Chương 2511: Ti tiện như vậy!
Chương 2511: Ti tiện như vậy!Chương 2511: Ti tiện như vậy!
Trong lúc nhất thời, cảnh báo chói tai đồng thời nổ vang ở trong mười mấy chiếc tàu buôn dân dụng.
Tuy khoảng cách còn xa, còn không phân biệt rõ trận doanh đối phương, nhưng nếu là hạm đội hộ tống của Vạn Giới Thương Minh, sớm đã có thể thoải mái tuần tra ở ngoài vành đai đá vụn, chủ động liên lạc với bọn họ, cung cấp bảo hộ.
Hai chiếc chiến hạm này lại cực kỳ âm hiểm ngủ đông ở phía sau vẫn thạch, dùng bụi vũ trụ cùng phóng xạ che giấu linh năng dao động của mình, thẳng đến lúc tàu buôn lui cũng không thể lui mới đột nhiên xông ra, địch ý hiển lộ không thể nghi ngờ.
Tám chín phần mười, là tàu săn giết của bốn đại tuyển đế hầu gia tộc!
Trong lúc nhất thời, toàn bộ tàu buôn dân dụng đều rối loạn đầu trận tuyến, như là một đám ruồi bọ không đầu, muốn tản ra chạy trốn, lại bị mảng lớn vẫn thạch gào thét bịt kín đường chạy trốn, khiên linh năng bị vẫn thạch va đập ra những quầng lửa đủ mọi màu sắc, có hai chiếc tàu buôn thậm chí không tính toán tốt khoảng cách, suýt nữa va chạm vào nhau.
Quả nhiên, hai chiếc chiến hạm đồng thời hướng tàu buôn phát ra thông tin: “Lập tức triệt hạ khiên linh năng, giảm tốc độ tới một phần ba, bảo trì tốc độ tiến lên thẳng tắp, tiếp nhận lên tàu kiểm tra!”
Cùng lúc đó, đầu tàu của hai chiếc chiến hạm phân biệt tỏa sáng rực rỡ, lại là một lượt đồng loạt bắn như bão táp mưa sa, mang vẫn thạch phía trước tàu buôn hết thảy bắn thành phấn, thể hiện ra lực phá hoại cực mạnh.
Luận thể tích, toàn bộ tàu buôn bao gồm tàu Gấu Nhỏ ở trong đều lớn hơn mấy lần so với chiến hạm, hơn nữa trên tàu buôn cũng chở một ít hạm pháo các loại pháp bảo có tính phòng ngự loại nhỏ.
Nhưng, luận tốc độ, luận hỏa lực, cùng với khải sư hung hãn huấn luyện bài bản, giết người không chớp mắt, tàu buôn và chiến hạm không thể so sánh nổi, giống như khác biệt của heo mập phóng đại ba năm lần cùng sài lang hổ báo.
“Dừng tàu!”
“Nhanh chóng dứng tàu tiếp nhận kiểm tra!”
“Nếu không vạn pháo cùng nổ vang, giết không cần hỏi!”
Từng tối hậu thư bén nhọn, như vẫn thạch lao vào mỗi một chiếc tàu buôn, cũng húc vào đáy lòng mỗi một thuyền viên trên tàu buôn, húc khiến mọi người đều hoang mang lo sợ, hồn phi phách tán.
Trong kho hàng tàu Gấu Nhỏ, mấy tên lính đánh thuê hiệu xưng liếm máu trên lưỡi đao, đám người “Thập Tự Truy Hồn Kiếm” còn có “Phích Lịch Thiểm Điện Đao” đã vội vã không ngừng duỗi cổ kêu lên: “Đều con mẹ nó điếc rồi sao, mau rút bỏ khiên linh năng, dừng tàu tiếp nhận kiểm tra, đó là tàu săn giết cấp ‘Cá Mập Vũ Trụ’ tiên tiến nhất đế quốc, chuyên môn thiết kế để chặn tuyến đường cùng tuyến tiếp viện của kẻ địch, cường tập tàu vận tải cỡ lớn của địch quân! Ở trước mặt người ta, chúng ta chính là cái hũ, cái hũ sắt lá, nhẹ nhàng gõ một phát là vỡ toang, còn chờ cái gì, mau dừng tàu!”
Lời còn chưa dứt, hai chiếc tàu săn giết cấp “Cá Mập Vũ Trụ” đã nôn nóng khó dằn nổi tự mình động thủ.
Bọn họ ỷ vào ưu thế tốc độ cực nhanh cùng thân hình linh động, ở trong vành đai đá vụn hoàn cảnh phức tạp dịch chuyển, nhanh như tia chớp ép về phía hạm đội tàu buôn, không nhanh không chậm hướng xung quanh tàu buôn nã pháo, bức bách tàu buôn dựa vào gần nữa, cùng lúc đó, từ bụng phun ra vô số quả cầu sắt to lớn đen sì.
Bốn phía những quả cầu sắt to lớn này đều có cánh tay máy móc động lực linh hoạt, không phải vì công kích, lại là vì hướng bốn phương tám hướng phun ra ánh lửa, đạt được tính cơ động không gì sánh kịp, như là những con bạch tuộc nhanh nhẹn.
Cánh tay động lực vươn ra co lại, quả cầu sắt to lớn liền hướng tàu buôn chen chúc mà tới, vô luận tàu buôn né tránh như thế nào, cũng tránh không thoát bọn nó xâm nhập.
Chỉ một lát thôi, trên lớp vỏ mỗi một chiếc tàu buôn, phân biệt bị ba năm quả cầu sắt lớn bám vào —— từ trong cánh tay động lực phun ra keo dính ở trong hoàn cảnh chân không cũng sẽ không đánh mất hoạt tính, mang bọn nó và tàu buôn dính chặt với nhau.
“Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!”
Trong lỗ thủng mặt ngoài quả cầu sắt lớn phun trào ra ngọn lửa nhiệt độ cao, ngưng tụ thành đao nhiệt điện rất nhỏ, dễ dàng ở trên vỏ tàu cắt ra những cái lỗ thủng, vừa lúc chứa được quả cầu sắt lớn khảm vào trong đó, bốn phía kín không kẽ hở, không có một chút dưỡng khí nào xì ra ngoài.
Kể từ đó, đơn vị chiến đấu chở bên trong quả cầu sắt lớn liền có thể nghênh ngang, xâm nhập bên trong tàu buôn.
Trong mỗi một quả cầu sắt lớn đều chở ba đến bốn người tu tiên mặc tinh khải, cùng với mười mấy hai mươi con rối chiến đấu cuộn mình thành một cục.
Loại lối suy nghĩ xâm nhập tác chiến này, là tương tự chiến thuật thường quy của Cự Thần Binh —— Chỉ dựa vào hai chiếc chiến hạm rất khó một lần khống chế được mười mấy chiếc tàu buôn, nhưng một khi người tu tiên xâm nhập trong tàu buôn, trừ phi vạn người một lòng, liều chết chống lại, nếu không cũng chỉ có ngoan ngoãn đầu hàng.
“Ào ào ào ào!”
Trong một đợt tiếng áo giáp va chạm, bốn người tu tiên mặc tinh khải màu đen như ác ma xâm nhập khoang chứa hàng của tàu Gấu Nhỏ, chuẩn bị từ nơi này cường tập phòng điều khiển phía trước.
“A!”
Ngửi được sát ý cùng mùi máu tươi nồng đậm trên thân đối phương, không ít thuyền viên và hành khách đều phát ra tiếng thét chói tai.
“Buông vũ khí, buông toàn bộ vũ khí!”
“Các ngươi là phản quân, hết thảy đều là phản quân, đang muốn đi tiếp viện chợ lớn Thất Hải, có phải hay không? Có phải hay không!”
“Buông xuống, mang đao kiếm và súng ống của các ngươi buông hết xuống, ai cũng không cho phép vận chuyển linh năng, nếu không giết không cần hỏi!”
Quét được đám lính đánh thuê “Thập Tự Truy Hồn Kiếm” và “Lôi Đình Thiểm Điện Đao” tồn tại, kẻ tập kích chợt cảnh giác hẳn lên, mấy chục con rối chiến đấu cùng nhau nhảy tới, họng súng tối om xoay tròn tốc độ cao, lao về phía chính diện lính đánh thuê.
Đám lính đánh thuê này vừa rồi còn thổi phồng “loạn thế xuất anh hùng” đều sợ tới mức hồn vía lên mây, “Thập Tự Truy Hồn Kiếm” và “Lôi Đình Thiểm Điện Đao” dẫn đầu, ném đi đao kiếm không có cán, giơ lên cao cao hai tay, quỳ rạp xuống đất, khóc rống nước mắt giàn giụa: “Quân gia, chúng ta đều là lương dân, đều là lương dân bổn phận hạng nhất, chúng ta đối với tuyển đế hầu và bệ hạ đều trung thành và tận tâm, chúng ta là đi chợ lớn Thất Hải dò hỏi tình báo, không không không, chúng ta là đi ám sát đầu mục phản quân Kim Ngọc Ngôn, không không không, chúng ta căn bản không phải đi chợ lớn Thất Hải a, con tàu này là nhảy đến... Là nhảy đến chợ Lam Thiên, chúng ta là đi đầu nhập Trung Nghĩa Cứu Quốc quân, chính là đội ngũ của Vĩnh Xuân hầu Lệ Vô Tật! Đúng đúng đúng, chúng ta là người của Vĩnh Xuân hầu, nước lớn trôi miếu long vương, hiểu lầm a, hiểu lầm!”
“Hiểu lầm?”
Một người tu tiên tinh khải đen cầm đầu cười một tiếng dữ tợn, bỗng bước chéo một bước, một tia điện đen nhánh tỏa sáng từ đuôi đến đầu vẩy lên, dứt khoát lưu loát bên trái bụng đến giáp vai phải của “Thập Tự Truy Hồn Kiếm”, mang nửa người của hắn trực tiếp chém rụng, gan tanh hôi đến cực điểm nhất thời chảy đầy đất!
“A!”
Tiếng kêu của đám đông thuyền viên cùng hành khách càng thêm thảm thiết.
Người tu tiên tinh khải đen vẩy đi máu bẩn trên chiến đao, lại chỉ về phía “Phích Lịch Thiểm Điện Đao”, âm trầm nói: “Nói, các ngươi đi chợ lớn Thất Hải làm gì? Các ngươi nhất định là gián điệp phái cách tân từ đế đô trốn ra, đi chợ lớn Thất Hải, liên lạc với đầu mục phản quân Kim Ngọc Ngôn, có tình báo quan trọng muốn truyền, có phải hay không?”
“Lôi Đình Thiểm Điện Đao” trợn mắt há hốc mồm, như thế nào cũng không thể ngờ được vị quân gia này vô sỉ không biết xấu hổ như vậy, nói hai ba câu đã chụp cái mũ lớn bằng trời cho bọn họ, nhìn đại ca tiện nghi “Thập Tự Truy Hồn Kiếm” chết thảm bên cạnh, sợ tới mức đũng quần cũng ướt sũng, trong lòng biết trả lời như thế nào cũng khó thoát chết, ánh mắt tán loạn lướt qua Hoắc Đông Linh bên này, bỗng như là bắt được cọng cỏ cứu mạng, mở cổ họng thét to: “Ta không phải, tiểu nhân không phải gián điệp phái cách tân, nhưng tiểu nhân biết ai là! Tiểu tử kia, tiểu tử mặc áo da đen, khoác áo choàng đen, giấu đầu lộ đuôi kia! Quân gia, tuyệt đối phải cẩn thận, thực lực của hắn rất mạnh, lại không dám lấy mặt mũi thật xuất hiện trước người khác, nhất định là gián điệp, là đại gián điệp hàng đầu chữ Thiên!”
“Hả?”
Sát ý của người tu tiên tinh khải đen đột nhiên sắc bén hẳn lên, theo mấy chục con rối chiến đấu cùng nhau xoay người, chuyển dời ánh mắt đến Hoắc Đông Linh góc bên này.
“Ngươi —— “
Hoắc Đông Linh như rơi vào hố băng, khóc không ra nước mắt, không ngờ người tu tiên có thể tàn nhẫn, bạo ngược, không biết xấu hổ cùng vô sỉ như thế, vì một chút chiến công, vì một tia sinh cơ, ngay cả loại lời này cũng nói ra được.
“Tiểu tử, thừa nhận đi, ngươi con mẹ nó chính là gián điệp phái cách tân!”
Tránh ở sau lưng người tu tiên tinh khải đen, Phích Lịch Thiểm Điện Đao đắc ý hẳn lên, nhảy lên nhảy xuống nói: “Ngươi không phải vừa rồi rất uy phong sao? Có bản lãnh ở trước mặt các quân gia anh minh thần võ trăm trận trăm thắng chính nghĩa lẫm liệt này, mang chút uy phong đó của ngươi thể hiện một lần nữa! Vì cái gì mang quanh thân bọc kín kẽ như vậy, ngay cả chính mặt cũng không dám lộ ra? Trên người ngươi nhất định có tình báo, tình báo cực quan trọng!”
Nhìn bộ dáng vô liêm sỉ của hắn, Hoắc Đông Linh rốt cuộc nhịn không được khóc ra, dùng thanh âm mỏng manh đến mức chính mình mới có thể nghe thấy gầm rú: “Các ngươi những người tu tiên này... Tính là... Anh hùng hảo hán cái gì chứ!”
“Đừng để ý những thứ này, không sao cả, bọn họ ngay từ đầu đã không tính giữ lại người sống, vô luận mấy tên lính đánh thuê này nói hay không, đều giống nhau cả.”
Thanh âm ôn hòa như ánh mặt trời ngày đông, lại xen lẫn một dòng nước ấm, từ phía sau ùa vào nội tâm Hoắc Đông Linh, tên hành khách đầu tổ quạ kia thản nhiên nói: “Trận doanh bốn đại gia tộc, đi ra chặn tàu săn giết ở tuyến đường chia ra ba loại.
“Loại thứ nhất là tinh đạo còn có lính đánh thuê lưỡng lự, tuy đầu nhập vào bốn đại gia tộc, lại vẫn dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng với Vạn Giới Thương Minh, gặp gỡ tàu săn giết của những người này, vô cùng có khả năng mang chúng ta thả đi —— Vạn Giới Thương Minh và những kẻ này có thương lượng, chỉ cần bọn họ âm thầm thả một con tàu buôn đi qua, duy trì tuyến đường thông hành đứt quãng, thì có thể từ Vạn Giới Thương Minh lấy được trợ cấp hạn độ nhất định, thậm chí chỗ tốt so với cướp bóc bản thân tàu buôn còn nhiều hơn.
“Loại thứ hai à, chính là đóng quân đương địa thế giới ngoại vi đế quốc, nhỡ đâu bị bọn họ bắt, cũng sẽ không lập tức giết chết chúng ta, mà là sẽ ‘kéo tráng đinh’, bắt cóc tàu buôn chúng ta trở về, làm vật hi sinh cùng khiên thịt người của bọn họ, nếu như vậy, tốt xấu chúng ta còn có thể sống thêm một thời gian.
“Loại thứ ba phiền toái nhất, chính là con em trung tâm bốn đại gia tộc, chạy đến chiến trường ngoại vi đế quốc để lịch luyện, đám con em quý tộc này trong nhà có tiền, không có khả năng bị Vạn Giới Thương Minh thu mua, lại không cần vật hi sinh, chỉ cần chiến công, chiến công thật lớn, ví dụ như ‘giết chết gián điệp phái cách tân từ đế đô trốn ra’ chiến công như vậy, thật sự không có, cũng chỉ có thể như ngươi vừa rồi nói, ‘Sát lương mạo công*’.”
(*giết lương dân giả làm chiến công, thường xảy ra ở vùng biên giới, khi quân lính không đi giết địch mà đi săn giết những người dân lương thiện rồi mạo danh là chiến công để báo lên cấp trên)
“Nhìn thấy chiến huy ở ngực tinh khải mấy tên này không, mây trắng lượn lờ núi tuyết lớn, đây là con em ‘Tuyết Thần phong (phong: đỉnh núi)’ một trong bốn đại gia tộc, một phòng thực lực rất mạnh của Vân gia, bọn họ quyết tâm muốn sát lương mạo công, vừa rồi không hướng tàu buôn nổ súng chỉ là mê hoặc chúng ta, để chúng ta mang tàu buôn tụ hết lại, tiện cho bọn họ mở rộng tàn sát mà thôi, bọn họ sẽ tuyệt không để lại nửa người sống.”
Nói thì kỳ quái, rõ ràng là một đoạn lời lớn như vậy, nhưng Hoắc Đông Linh cảm thấy đối phương chỉ dùng bán giây đã nói xong, mà mình cũng ở trong lúc hoảng hốt, chỉ dùng nửa giây đã lĩnh ngộ tất cả.
Lĩnh ngộ xong ý tứ đối phương, Hoắc Đông Linh lại muốn rơi nước mắt, run giọng nói: “Lý, Lý tiên sinh, vậy chúng ta làm sao bây giờ?”
“Rất đơn giản.”
Hành khách đầu tổ quạ vẫn thản nhiên cười, ghé đến bên tai cô gái, nhẹ giọng nói: “Tiểu Đông Linh, ngươi à, chỉ cần túm chặt lấy vạt áo đệ đệ của ta, vô luận xảy ra chuyện gì đều đừng buông ra là được.”
“A?”
Hoắc Đông Linh lòng rối như tơ vò quay đầu, lại hoàn toàn há hốc mồm —— Phía sau nàng trống rỗng, nào còn có ai? Hành khách đầu tổ quạ mắt rất đẹp, thanh âm rất êm tai kia như một mảng u hồn, từ trong khoang kín không kẽ hở hoàn toàn biến mất.