Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 2534 - Chương 2490: Vũ Trụ Mênh Mang, Ai Chìm Nổi?

Chương 2490: Vũ trụ mênh mang, ai chìm nổi? Chương 2490: Vũ trụ mênh mang, ai chìm nổi?Chương 2490: Vũ trụ mênh mang, ai chìm nổi?

Bạch lão đại nói xong, xung quanh là một mảng yên tĩnh.

Trừ Lý Diệu, mọi người còn lại đều tương đối chấn động.

Mượn xác hoàn hồn cùng đoạt xá trọng sinh không hiếm lạ, nhưng thần hồn trước phân nứt thành năm trăm thậm chí một ngàn phần, bám vào trong cơ thể con chuột, lại trải qua hơn trăm năm không ngừng cắn nuốt và tàn sát, cuối cùng lại may mắn chạy trốn —— Điều này thật sự quá mức không thể tưởng tượng!

Long Dương Quân nhịn không được liếc Lý Diệu một cái, rốt cuộc biết cái gọi là “nhân sĩ không bình thường” của hắn rốt cuộc là có ý tứ gì.

“Kế tiếp, đến lượt ta rồi.”

Quyền Vương nói, “Lôi Tông Liệt không phải tên ban đầu của ta, ta cũng không có tên, ta... Không phải nhân loại, chỉ là một cỗ máy.”

Quyền Vương lấy giọng điệu bình thản như nước, lẳng lặng miêu tả ra nó mấy trăm năm qua ở trên Nghiệt Thổ giãy dụa, sinh tồn cùng học tập, bao gồm nó ẩn nấp ở trong một thư viện bỏ hoang của nhân loại thật lâu, chậm rãi thức tỉnh luồng trí tuệ đầu tiên.

Nó nói rất nhiều rất nhiều, hầu như mang lời nói cả đời cũng chưa từng nói hết thảy nói ra, cuối cùng, nó tổng kết: “Ta từng cho rằng ‘máy móc’ chính là tất cả của ta, không ngờ con chip ma pháp Bạch lão đại mang đến lại mở ra khả năng hoàn toàn mới, ta càng nghiên cứu con chip ma pháp này, càng cảm giác được trong số liệu tầng dưới chót của ta có cái gì đang rục rịch, sắp dâng lên trào ra —— Cái đó giống như sau khi trời đông giá rét qua đi, mặt đất nứt nẻ, cỏ nhỏ lại lần nữa nảy mầm.

“Quá khứ ta không hiểu sứ mệnh thật sự của mình rốt cuộc là cái gì, sau cái gọi là ‘trở thành mạnh nhất vũ trụ’, lại phải làm gì, nhưng bây giờ ta đã giác ngộ, nếu bổn nguyên của ta thật sự đến từ văn minh ma pháp, vậy ta khẳng định phải đi tìm di tích cùng di dân của văn minh ma pháp, có lẽ phải đối mặt hồng triều, có lẽ, phải theo Lý Diệu cùng đi thế giới thần bí kia trong mơ của hắn —— Địa Cầu.”

“Chúng ta cũng tương tự.”

Quyền Vương còn chưa nói xong, Tiểu Minh và Văn Văn hình thái sinh mệnh tương tự với nó đã kêu lên, “Chúng ta sinh ra, cũng có liên quan với Địa Cầu, vậy chúng ta đương nhiên cũng phải đi tìm kiếm Địa Cầu, tìm bổn nguyên sinh mệnh của chúng ta, hoàn thiện hình thái sinh mệnh của chúng ta —— có lẽ toàn bộ người Địa Cầu, đều là bộ dạng này của chúng ta thì sao? Có thể lập tức tìm được sáu tỷ đồng bạn nhỏ, thì thật sự quá tốt rồi!”

Mọi người đều nói ra thân phận của mình, lại mang ánh mắt ngưng tụ đến trên thân Long Dương Quân.

Sắc mặt Long Dương Quân biến ảo bất định, cúi đầu trầm ngâm rất lâu, trong lúc vô tình ngẩng đầu, nhìn thấy lại là ánh mắt cổ vũ của Tiểu Minh và Văn Văn.

Long Dương Quân hơi ngẩn ra, khóe miệng hướng lên trên nhếch lên, như là đang cười nhạo mình khiếp đảm, hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Ta tên Long Dương Quân, ta là một... Cổ nhân.”

“Cái này chúng ta biết.”

Bạch lão đại cười nói: “Ngươi tới từ Cổ Thánh Giới bị hắc ám tinh vân bao phủ, tự nhiên tính là ‘cổ nhân’, ở giữa chúng ta nhiều ‘nhân sĩ không bình thường’ như vậy, thật sự không tính là hiếm lạ bao nhiêu. Long đạo hữu, ngươi cần gì phải thật cẩn thận như thế?”

“Không phải.”

Long Dương Quân mặt không biểu cảm nói: “Ta nói mình là một ‘cổ nhân’, không phải ý tứ tới từ Cổ Thánh Giới, mà là ý tứ đến từ sớm hơn trước kia, thời đại hồng hoang mấy chục vạn năm trước.”

Ở dưới Bạch lão đại trợn mắt há hốc mồm cùng Quyền Vương bắn ra tia lửa hai tầng chăm chú nhìn, Long Dương Quân không nhanh không chậm nói ra câu chuyện của mình.

Đương nhiên, còn bao gồm phỏng đoán của cô đối với chiến tranh hồng hoang thậm chí hồng triều uy hiếp, toàn bộ tất cả.

Tuy các cường giả đang ngồi đều có thể thông qua phương thức so với ngôn ngữ nhanh hơn mấy chục lần để trao đổi, Long Dương Quân vẫn thao thao bất tuyệt trình bày khoảng mười phút đồng hồ, mới mang quá khứ, ký ức cùng phỏng đoán của mình đại khái nói ra rõ ràng.

Lời của cô như là một trận bão vũ trụ mãnh liệt, mang Bạch lão đại và Quyền Vương đều thổi choáng váng đầu óc, thật lâu không phục hồi tinh thần được.

Đợi tới sau khi phục hồi tinh thần lại, Bạch lão đại đầu tiên là nhìn chằm chằm Long Dương Quân một phút đồng hồ, lại nhìn chằm chằm Lý Diệu ước chừng một phút đồng hồ, lúc này mới cười khổ nói: “Lý Diệu ơi Lý Diệu, hay cho một gã Kền Kền Lý Diệu, ta thật sự là nghĩ vỡ đầu cũng không nghĩ ra, vì sao ở bên cạnh ngươi thế mà có thể tụ tập nhiều... quái vật không thể tưởng tượng như vậy!”

Lý Diệu nhếch miệng cười, dang hai tay, làm ra tư thế ôm mọi người, sang sảng nói: “Nhìn đi, mọi người đều nói ra bí mật đáy lòng, có phải cảm thấy trong lòng thống khoái hơn, như là lưng đeo gánh nặng một vạn năm đều được buông xuống, thoải mái nói không nên lời hay không? Hơn nữa trời cũng chưa sập xuống, nhiễu loạn gì cũng chưa có, chúng ta cũng không cần cẩn thận đề phòng lẫn nhau nữa, hoặc là biết rõ đối phương có bí mật còn phải làm bộ như không biết, đồng thời biết rõ đối phương đã biết bí mật của ta còn phải làm bộ như đối phương không biết... xấu hổ như vậy?”

“Hình như, thật đúng là như vậy.”

Bạch lão đại sờ râu ngắn tua tủa, trong đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh lại phóng ra hào quang như mãnh hổ, sau khi nhìn quét một vòng, chậm rãi nói: “Chúng ta những ‘nhân sĩ không bình thường’ lai lịch khác nhau này, có lẽ dựa theo khái niệm nghĩa hẹp, quả thực không tính là ‘nhân loại bình thường’, nhưng nhìn từ một góc độ khác, chúng ta đều đang đau khổ truy tìm chân tướng cuối cùng, cũng muốn mượn chân tướng để đắp nặn chân ngã, như vậy, chúng ta đều tính là ‘người tu chân’ trên nghĩa rộng rồi nhỉ?

“Các vị đạo hữu, chào các ngươi, rất vui được quét biết mọi người, cũng rất vui có thể cùng mọi người ở... trên con đường tu chân, kề vai chiến đấu, huyết chiến đến cùng!”

Một câu của Bạch lão đại, nói làm trong lòng mọi người đều giãn ra.

Lý Diệu, Long Dương Quân, Quyền Vương, Tiểu Minh và Văn Văn trăm miệng một lời: “Các vị đạo hữu, chào các ngươi.”

Một tiếng ân cần thăm hỏi, nói khiến mọi người đều cười lên.

“Như vậy —— “

Quanh thân Bạch lão đại ngưng tụ khí thế mãnh liệt, giống như một mình hắn chính là một mảng tinh vân gào thét, “Các vị đạo hữu đều đã mở lòng, thì để chúng ta tập trung tiêu cự đến trên thảo luận đề tài cụ thể hơn đi! Ta phát hiện đang ngồi toàn bộ đạo hữu chung cực mục tiêu —— vô luận là tìm kiếm Địa Cầu, tìm kiếm ma pháp thế giới, hay là tìm kiếm chân tướng chiến tranh hồng hoang, đều là dây dưa với nhau, chặt chẽ không thể tách rời, ngươi giúp ta, ta giúp ngươi, mới có thể tìm được chân tướng, mới có thể tu thành chân ngã.

“Đây là cơ sở chúng ta kề vai chiến đấu, nhưng chúng ta cũng gặp phải một vấn đề chung, đây cũng là vấn đề sống còn ngày xưa Bàn Cổ tộc và Nữ Oa tộc vô cùng có khả năng từng đối mặt —— Đó là, rốt cuộc muốn lao ra khỏi ‘vũ trụ Bàn Cổ’ hay không?

“Lao ra, có khả năng sẽ bị hồng triều phát hiện, chẳng những bản thân chúng ta chết oan chết uổng, còn có thể liên lụy toàn bộ vũ trụ Bàn Cổ hủy hoại chỉ trong chốc lát; không lao ra, thì sẽ nghẹn chết tươi ở chỗ này, tái diễn bi kịch ngày xưa văn minh Bàn Cổ hủy diệt.

“Đây là một lựa chọn lưỡng nan, chọn như thế nào cũng có đạo lý, nhưng chọn như thế nào cũng có phiêu lưu cực cao, ta trước tiên là nói về đáp án của ta —— Xông ra! Đương nhiên phải không để ý tất cả lao ra!

“Sinh mệnh vốn chính là một ván bạc xác suất cực nhỏ, con cá khi được ăn cả ngã về không xông lên bờ biển, lại há từng sợ hãi nguy hiểm trên đất liền? Bất cứ văn minh nào huy hoàng, đều phải dựa vào trăm phần trăm dũng khí đi thử 1% may mắn kia, ngày xưa văn minh Bàn Cổ lựa chọn lùi bước, chúng ta đã thấy được kết cục của bọn họ, chẳng lẽ còn lựa chọn bước rập khuôn theo bọn họ? Đương nhiên phải xông ra ngoài liều một lần! Văn minh dù sao cũng chết một lần, chỉ xem là oanh oanh liệt liệt, hay là vô thanh vô tức!”

Bạch lão đại giọng nói như chuông đồng, nói năng có khí phách.

“Ta đồng ý quan điểm của Bạch lão đại, phiêu lưu khẳng định là có, mấu chốt xem xác suất xảy ra cùng tiền lời lớn nhỏ của phiêu lưu.”

Quyền Vương bình tĩnh nói: “Long đạo hữu phỏng đoán, lúc ấy cách nghĩ của lãnh tụ văn minh Bàn Cổ là trốn ở trong vũ trụ Bàn Cổ mấy chục vạn năm, chờ sau khi hồng triều thối lui, lại khôi phục tình cảm, dục niệm cùng ý chí, lại nghĩ cách lao ra, phỏng đoán này là rất có đạo lý.

“Như vậy, thời đại chỗ chúng ta bây giờ, chẳng lẽ không phải chính là ‘mấy chục vạn năm sau’? Ở trên điểm thời gian này, khả năng hồng triều đã thối lui cực lớn, mà tiền lời thăm dò ngoại vực hẳn cũng là lớn nhất, không có cơ hội nào tốt hơn so với giờ này khắc này.”

Lý Diệu nghĩ nghĩ, hỏi: “Hồng triều quả thực có khả năng đã lui, nhưng ‘tiền lời lớn nhất’ là có ý tứ gì, mời giải thích?”

“Di hài cùng không gian sinh tồn.”

Quyền Vương nói, “Ở thiên nhiên, trong hủy diệt bất cứ trận lũ nào mang đến đều ẩn chứa hy vọng của sinh mệnh mới. Nước lũ cọ rửa đại địa, phá hủy rừng rậm đồng thời cũng lật lên nước bùn màu mỡ, cắn nuốt mãnh thú cũ, nhưng cũng mang đến nơi hạt giống sinh mệnh khác, thai nghén sinh linh mới —— Ta nghĩ, hồng triều trong vũ trụ cũng tương tự nhỉ?

“Hồng triều cắn nuốt vô số văn minh, lưu lại vô số di tích có thể cho người sống sót thăm dò, một khi chúng ta có thể phát hiện di tích của văn minh ma pháp, liền có hi vọng ở trong ngắn hạn nắm giữ toàn bộ kỹ thuật cùng trí tuệ của văn minh ma pháp, có lẽ còn có thể tìm được sinh mệnh thể mới gia nhập hàng ngũ chúng ta, noi theo ‘liên minh văn minh Bàn Cổ’ ngày xưa, thành lập một cái liên minh lớn sinh mệnh hữu cơ hoàn toàn mới, ồ, là sinh mệnh nhiều hình thái.

“Tìm được di tích của một nền văn minh, liên minh lớn liền tăng cường một phần thực lực, hơn nữa giờ phút này vũ trụ hẳn là không có bao nhiêu văn minh đối địch, ác ý tồn tại —— bọn họ đều bị hồng triều cắn nuốt, ngắn ngủn mấy chục vạn năm, rất khó sinh ra một thế hệ văn minh cường đại mới.

“Nói cách khác, văn minh nhân loại trong vũ trụ Bàn Cổ, vô cùng có khả năng là kẻ được lợi lớn nhất của một lần hồng triều bùng nổ mới, chỉ cần có dũng khí mạo hiểm lao ra, liền có khả năng thu hoạch —— toàn bộ vũ trụ.”

“Nói rất hay!”

Bạch lão đại nhịn không được vỗ bàn, “Bên ngoài là vô tận bảo tàng cùng không gian sinh tồn hồng triều sau khi lui tan lưu lại, là một mảng đại địa mênh mông chờ phục hưng, ai có dũng khí đi thăm dò cùng chinh phục, người đó liền có thể trở thành chủ nhân mới của đại vũ trụ, thậm chí, ngưng tụ lực lượng ngàn vạn văn minh, có một ngày, lại quyết một trận tử chiến với hồng triều!

“Quyền Vương, tuy ngươi ta không phải cùng tộc loại, nhưng ta không thể không nói, ta thực con mẹ nó thích ngươi!”

Phương thức tư duy của Tiểu Minh và Văn Văn tương tự với Quyền Vương, Quyền Vương vừa nói như vậy, hai đứa bọn nó lập tức bắt đầu nhanh chóng tính toán, sau một lát, đồng thời gật đầu: “Quyền Vương đại nhân nói không sai, trong một ngàn năm gần nhất nếu có cơ hội lao ra khỏi vũ trụ Bàn Cổ, thật là thời điểm tốt phiêu lưu thấp nhất, tiền lời lớn nhất.”

“Ta không có ý kiến.”

Long Dương Quân nhắm mắt lại nói: “Bi kịch văn minh Bàn Cổ hủy diệt vẫn như cũ lóe lên ở trong đầu ta, con đường sai lầm không cần thiết đi hai lần.”

Mọi người đạt thành nhất trí, đều chuyển ánh mắt về phía Lý Diệu.

Lý Diệu trầm ngâm một lát, cười cười nói: “Ta nghĩ, mọi người không cần thiết rối rắm vấn đề này, bởi vì ở không lâu trước đó, đã có người trước chúng ta một bước, lao ra khỏi vũ trụ Bàn Cổ rồi!”
Bình Luận (0)
Comment