Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 2557 - Chương 2513: Tử Thần Thiện Lương

Chương 2513: Tử thần thiện lương Chương 2513: Tử thần thiện lươngChương 2513: Tử thần thiện lương

Mấy ngàn vẫn thạch đồng thời vỡ tan thành bột phấn, như là nhiên liệu đặc thù nào đó, làm độ sáng hồ quang phát ra nháy mắt tăng lên gấp trăm lần, ngàn vạn hồ quang hóa thành một dòng lũ điện tương mãnh liệt mênh mông, dễ dàng xé rách khiên linh năng cùng bọc thép siêu hợp kim của chiếc “Cá Mập Vũ Trụ” thứ nhất, ở chỗ gần với phòng điều khiển xé rách một vết nứt nhìn thấy ghê người.

Lý Diệu chân đạp tia chớp, thân mang kinh lôi, cầm đao cầm kiếm, cắm thẳng trái tim “Cá Mập Vũ Trụ”.

Trong “Cá Mập Vũ Trụ”, các con em quý tộc quét được linh năng phản ứng siêu mạnh hết thảy sợ tới mức tim mật đều nứt, hoàn toàn rối loạn chừng mực, trừ kịp thời mặc vào quần áo chiến đấu cùng tinh khải, căn bản không biết nên phản kích như thế nào.

Mà ở trước mặt lực lượng tuyệt cường vượt lên trên Hóa Thần của Lý Diệu, vô luận đám lính tôm tướng cua kia mặc vào mấy tầng tinh khải, đều không có bất cứ ý nghĩa gì.

Từ trường sinh mệnh của Lý Diệu nở rộ tới cực hạn, thao túng bột phấn vẫn thạch bị điện tương cuốn theo, giống như ngàn vạn con rồng giận dữ, đầu tiên là càn quét phòng điều khiển, sau đó theo hành lang lao thẳng tới khoang, cuối cùng ở giữa kho đạn và khoang động lực hung hăng nổ tung, làm nửa đoạn sau của chiếc “Cá Mập Vũ Trụ” này hoàn toàn bị quả cầu ánh sáng màu đỏ rực cắn nuốt!

Khi hai con “Cá Mập Vũ Trụ” ở dưới công kích của Lý Diệu giãy chết, bên kia Huyết Sắc Tâm Ma cũng tăng tốc độ đến cực hạn, kéo cái đuôi lửa màu đỏ dài mấy chục km tiến vào một rồi lại một con tàu buôn.

Đến trong tàu buôn, nơi dưỡng khí đầy đủ, áp lực ổn định, tiếng tàu Kiêu Long điên cuồng tăng tốc phát ra, càng thêm giống tử thần huýt sáo.

Nó vừa huýt sáo vừa khóa mục tiêu sinh mệnh từ trường tràn đầy của người tu tiên, cũng từ khe hở từ trường yếu ớt nhất chui vào, tận tình thu gặt sinh mệnh người tu tiên.

Người tu tiên xâm nhập tàu buôn thường thường còn chưa ý thức được tử thần buông xuống liền mất đi toàn bộ ý thức, ở trong những màn ảo giác khủng bố nhất chết oan chết uổng.

Mặc dù bọn họ cảm giác được cường địch buông xuống, hoặc là đón đỡ, hoặc là chạy trối chết đều không được việc, vẫn bị tàu Kiêu Long từ vị trí mi tâm, ngực cùng bụng đan điền xuyên thấu, xuyên thấu, xuyên thấu một lần lại một lần!

Các thuyền viên quỳ ở trên mặt đất run rẩy đó, thường thường trước mắt hoa lên, chỉ nhìn thấy một mảng sợi đỏ hoa cả mắt hiện lên, người tu tiên vừa rồi còn hung thần ác sát, cao ngạo ngang ngược, lớn tiếng rít gào liền cứng ngắc bất động, trên người lại có thêm bảy tám lỗ thủng trong suốt, ngã nhào xuống đất.

Giải quyết kẻ xâm nhập một con tàu buôn, chỉ dùng vài giây ngắn ngủn của Huyết Sắc Tâm Ma, ngược lại đã xuyên toa giữa hai chiếc tàu buôn, tìm kiếm khe hở đủ để xâm nhập, tương đối lãng phí thời gian.

Nhưng, phát hiện chiến hạm của mình ù ù cạc cạc phát nổ, càng tiếp thu được trong kênh thông tin truyền đến tiếng kêu thảm của chiến hữu, nói trong tàu buôn khác có “tà linh” lui tới, không ít tên công tử ra ngoan lăn lộn kiếm sự từng trải, vớt chút chiến công đều hoảng hốt, luống cuống tay chân từ trong tàu buôn chạy ra, mưu toan trốn về một chiếc “Cá Mập Vũ Trụ” khác chuồn cho lành.

Điều này ngược lại bớt một phen công phu của Huyết Sắc Tâm Ma.

Mặc dù ở trong chân không sóng âm không thể truyền, dựa vào máu tươi cùng tàn hồn người tu tiên, cũng có thể tấu vang... âm nhạc trong máu tương đương tuyệt vời.

Tiếng huýt sáo của Huyết Sắc Tâm Ma thổi càng thêm nhẹ nhàng.

...

“Tà linh!”

“Yêu quái!”

“Thiên Ma!”

“A, a a a a a!”

Trên Tàu Gấu Nhỏ, lửa đạn cùng ánh lửa của đao kiếm đã hoàn toàn tắt, khoang tràn đầy bóng tối lại không yên tĩnh, những người tu tiên đã chết kia mũ giáp vỡ tan, thanh âm tiết ra trong kênh thông tin đều là hò hét kinh hãi, kêu thảm xé tim xé phổi, bắn phá không có mục đích cùng rên rỉ đau khổ không chịu nổi.

Thanh âm lộn xộn, sợ hãi tới cực điểm làm trái tim Hoắc Đông Linh hầu như đông lại, nếu không phải có người áo đen luôn nắm lấy cổ tay nàng, đưa tới những dòng chảy ấm áp, nàng khẳng định đã ngất xỉu.

“Đây, đây là...”

Cô gái suy yếu hỏi.

Nàng thật ra rất muốn hỏi người áo đen, “Lý tiên sinh” rốt cuộc chạy đi đâu rồi, lại không dám hỏi ra miệng.

“Không có việc gì.”

Thanh âm người áo đen bình tĩnh như cũ, như là đối với mọi thứ xảy ra trên tàu buôn khác đều xem nhẹ, từ trong lòng lấy ra một quả cầu nho nhỏ, ném đến giữa khoang, “Sát” một tiếng, dần dần nở rộ như hoa sen, nhất thời phóng ra những quầng sáng nhu hòa, một lần nữa chiếu sáng lên cả khoang.

“A!

Hoắc Đông Linh lại bị dọa giật mình —— Mấy chục con rối chiến đấu kẻ xâm nhập mang đến vẫn cứng ngắc đứng ở giữa khoang, im ắng không nhúc nhích, ở dưới ánh đèn chiếu rọi, giống như là những bộ xương khô lạnh như băng.

Nhưng, một giây sau, những con rối chiến đấu này liền theo vết cắt bóng loáng như gương nhao nhao đứt gãy giải thể, “rầm rầm” biến thành một đống phế liệu.

Cô gái chưa hết kinh hồn vỗ ngực, ánh mắt hướng xung quanh hài cốt con rối chiến đấu quét tới, quét đến là những vũng máu tươi đậm đặc cùng với...

Nàng có chút muốn nôn, không dám nhìn nữa, ánh mắt nhảy qua xác chết vô cùng thê thảm, theo cửa sổ mạn tàu mô phỏng ném về phía tinh hải.

Hình ảnh đang trình diễn trong tinh hải lại làm nàng trợn mắt há hốc mồm, như thế nào cũng không dám tin vào đôi mắt của mình, ngay cả sợ hãi cũng quên, đi từng bước qua, hầu như muốn mang cái mũi cũng in đến trong cửa sổ mạn tàu mô phỏng.

Nàng, nàng không nhìn lầm, hai chiếc tàu săn giết cấp “Cá Mập Vũ Trụ” kia thật sự bị... lực lượng vô hình nào đó trấn áp cùng phá hoại, đang không thể nghịch chuyển bước vào hủy diệt!

Con “Cá Mập Vũ Trụ” thứ nhất đã bị quả cầu lửa to nhỏ hoàn toàn bao vây, mỗi khi một quả cầu lửa hủy diệt, trên lớp vỏ chiến hạm sẽ có thêm một vết lõm thật lớn, lượng lớn vật chất đều không cánh mà bay, giống như là bị virus thần bí nào đó cắn trả hết.

Con “Cá Mập Vũ Trụ” thứ hai bề ngoài đại khái hoàn hảo không tổn hao gì, chỉ xuất hiện mấy khe hở khổng lồ xuyên suốt thân tàu, nhưng vô số người tu tiên lại từ trong khe hở phun trào ra —— lấy phương thức tinh khải rách tung toé, che không được miệng mũi mắt tai, thậm chí hoàn toàn chưa mặc tinh khải!

Hoắc Đông Linh chưa nhìn thấy những người tu tiên bị phun ra đó giãy dụa, không biết bọn họ có phải đã chết hay không, nhưng ở trong chân không lạnh như băng, bên cạnh lại có một con tàu vũ trụ liên hoàn nổ tung, phun ra lượng lớn mảnh vỡ bay tốc độ cao cùng phóng xạ khủng bố, phủ đầu hướng bọn họ quét đến, cho dù vừa rồi còn chưa chết, cũng không kiên trì được quá lâu, chỉ có thể chết càng thêm thê thảm mà thôi.

“Cá Mập Vũ Trụ” mất đi toàn bộ thuyền viên biến thành một cái quan tài sắt tĩnh mịch, toàn bộ phù trận cùng đuôi lửa lấp lánh ở mặt ngoài hết thảy ảm đạm đi.

“Đây là —— “

Hoắc Đông Linh sửng sốt rất lâu, dụi dụi mắt đã khóc sưng, lại cắn vài phát trên mu bàn tay, lúc này mới xác định mọi thứ trước mắt không phải ác mộng.

Mặc dù thật sự là ác mộng, cũng không phải ác mộng của nàng, mà là ác mộng đáng sợ nhất đời này của đám con em quý tộc làm xằng làm bậy kia.

Đúng lúc này, có người vỗ nhẹ nhẹ bả vai của nàng: “Này, tiểu Đông Linh...”

Hoắc Đông Linh còn tưởng là người áo đen đang vỗ nàng, thật sự nhịn không được trong đầu “Ùng ục ùng ục” toát ra dấu chấm hỏi, quay phắt đầu lại muốn hỏi rõ, thình lình lại nhìn thấy khuôn mặt cười hì hì kia của “Lý tiên sinh”, không khỏi sợ tới mức tóc gáy dựng đứng, muốn thét chói tai.

“Suỵt, suỵt, đây là làm gì thế!”

Lý Diệu vội vàng bịt kín miệng tiểu cô nương, quơ quơ cái chai trong tay, nói: “Ta chỉ là hỏi một chút ngươi muốn uống nước trái cây ướp lạnh hay không mà thôi, đừng khẩn trương như vậy chứ!”

“Nước... nước trái cây ướp lạnh?”

Hoắc Đông Linh cảm thấy trái tim của mình cũng sắp từ trong ngực bật ra, môi run rẩy thật lâu mới hướng trong tay Lý Diệu nhìn lại, lại là một cái chai thủy tinh đường cong mượt mà, chất liệu cao quý, trong suốt lấp lánh, trên thân chai còn dùng kỹ thuật phù điêu lập thể tiên tiến nhất khắc ra chiến huy đế quốc cùng Vân gia, chứng minh đây là một cai nước trái cây ép thượng phẩm chuyên cung cấp cho con em Vân gia hưởng dụng.

Nước trái cây có lẽ không đáng tiền, nhưng chai thủy tinh có thể nói tác phẩm nghệ thuật này giá trị ngàn vàng, trên tàu Gấu Nhỏ tự nhiên không có xa xỉ phẩm đắt đỏ như vậy.

Trừ nước trái cây, bên cạnh “Lý tiên sinh” còn đặt mấy món ngon giống như là thủy tinh luyện chế, bên trong lại là tôm hùm, hoa quả tươi cùng các loại mỹ vị rất dễ hư, mới mẻ như vừa mới từ trong nước vớt ra, từ trên cây hái xuống.

Bên cạnh còn đặt đũa bạc cùng dĩa vàng nhỏ cực kỳ tinh xảo, bên trên cũng có huy chương Vân gia, vẽ rồng vẽ phượng, hết sức xa hoa cực lạc.

“Đúng, còn có tôm hùm cùng hải sâm.”

Lý Diệu bưng một cái chén dạ quang tinh xảo, trước rót cho tiểu cô nương một chén, lại rót cho bản thân một ly nước trái cây ướp lạnh, say sưa “Soạp” một ngụm, lại dùng dĩa vàng nhỏ xiên một miếng hải sâm, “Ta thích nhất ăn hải sâm, trên Nam Linh tinh nếu thiếu nước, hẳn là rất ít có hải sâm loại vật này nhỉ. Đến đến đến, muốn thử một chút hay không, không tệ đâu!”

Đại não Hoắc Đông Linh trống rỗng, nhìn nhìn Lý Diệu, lại nhìn nhìn người thần bí áo đen bên cạnh Lý Diệu như không có việc gì—— Lệ Gia Lăng, qua thật lâu mới ý thức được vấn đề —— trọng điểm căn bản không phải nước trái cây và hải sâm được không!

Cô gái sững sờ hỏi: “Lý tiên sinh, ngài vừa rồi đi nơi nào?”

“Không đi đâu cả.”

Lý Diệu chớp mắt nói: “Ta không phải luôn nằm úp sấp ở trong góc sao? Ồ, có thể là thấy các ngươi đánh phi thường nguy hiểm, ta liền chui vào phía sau đống hàng hóa kia trốn đi.”

Hoắc Đông Linh nhìn chén thủy tinh, đũa bạc trắng cùng chai thủy tinh in chiến huy Vân gia trong tay hắn, lại nhìn nhìn “Cá Mập Vũ Trụ” mảnh vỡ tan tành, dần dần giải thể bên ngoài cửa sổ mạn tàu mô phỏng, mang một vạn cái không tin viết hết ở trên mặt.

“Đúng rồi, em trai của ta tính tình tương đối vội vàng xao động, tính cách cũng rất tàn bạo, thích nhất đánh đánh giết giết.”

Lý Diệu tiếp tục cười tủm tỉm nói: “Hắn vừa mới ra tay, chưa dọa ngươi chứ?”

“Không, không có, hắn không có.”

Chỉ tiếc trong quá trình xảy ra một ít sai sót.

Nhưng hắn tuyệt đối có năng lực giải quyết sai sót nho nhỏ này, tên là “Kền Kền Lý Diệu”.
Bình Luận (0)
Comment