu tính, thuộc hạ may mắn không làm nhục mệnh, bắt sống đầu lĩnh phản tặc chợ Lam Thiên. Mời hầu gia xem, đây là Tả Thiên Ưng!”

Bạch lão đại như ném túi rác, vứt Tả Thiên Ưng xuống đất.

Tả Thiên Ưng lăn hai vòng “huỵch huỵch”, vừa vặn lăn đến dưới chân vị “hầu gia” này, đối mặt với người này, lập tức tỉnh táo lại, thất thanh kêu lên: “Lệ Vô Tật!”

Lệ Vô Tật này, cũng tính là người quen cũ, hoặc là nói đối thủ cũ của Vạn Giới Thương Minh.

Hắn là “Vĩnh Xuân hầu” thừa kế truyền đời, tuy chỉ là tước vị tam đẳng hầu, nhưng có thể truyền thừa từng thế hệ bốn năm trăm năm, coi như là hậu duệ quý tộc huyết thống tương đối thuần túy, ở Lệ gia một trong bốn đại tuyển đế hầu gia tộc thuộc loại phái thực lực quyền cao chức trọng, có thể điều động binh mã.

Hơn nữa Lệ Vô Tật ở trong hệ thống toàn bộ bốn đại gia tộc, còn mơ hồ có chút lĩnh vực có khuynh hướng công tác tình báo, là chuyên môn nhằm vào mạng lưới tình báo của Vạn Giới Thương Minh tiến hành đả kích, phá hoại cùng thu mua.

Trong mấy chục năm qua, vô số nhân viên tình báo của Vạn Giới Thương Minh bị Lệ Vô Tật bắt lấy, tra tấn cùng giết chết.

Đương nhiên cũng có rất nhiều người ở dưới sự cưỡng bức lợi dụ, phản bội Vạn Giới Thương Minh, đầu nhập phe bốn đại tuyển đế hầu gia tộc, tạo thành thương tổn thật lớn đối với Vạn Giới Thương Minh phát triển.

Không ngờ là Lệ Vô Tật tự mình chủ trì mời chào đối với tinh đạo bọn Bạch lão đại cùng tiến công chiếm đóng đối với chợ Lam Thiên, trong cổ họng Tả Thiên Ưng phát ra một tiếng “ọc”, ánh mắt ảm đạm đi, không có chút hy vọng nào nữa.
Bình Luận (0)
Comment