Chương 2613: Trong Kim Tinh Tháp!
Chương 2613: Trong Kim Tinh Tháp!Chương 2613: Trong Kim Tinh Tháp!
“ẦM! ẦM ẦM ẦM ẦM!”
Hầu như ở cùng lúc tiếng cảnh báo vang lên, Huyết Sắc Tâm Ma liền không chút do dự phát động bom tinh thạch từ trong nhẫn Càn Khôn phun trào ra, nhất thời ở bên ngoài trung tâm nguồn năng lượng điểm hỏa một chuỗi quả cầu lửa to lớn.
Quả cầu lửa không ngừng bành trướng, như khối u dị dạng đủ mọi màu sắc, lại giương nanh múa vuốt hướng bốn phía vươn ra xúc tu, mang oxy quý giá nhất của không gian phong bế dưới lòng đất cắn nuốt hết, sau đó phóng ra lượng lớn sương mù đen nồng đậm như mực nước.
“Địch đánh lén! Địch đánh lén!”
Trận địa phòng ngự Ngự Lâm quân đóng quân ở dưới lòng đất nhất thời một mảng đại loạn, khắp nơi đều có quan quân gầm rú khàn cả giọng, vô số con rối chiến đấu và tinh khải cùng nhau bay lên giữa không trung, huyền quang đủ để đâm thủng sương mù đen như lưỡi đao sắc bén màu vàng bắn phá qua lại, thậm chí có vài bộ Cự Thần Binh đột ngột từ mặt đất mọc lên, một bước đã nhảy đến khu xưởng trung tâm của trung tâm nguồn năng lượng, lại như thế nào cũng không bắt được Huyết Sắc Tâm Ma cùng tàu Kiêu Long quấy rối.
Đang lúc Ngự Lâm quân gấp đến độ kêu oai oái, một luồng khí thế cực mạnh san núi lật biển từ trên trời giáng xuống, đột ngột xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Là Lệ Linh Hải!
“Lệ Linh Hải” đầu đầy thác tóc bạc trong suốt lấp lánh, quanh thân lượn lờ uy phong màu tím bá đạo dữ dội đến cực điểm, trên mặt như là ngưng kết một tầng vỏ băng thật dày, phát ra tiếng gầm rú điên cuồng: “Là Lý Diệu, là Kền Kền Lý Diệu tiểu tặc vô sỉ không biết xấu hổ kia trà trộn vào! Mắt các ngươi mù hết rồi sao, thế mà sẽ bị hắn tạo thành phá hoại lớn như vậy! Bắt lấy hắn, mau bắt lấy hắn cho bản cung!”
Đám Ngự Lâm quân nhìn nhau, mơ hồ cảm giác có chút không đúng, trong khoảng thời gian ngắn, lại không cân nhắc rõ rốt cuộc chỗ nào có vấn đề.
“Bây giờ là thời khắc quyết định vận mệnh đế quốc thậm chí văn minh nhân loại, bá nghiệp của bệ hạ liền quyết định ở trên thân mỗi người chúng ta!”
“Lệ Linh Hải” trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bệ hạ đang nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị liều một phen cuối cùng, chẳng lẽ các ngươi nhất định cần bệ hạ tự mình đi ra, mới có thể giải quyết Lý Diệu tên giặc nhãi đó sao? Mau hướng vách đá xung quanh tản ra, đào ba thước đất cũng phải mang hắn tìm ra, bản cung muốn đích thân mang hắn thiên đao vạn quả, nghiền xương thành tro!
“Ở nơi đó, bản cung cảm giác được hắn ở bên trên, hắn rốt cuộc muốn làm gì, chẳng lẽ cầm sớm dẫn nổ tầng nham thạch đỉnh đầu chúng ta sao?”
“Lệ Linh Hải” chỉ vào trần đá ở đỉnh đầu mọi người, kêu to lên.
Sức chú ý của đám đông Ngự Lâm quân không tự chủ được bị ngón tay cô hấp dẫn, quả thực cảm giác được ở phương hướng cô chỉ, có một khí tức mỏng manh chợt lóe qua.
Nhất thời, vô số con rối chiến đấu cùng tinh khải ùn ùn hướng nóc hang đá bay đi, ba bộ Cự Thần Binh cũng bay lên giữa không trung, toàn bộ lỗ phóng kiểu tổ ong quanh thân mở rộng hết, mấy trăm đạo huyền quang nháy mắt tập trung phía trên.
Ngay tại lúc sức chú ý của mọi người đều bị “Lệ Linh Hải” hổn hển giữa không trung, cùng với khí tức quỷ dị trong bóng đêm ẩn nấp ở tầng nham thạch chỗ cao hơn hấp dẫn, Lý Diệu thay một bộ đồng phục Ngự Lâm quân bình thường, mang khí tức thu liễm đến trình độ không khác mấy với đại bộ phận Ngự Lâm quân, ở dưới sương mù đen che giấu, lặng lẽ tiếp cận Kim Tinh Tháp.
Xung quanh là một mảng hỗn loạn, rất nhiều người đều đang hướng bầu trời nổ súng, còn có không ít người vội vã đi dập tắt lửa lớn ở trung tâm nguồn năng lượng, không cho lửa lan đến khu vực trung tâm, đặc biệt kho chất đống lượng lớn tinh thạch cùng tinh tủy, càng có một số binh sĩ thực lực thấp kém đã bị thiếu oxy ảnh hưởng, ngạt đến mức mặt đỏ tai hồng, choáng váng, lại chưa có ai chú ý tới Lý Diệu tồn tại.
Lý Diệu dễ dàng lẻn đến phía sau chiếc xe thiết giáp vận chuyển minh tu sư kia.
Một đội Ngự Lâm quân phụ trách minh tu sư lại có chút tiến thoái lưỡng nan, không biết nên lập tức tiến vào Kim Tinh Tháp hay không, hay là ở lại bên ngoài chờ đợi mệnh lệnh tiến thêm một bước.
Quan chỉ huy của bọn họ đang ngửa đầu nhìn “Lệ Linh Hải” giữa không trung, tựa như đang chờ đợi đối phương cho bọn họ chỉ thị một bước tiếp theo.
Đôi mắt Lý Diệu phun ra đốm lửa, ở trong hộp sọ phát ra tiếng vang “bốp bốp”, nháy mắt phân tích rõ vị trí đứng, tầm mắt của mấy tên nhân viên cùng tham số sinh lý và đặc thù hình dáng của bọn họ, xây dựng ra mười hai bộ phương án hành động.
“Ba, hai, một!”
Lý Diệu ở trong lòng lặng lẽ đếm ngược, lúc đếm ngược đến 0, Huyết Sắc Tâm Ma vừa lúc khống chế tàu Kiêu Long từ sâu trong sương mù đen lao ra, ở chỗ cách đội binh sĩ này không xa ném xuống một chiếc nhẫn Càn Khôn cuối cùng, dẫn nổ mấy chục quả bom tinh thạch từ trong nhẫn Càn Khôn phun ra.
Vô số con rối chiến đấu cùng Ngự Lâm quân đều bị vụ nổ làm người ngã ngựa đổ, đội binh sĩ này tuy ở ngoài phạm vi vụ nổ, nhưng cũng không tự chủ được bị ánh lửa và luồng khí hấp dẫn sức chú ý, mỗi người co đầu rụt cổ, như đối mặt đại địch.
Lý Diệu ngay tại khoảnh khắc ánh lửa nổi lên bốn phía, như báo săn ẩn hình bổ nhào ra ngoài, mang một binh sĩ đứng cuối cùng bắt tới, kéo vào đáy xe thiết giáp.
Đánh ngất binh sĩ này, lột sạch đồng phục của hắn thay cho mình, hơn nữa dùng keo thiên nhiên đặc thù dính hắn vào trên tấm lót nền xe thiết giáp, nguyên bộ tác nghiệp chỉ tốn một giây của Lý Diệu.
Khi binh sĩ còn lại quay đầu, vừa lúc nhìn thấy Lý Diệu mặc đồng phục của bọn họ, cúi thấp đầu, cuộn mình ở bên cạnh xe thiết giáp run rẩy.
Khi Lý Diệu vịn vào xe thiết giáp đứng lên, tướng mạo đã không khác mấy với binh sĩ xui xẻo này.
Tuy nháy mắt ngắn ngủn không làm được giống như đúc, nhưng đang lúc hỗn loạn, tin tưởng không có ai sẽ cẩn thận kiểm tra.
“Các ngươi còn thất thần làm gì?”
Lúc này, “Lệ Linh Hải” cúi đầu vừa đúng, gầm nhẹ đối với đội binh sĩ minh tu sư này, “Mau mang người đưa vào, không cần chậm trễ thời cơ quyết thắng của bệ hạ!”
Quan quân phụ trách minh tu sư run rẩy một cái, bị Lệ Linh Hải vẻ mặt giọng nói đều dữ tợn dọa toát mồ hôi lạnh, vội vàng xua chiến sĩ dưới trướng, mang các minh tu sư đang thẫn thờ kéo tới trong Kim Tinh Tháp.
Lý Diệu cứ như vậy, xen lẫn ở phần đuôi đội ngũ, xuyên qua một cánh cửa đồng xanh khổng lồ ở đáy Kim Tinh Tháp, tiến vào bên trong “pháp bảo cấp hằng tinh” này!
Bọn họ xuyên qua một hành lang băng lạnh mà sâu thẳm, vách tường xung quanh bóng loáng như gương, nhìn không ra chút dấu vết nối ghép nào, lại không biết từ đâu tràn ngập ra các luồng sương trắng nhàn nhạt, giống như có thể cắn nuốt sóng âm thanh cùng linh ba bên ngoài, rất nhanh liền không nghe được tiếng ồn ào bên ngoài, cũng không cảm giác được chiến đấu kịch liệt, như là bước vào một tiểu thế giới tự thành một thể.
Đại đa số chủng tộc của liên minh văn minh Bàn Cổ hình thể đều khổng lồ hơn nhân loại vài lần, cho nên quy mô hành lang cùng phòng cũng như là cung điện to lớn trống trơn, bao gồm tài liệu, mật độ cùng trình độ cứng rắn của kiến trúc đều lớn hơn xa xa bọc thép cường hóa nhân loại sử dụng.
Lý Diệu từng ở trong Côn Luân bí cảnh từng thấy tài liệu tương tự, cũng đã tiến hành lượng lớn thực nghiệm đối với tài liệu. Đây là một loại tài liệu phi thường khó phá hoại, ở cùng lúc cứng rắn vô cùng, lại có được hiệu quả hút năng lượng tương tự “thép siêu mềm”, rất khó thiêu đốt cùng dẫn nổ.
Nói cách khác, mặc dù hắn triệu hồi ra Cự Thần Binh, ở bên trong toàn lực đánh phá Kim Tinh Tháp, nhiều nhất đánh thủng vài cái lỗ nhỏ, rất khó dẫn phát vụ nổ liên hoàn, mang Kim Tinh Tháp hoàn toàn hủy diệt.
Nhìn từ bộ phận Kim Tinh Tháp nhô ra khỏi tầng đá, độ cao đã vượt qua vài trăm mét, hơn nữa nó như là núi băng trôi nổi trên mặt biển, chín phần mười bộ phận đều giấu ở dưới nước biển, chỉ nhìn từ chiều dài hành lang này, thể tích của nó đã không thể đánh giá.
Lý Diệu không có lòng tin, có thể một phát pháo liền phá hủy trung tâm Kim Tinh Tháp, hắn thậm chí ngay cả trung tâm của thứ này rốt cuộc ở nơi nào cũng không biết!
“Nếu tòa Kim Tinh Tháp này, thật sự là con bài chưa lật cuối cùng của phần tử cuồng nhiệt Hậu Nghệ tộc, như vậy, bọn họ vì phòng bị Bàn Cổ tộc và Nữ Oa tộc phá hủy, khẳng định sử dụng phòng ngự chắc chắn trước nay chưa từng có đối với Kim Tinh Tháp, mặc dù Cự Thần Binh, cũng không nhất định có thể dễ dàng phá hủy nó.”
Lý Diệu bình tĩnh suy nghĩ, “Cho nên, ta phải cách trái tim nó gần một chút, gần một chút nữa...”
Tàu Kiêu Long cùng Huyết Sắc Tâm Ma tiến vào trạng thái ẩn nấp lẳng lặng lơ lửng ở đỉnh đầu của hắn, cảnh giác quét mọi thứ xung quanh.
Bỗng nhiên, Lý Diệu hơi động tâm, hai tai giống như nghe được một đợt tiếng động “Xèo xèo xèo xèo” rất nhỏ.
Là từ trường đặc thù nào đó có mặt khắp nơi, ý đồ xâm nhập đại não của hắn, phát ra tiếng ma sát với sóng điện não của hắn.
Hắn không đoán sai, Vũ Anh Kỳ quả nhiên ở chỗ trung tâm Kim Tinh Tháp bố trí pháp bảo công kích tinh thần phi thường cường đại, mang tẩy não biến thành thủ đoạn phòng ngự cao minh nhất.
Trách không được Vũ Anh Kỳ ở nơi này cũng chưa bố trí cơ quan khác, lại là tùy ý binh sĩ đâm thẳng xuyên thủng.
Đổi thành tu sĩ tầm thường, chỉ sợ đi đến nơi đây, liền bất tri bất giác bị ma quỷ ám ảnh, trước mắt nảy sinh ra nhiều ảo giác, tâm ma nhảy múa trong não nhỉ?
Thần hồn của Lý Diệu khác với số đông, lại đã sớm sinh ra một tâm ma cường đại vô cùng, hơn nữa ở chợ lớn Thất Hải đã từng chống đỡ một lần công kích tinh thần của Vũ Anh Kỳ, có được “sức miễn dịch”, loại trò ma quỷ trình độ này, lại không làm gì được hắn.
Nhưng quan binh xếp phía trước hắn, bước chân lại chậm chạp mà nặng nề hẳn lên, động tác cũng trở nên càng thêm cứng ngắc, như là chịu sự dẫn dắt thần bí nào đó.
Lý Diệu cũng học theo, như máy móc kéo minh tu sư ngẫn ngờ đi tới.
Đẩy ra sương mù phía trước, hình ảnh cổ quái hiện ra ở trước mắt, lại khiến hắn cả kinh.
Đây là một tòa đại điện màu đen, trên mặt sàn liếc một cái không nhìn thấy giới hạn tuyên khắc đồ án thần bí khổng lồ, chính giữa như là một hằng tinh sinh trưởng ngàn vạn xúc tu, bốn phía còn có vô số điểm tròn nho nhỏ, cũng mọc ra lông nhọn hoặc là xúc tu, không biết đại biểu cho hành tinh, hay là bổn nguyên Hậu Nghệ tộc, lũ bọ cánh cứng thích “thiêu thân lao đầu vào lửa” đó.
Giữa đồ án, lại có vô số cây cột màu đen đột ngột từ mặt đất mọc lên, một đường kéo dài đến trên khung đỉnh cũng che kín đồ án quỷ dị bí hiểm, giữa cột còn có xà ngang nối liền, giống như là một tòa thành thị lập thể đan xen ngang dọc, phức tạp như mê cung.
Lý Diệu biết, tòa thành thị lập thể màu đen này, chính là máy tính siêu cấp kiểu hàng ngũ thời đại hồng hoang.
Hắn từng ở trong phòng điều khiển của chiến hạm Nữ Oa nhìn thấy thứ tương tự, Long Dương Quân cũng từng dạy hắn một ít phương pháp kích hoạt cùng sử dụng, bao gồm Tiểu Minh và Văn Văn, cũng từng phân tích bộ phận bí mật của máy tính hồng hoang.
Tuy văn minh Bàn Cổ so với văn minh nhân loại tiên tiến hơn mấy ngàn năm thậm chí hơn vạn năm, nhưng chênh lệch kỹ thuật máy tính của hai bên lại chưa lớn như vậy.
Đây là vì văn minh Bàn Cổ sợ hãi kỹ thuật máy tính cùng linh võng quá mức phát triển sẽ sinh ra Tiểu Minh và Văn Văn sinh mệnh tin tức mô phỏng như vậy, cho nên tự mình đặt ra hạn chế, thiến thậm chí hủy diệt đại bộ phận kỹ thuật máy tính cùng linh võng của bản thân, nhiều nhất dẫn trước nhân loại mấy trăm năm mà thôi.
Làm Lý Diệu giật mình lại không phải máy tính siêu cấp của văn minh Bàn Cổ, mà là thứ chung quanh máy tính siêu cấp!