Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 2491 - Chương 2447: Hầu Gia Lên Đường Cẩn Thận Nha!

Chương 2447: Hầu gia lên đường cẩn thận nha! Chương 2447: Hầu gia lên đường cẩn thận nha!Chương 2447: Hầu gia lên đường cẩn thận nha!

Lệ Vô Tật lại lui nửa bước, tránh thoát mùi rượu trong mồm Bạch lão đại, dùng tơ lụa che miệng mũi, liếc thị vệ một cái.

Thị vệ bên người tiến lên hai bước, cất cao giọng nói: “Các vị tướng quân mời uống thong thả, hầu gia còn có việc quan trọng, không thể không đi trước một bước, chờ lúc phá được chợ lớn Thất Hải, hầu gia lại tự bày tiệc, khoản đãi các vị tướng quân!”

“Cung tiễn hầu gia!”

Bạch lão đại chắp hai tay, vái thật sâu, cùng đám đông tinh đạo cùng nhau hướng Lệ Vô Tật thi lễ.

Lại không ngờ hắn uống thật sự quá nhiều, lại trong lúc nhất thời quá hưng phấn quên tiêu hóa hay là như thế nào, khi vái trong bụng bỗng lật sông nghiêng biển một phen, yết hầu phát ra một tiếng “A”, phun ra cả mảng lớn khí chua, mắt thấy ngay cả rượu cũng sắp phun ra.

Lệ Vô Tật bị dọa giật mình, cả khuôn mặt tất cả đều đen như bóng đêm, bịt mũi vội vàng rời đi.

Đám đông đầu lĩnh tinh đạo còn lại muốn cười lại không dám, thấy Bạch lão đại lộ trò hề, ngược lại mang sự mất hứng vừa rồi trút ba thùng rượu đều ném ra sau đầu, càng thêm nhận định gã vượn đội mũ người này không có khả năng có âm mưu gì.

Bạch lão đại ói ra hai ngụm khí chua, cố gắng mang rượu trong cổ họng một lần nữa nuốt xuống, cũng biết mình suýt nữa làm trò hề lớn, càng có khả năng trêu chọc Lệ Vô Tật mất hứng, cũng không để ý tới tiếp đón đám đông đầu lĩnh tinh đạo, thoáng sửa sang lại quần áo một phen, dùng khăn mặt nóng lau mồ hôi dầu trên mặt, hướng phía Lệ Vô Tật đuổi theo.

“Hầu gia, hầu gia!”

Bạch lão đại ở trên đường đi thông bến tàu số 1 bước nhỏ đuổi theo Lệ Vô Tật.

“Bạch tư lệnh, còn có việc gì?”

Lệ Vô Tật nghe tiếng quay đầu, rất lạnh nhạt nói: “Nếu không có việc gì, trở về thu nạp bộ đội của ngươi đi, như ngươi nói, muốn mang nhiều tinh đạo đoàn như vậy đều bện thành một sợi dây thừng, quả thực không dễ. Đế quốc đối với ngươi không tệ, ngươi còn phải tận tâm hết sức làm việc cho đế quốc, mới xứng với hai chữ ‘trung nghĩa’.”

“Vâng, vâng, thuộc hạ nhất định dốc hết khả năng, máu chảy đầu rơi, tan xương nát thịt, cái kia...”

Bạch lão đại lắp bắp nói, chính mình cũng không biết rốt cuộc đang nói cái gì, có chút lúng túng nói: “Cái kia, vừa rồi thuộc hạ có chút, có chút say, mong hầu gia đừng, ặc, đừng...”

Lệ Vô Tật nhịn lại nhịn, miễn cưỡng cười.

Lần này, trên áo khoác lông của Bạch lão đại dính đầy rượu cùng nước đồ ăn, bóng nhẫy, hương thơm lạ lùng xộc vào mũi, lôi thôi tới cực điểm, mặc dù cách mười tầng tơ lụa, Lệ Vô Tật vốn có bệnh thích sạch sẽ cũng không có khả năng tự mình đi vỗ bờ vai của hắn.

Thị vệ bên người biết tính tình chủ tử, lại thay Lệ Vô Tật tiến lên, không nhẹ không nặng vỗ vỗ bả vai Bạch lão đại.

“Bạch tư lệnh, ngươi người này cái gì cũng tốt, chỉ là bản hầu trước kia thật không biết, ngươi còn có tật xấu mê rượu này.”

Lệ Vô Tật lời nói thấm thía: “Ta cũng biết tinh đạo các ngươi phong cách làm việc cùng thủ đoạn sinh tồn, rất nhiều thời điểm áp lực tinh thần rất lớn, nếu thần kinh luôn bảo trì căng thẳng, vô cùng có khả năng tẩu hỏa nhập ma, cho nên có một bộ phận nhỏ, thích dùng rượu thuốc đặc chế để thả lỏng thần kinh, trấn định thần hồn, cái này coi như là phương pháp tu luyện đặc thù đi.

“Chỉ là, đại chiến sắp tới, ngươi lại vừa mới thu phục những kẻ kiệt ngạo bất tuân kia, còn cần dùng mười hai vạn phần tinh thần, nếu thật sự say rượu hỏng việc, ngay cả bản hầu cũng không bảo vệ được ngươi.”

“Vâng!”

Bạch lão đại lập tức có tinh thần, ưỡn ngực nói: “Hầu gia yên tâm, thuộc hạ từ giờ khắc này trở đi không uống rượu nữa, còn dính nửa giọt, mời hầu gia cắt đi cái lưỡi của thuộc hạ!”

“Ta không cần cái lưỡi của ngươi, ta chỉ cần chợ lớn Thất Hải, cần mạng đám phản tặc cùng phản đảng Vạn Giới Thương Minh cùng phái cách tân kia!”

Lệ Vô Tật nheo mắt, nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó lại mềm giọng đi, lời nói thấm thía: “Bạch tư lệnh à Bạch tư lệnh, ngươi tuyệt đối đừng tưởng, bản hầu chỉ mang các ngươi những tinh đạo này coi là quân cờ cùng vật hi sinh, ít nhất, ngươi cùng người ngoài là khác nhau.

“Nếu thật là quân cờ cùng vật hi sinh, sự chết sống của ngươi hoàn toàn không quan hệ với bản hầu, ngươi uống rượu hay không lại có gì quan hệ với bản hầu? Hoàn toàn không cần nói nhiều như vậy với ngươi.

“Nhưng bản hầu thật sự phi thường xem trọng ngươi, cho rằng ngươi là tài năng có thể bồi dưỡng, tin tưởng ngươi không nên là một tinh đạo thấp kém, hoặc là nói ngươi gia nhập giới tinh đạo hẳn là còn chưa lâu, còn có thể cứu.

“Đến đến đến, nơi này cũng không có tinh đạo khác ở đây, ngươi ta moi tim móc ruột nói thật, theo ý ngươi, bốn đại gia tộc mời chào đối với tinh đạo, là thật tâm thực lòng sao, có khả năng qua sông đoạn cầu, mượn cối xay giết lừa hay không?”

Bạch lão đại hơi ngẩn ra, tựa như không ngờ Lệ Vô Tật sẽ nói ra lời vi diệu như vậy, trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào, cái trán đổ mồ hôi lạnh dữ hơn nữa: “Thuộc hạ, cái này, thuộc hạ không biết, ặc, thuộc hạ khó mà nói.”

“Rốt cuộc là không biết, hay là khó mà nói?”

Lệ Vô Tật mỉm cười, không chút hoang mang nói: “Thật ra ngươi hẳn là biết, các lão tặc thâm niên làm tinh đạo mấy chục năm, hơn trăm năm kia, phẩm tính ác liệt đã thẩm thấu đến trong xương tủy, cho dù thật sự treo lên bảng hiệu quân chính quy, vẫn chịu không nổi ước thúc, nhẫn nại quá lâu, chung quy bản tính khó sửa, muốn đi làm xằng làm bậy.

“Cho nên, hợp tác cùng những người này, cũng chỉ là tạm thời, rồi có một ngày, Trung Nghĩa Cứu Quốc quân còn cần tiến một bước chỉnh biên, hoàn toàn tẩy đi dấu ấn tinh đạo trong quá khứ, mới có thể thay da đổi thịt, biến thành quân chính quy thật sự.

“Ngươi vừa rồi nói ‘đích hệ’, thật ra đám tinh đạo kia lại có tư cách gì làm đích hệ của bản hầu?

“Chỉ có Bạch tư lệnh, Bạch lão đại ngươi, bản hầu là thật sự rất chờ mong tương lai của ngươi, là mang ngươi coi là tâm phúc cùng đích hệ để bồi dưỡng, bao gồm Trung Nghĩa Cứu Quốc quân tương lai sau khi chỉnh biên, bản hầu cũng sẽ không tiếc vốn gốc đầu tư xây dựng, giúp ngươi tạo ra một hạm đội thâm không quy mô chưa từng có, đủ để tung hoành hơn trăm đại thiên thế giới, trăm trận trăm thắng, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi loại đó.

“Một câu thôi, bản hầu rất tin tưởng, ngươi hẳn là một trong những quan chỉ huy hạm đội lợi hại nhất trong tương lai trăm năm của đế quốc, mà không phải một tinh đạo không thể ra ngoài ánh sáng.

“Bây giờ, ngươi biết tầm quan trọng của mình rồi chứ, người trẻ tuổi, tiền đồ rộng lớn, tự giải quyết cho tốt nha.”

Bạch lão đại tựa như chấn động, không ngờ Lệ Vô Tật thế mà sẽ mang sự tình chỉ rõ như vậy, lại nói thấu triệt như vậy, còn coi trọng mình như vậy.

Bờ môi cùng mỗi một nếp nhăn trên mặt hắn đồng thời rung động, đến cuối cùng, thế mà yên lặng chảy nước mắt.

“Hầu gia, ngài, ngài coi trọng đối với tiểu nhân như vậy, quả thực là, quả thực là cha mẹ tái sinh của tiểu nhân!”

Bạch lão đại gào khan: “Tiểu… tiểu nhân mạng này tuy là cha mẹ cho, nhưng bây giờ lại hoàn toàn thuộc về hầu gia rồi! Hu hu hu hu, cha mẹ đẻ của tiểu nhân đã chết đi nhiều năm, nhiều năm như vậy đều là lẻ loi hiu quạnh xông pha ở trong tinh hải, chưa từng có ai dạy tiểu nhân nên làm người như thế nào, lại thêm hoàn cảnh bức bách, bất đắc dĩ, mới làm tiểu nhân lầm đường lạc lối, tiểu nhân thật ra cũng vạn phần hối hận làm tinh đạo quỷ này.

“Hầu gia đối với tiểu nhân có ân tái tạo, lại càng không ghét bỏ tiểu nhân xuất thân hèn mọn, có thể dốc lòng bồi dưỡng tiểu nhân như vậy, tiểu nhân thật sự không biết nên nói cái gì cho phải. Hầu gia, tiểu nhân còn có một yêu cầu quá đáng —— nếu nói quá phận, xin hầu gia coi như tiểu nhân uống rượu nói linh tinh đi, đó là, ặc, chính là nói, cha mẹ đẻ của tiểu nhân đã chết lâu như vậy, chịu đủ nỗi khổ cô độc không chỗ dựa, hầu gia đối với tiểu nhân tốt như vậy, làm tiểu nhân cảm nhận được sự ấm áp như cha mẹ, khiến tiểu nhân ma xui quỷ khiến nghĩ đến, nếu hầu gia là cha nuôi của tiểu nhân thì tốt rồi!

“Ồ, tiểu nhân biết quá mức đường đột, thật sự quá đường đột —— Hầu gia thân phận tôn quý cỡ nào, sao có thể thu tiểu nhân vật như vậy làm nghĩa tử chứ? Nhưng, lấy tuổi hầu gia, thật ra tính là hàng ông của tiểu nhân, nghe nói mấy vị tiểu hầu gia cũng đều là rường cột quốc gia thực lực cường đại, phẩm cách quý trọng, tiểu nhân có thể làm một vị nghĩa tử trong bọn họ, làm cháu nuôi của hầu gia, cũng tính là phúc tu luyện ba đời rồi.”

Lệ Vô Tật có chút kinh ngạc, nghiêm túc đánh giá Bạch lão đại một phen.

Bạch lão đại bị hắn nhìn tới mức có chút xấu hổ, cười gượng “hê hê” hai tiếng, cúi đầu.

“Ngươi thật đúng là...”

Lệ Vô Tật suy nghĩ hồi lâu, cũng không biết nên hình dung Bạch lão đại như thế nào, phất phất tay nói: “Việc này, chờ trận chiến chợ lớn Thất Hải chấm dứt, chúng ta hoàn toàn tiêu diệt phản tặc Vạn Giới Thương Minh rồi nói sau, ngươi đã có lòng hiếu thảo này, hừ hừ, cũng không phải không thể thương lượng.”

“Đa tạ hầu gia!”

Bạch lão đại vui mừng quá đỗi, lại quỳ xuống.

Lần này lại không phải quý một gối, mà là hai đầu gối quỳ xuống.

Lệ Vô Tật chợt lắc người né tránh, thị vệ bên người cũng tiến lên lót một bước, mới không để Bạch lão đại quỳ thành công.

“Đừng vội như thế, ngươi bây giờ cũng tính là đường đường tướng quân của đế quốc quân, ít nhiều phải có chút thể diện của đế quốc quân.”

Lệ Vô Tật thật sự nhịn không được, chỉ chỉ áo khoác lông của Bạch lão đại, “Còn có bộ quần áo này của ngươi, cũng mau thay, không phải đã phát cho các ngươi quần áo nghi thức bình thường cùng quần áo tác chiến của đế quốc quân sao, quân nhân chính quy, thì phải có bộ dáng quân nhân chính quy!”

“Vâng, hầu gia giáo huấn đúng!”

Bạch lão đại lập tức lột từng lớp quần áo, xem bộ dạng muốn lột sạch ở trước mặt Lệ Vô Tật.

Lệ Vô Tật thở dài, thật sự nhìn không được, đẩy nhanh tốc độ rời đi.

“Ai, đợi chút, hầu gia đợi một chút nữa!”

Bạch lão đại vừa cởi quần áo vừa đuổi theo.

“Còn có chuyện gì!”

Sự nhẫn nại của Lệ Vô Tật đạt đến cực hạn, trầm mặt nói.

“Không sao, không có việc gì lớn, chỉ là xin hầu gia dọc đường cẩn thận.”

Bạch lão đại đáng thương nói: “Ngài để lại một nửa hạm đội, chỉ mang theo một nửa khác rời đi, tuyệt đối đừng xuất hiện sơ sót gì cả.”

Lệ Vô Tật bĩu môi nói: “Hạm đội hộ tống của Vạn Giới Thương Minh đã bị chúng ta tiêu diệt hết ở trong cảng chợ Lam Thiên, ngay cả một con tàu cũng chưa chạy thoát, hạm đội còn lại của bọn hắn đều đang điên cuồng hướng chợ lớn Thất Hải chạy đi, chuẩn bị tập trung binh lực thủ hộ sào huyệt, về phần mấy chi hạm đội còn lại của phái cách tân đều ở đế đô thu thập cục diện, tạm thời cũng không có khả năng chia quân đến chỗ chúng ta nhỉ? Bản hầu phải cẩn thận sơ xuất gì đây?”

Bạch lão đại ý thức được mình nói lỡ, mặt đỏ tai hồng nói: “Thuộc hạ chỉ là muốn nhắc nhở hầu gia, cẩn thận... Người tu chân!”

“Người tu chân?”

Mũi chân Lệ Vô Tật đang muốn bước ra lại rụt về, “Rất lâu chưa từng nghe cái tên cổ xưa như vậy rồi, niên đại nào rồi, sao vùng này còn có nạn người tu chân sao?”

“Quậy, sao mà không quậy?”

Bạch lão đại nghiêm túc nói: “Những người tu chân này so với tinh đạo chúng ta càng thêm hung tàn cùng đáng sợ, bọn họ không có ham muốn riêng, không có điểm yếu, cũng không có khả năng đàm phán cùng mời chào, căn bản không làm rõ được bọn họ rốt cuộc đang nghĩ cái gì, hoàn toàn không sợ chiến bại cũng không sợ chết.

“Tinh vực này của chúng ta, đã nhiều năm không xuất hiện người tu chân làm loạn, nhưng gần đây lại bắt đầu ầm ĩ, lâu la bình thường thì không có gì, chẳng qua là nông dân cùng thợ mỏ trộm mấy thanh kiếm lưỡi cưa, mấy khẩu súng đạn nổ mà thôi, ngược lại có thủ lĩnh tên là... ‘Quyền Vương’ Lôi Tông Liệt, thật sự là nhân vật khó giải quyết.”
Bình Luận (0)
Comment