Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 467 - Chương 450: Một Bầy Chó Điên

Chương 450: Một bầy chó điên Chương 450: Một bầy chó điênChương 450: Một bầy chó điên

Team: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: Truyenyy.com

Trong lối giữa tối tăm hẹp hòi sau chiến hạm.

Thoạt nhìn có vẻ chiếc chiến hạm này đã trải qua một hồi đại chiến kéo dài dằng dặc, nội bộ tan tành, khắp nơi đều là khe nứt, từng tầng bong bóng chắp va được tăng cường đóng lên trên khoang thuyền bị tàn phá, giống như là một tòa mê cung đan chéo nhau, vô cùng phức tạp, lại giống như bị người khổng lồ đập nát.

Từ trong khe hở hẹp hòi giữa cốt thép cùng các ống dẫn, Lý Diệu giống như một con mãng xà đói khát vừa tỉnh dậy từ một giấc ngủ đông, im hơi lặng tiếng đi lại, dọc theo những khe nứt hẹp hòi nhất, băng qua từng cái khoang thuyền.

Thỉnh thoảng cũng có vài tên Thâu Tinh vội vội vàng vàng đi qua lối đi bên dưới hắn nhưng Lý Diệu cũng không có hành động, chẳng qua là lẳng lặng lắng nghe lời bọn họ nói với nhau.

Từ trong cuộc nói chuyện của đám Thâu Tinh này, Lý Diệu phát hiện ra chiếc chiến hạm này đang rơi vào tình trạng vô cùng nguy cấp, khắp nơi trong tinh hạm đều bị tổn thương nghiêm trọng, khắp nơi đều có khả năng phát nổ, linh năng trong tinh hamh cũng gần như khô cạn.

Phần lớn nhân viên chiến đấu đều đã đi ra ngoài tiến hành tấn công Tinh Quân Miếu, chỉ cong lại đại bộ phận nhân viên điều khiển cùng nhân viên bảo trì ở lại trên tinh hạm.

Cuối cùng, ở trong lối đi trước mặt lại có một gã Thâu Tinh đang điên cuồng chạy tới, mà lúc này thần niệm của Lý Diệu lại không hề phát hiện ra tiếng tim đập thứ ba trong chu vi mười mét xung quanh, trong khoảnh khắc hắn liền động!

Trong khoảnh khắc, Lý Diệu như quái mãng bạo khởi, thân thể gắn giống như một đạo thiển điện từ khe hở của ống dẫn bắn ra, hai chân hắn nhẹ nhàng đạp lên vách tường, trong nháy mắt liền xuất hiện ở trước mặt tên Thâu Tinh này, hai tay hắn chợt hóa thành hai chiếc roi da mạnh mẽ xẹt qua không khí, phát ra hai đạo tiếng vang.

Tên Thâu Tinh này còn chưa kịp phản ứng thì hai xương bả vai của hắn đã bạo liệt thành cát mịn!

Trong khoảnh khắc, cảm giác đau đớn còn chưa truyền vào đại não, nhất thời trong mắt tên Thâu Tinh này vẫn lưu chuyển một chút mê mang, Lý Diệu liền ôm lấy cổ hắn, đánh ra “Hổ xúc kích" hung tàn tới cực điểm , giới tử trang phục chiến đấu trên người tên Thâu Tinh này căn bản không có nửa điểm tác dụng, lục phủ ngũ tạng của hắn lập tức vỡ vụn, từng thanh xương sườn bị bẻ gẫy, gai xương bén nhọn gai xương hiểm hiểm sượt qua trái tim hắn!

Cuối cùng tên Thâu Tinh này cũng cảm nhận được khổ sở sống không bằng chết, nhưng miệng hắn lại bị Lý Diệu che kín lại, dưới cỗ lực lượng to lớn của hắn, hàm răng của đối phương liền bị ép tới phát ra từng đạo âm thanh ghê người!

Giống như quái mãng siết chặt con mồi. Lúc này, tên Thâu Tinh không thể động đậy này được Lý Diệu lôi kéo tới trong một khoang công cụ từ sớm đã được hắn nhìn trúng, thuận tay bỏ thêm một đạo cách âm trên cửa, lúc này hắn mới ném tên Thâu Tinh kia vào trong góc phòng.

Trong nháy mắt, động tác của tên Thâu Tinh kia liền loạn lên, hắn đau tới miệng phun bọt mép, nhưng ngay cả sức gào thét cũng không có, con ngươi hắn chợt loạn chuyển, đồng tử hắn liền đảo ánh bộ tinh khải toàn thân đen nhánh cùng những linh văn đỏ thắm như máu trên người Lý Diệu. Trong khoảnh khắc tên Thâu Tinh này liền cắn chặt môi, thần sắc hắn hiện lên vẻ sợ hãi tột cùng!

Lý Diệu chợt lấy ra một bình điều trị dược tề được áp súc mật độ cao, hắn dùng ngón cái mở nắp sau đó hơi nghiêng miệng bình.

Lúc này một tia dược dịch sang óng ánh, tỏa mùi thơm đặc biệt xông vào mũi, trong khoảnh khắc liền hóa thành một dòng nước màu hổ phách, im hơi lặng tiếng chảy xuống mặt đất.

Lý Diệu bình tĩnh nói:

Tất cả xương bả vai cùng xương sườn của ngươi đã bạo liệt, lục phủ ngũ tạng đều gặp phải hiện tượng nội xuất huyết nghiêm trọng, xét theo thực lực của ngươi thì còn có thể sống qua năm phần tám chung (thời gian một chung trà) nữa.
>
Nếu như nuốt vào chỗ điều trị dược tề này liền có thể sơ bộ khiến cho hiện tượng nội xuất huyết ngừng lại, giúp ngươi kiên trì tiến tới khoang thuyền điều trị.

Hiện tại cho ngươi ba phần chung thời gian nói ra nguyên nhân bọn ngươi xuất hiện ở chỗ này, trạng thái trước mắt và cách bố trí nhân viên trên tinh hạm, còn có thân phận cùng thực lực của quan chỉ huy cao nhất của các ngươi, tất cả phải nói thật rõ ràng.

Chỉ cần ngươi hiểu được, nói ra tất cả những tin tức có ích, còn những tin tức đó có giá trị hữu ích hay không thì phải do ta phán đoán.

Nếu ta cho là ngươi nói ra những thứ rất có giá trị, vậy thì ta sẽ đưa bình điều trị dược tề này cho ngươi, mục tiêu của ta cũng không phải là ngươi, ta cũng không cần thiết phải phí thời gian trên người loại tép riu như ngươi.

Bất quá hãy nhớ rằng ngươi cần phải nhanh, trải qua thời gian ba phần chuông, bình điều trị dược tề này vẫn liên tục chảy ra, nếu như cuối cùng lượng dược tề còn lại không đủ để chữa thương thì ngươi chớ có trách ta.


Vừa nói, Lý Diệu liền đánh ra phía trước một màn sáng, phía trên dùng những con số đỏ tươi biểu hiện thời gian đếm ngược.

Ba phần chung, bắt đầu!

Còn có hai phần năm thời gian của mươi chín giây!

Tên Thâu Tinh này giống như là cá chạch được đóng lại trên thớt gỗ, đau tới vui sướng, bộ dạng hung dữ. Phát ra từng đạo âm thanh mơ hồ cũng không biết là đang chửi mắng hay là xin tha thứ.

Lý Diệu tâm bình khí hòa tiếp tục đếm ngược, điều trị dược tề trong bình vẫn không ngừng chảy xuống.

Đến thời điểm chỉ còn lại mười giây đồng hồ cuối cùng, tên Thâu Tinh này cũng nhận thức được tình hình hiện tại, hắn giống như là người rơi xuống nước bắt được một cây rơm rạ cuối cùng, nhịn đau nằm rạp xuống trước mặt Lý Diệu thao thao bất tuyệt địa nói ra.

Tình huống trên Ngạc Ngư chiến hạm cũng không chênh lệch nhiều cùng suy nghĩ của Lý Diệu, chiếc tinh hạm này của Phong Vũ Ngục cũng không phải do tên tội phạm cấp Kim Đan Phong Vũ Trọng tự thân trấn giữ, mà là người thừa kế duy nhất của hắn, Phong Vũ Minh chỉ huy.

Phong Vũ Minh năm nay hai mươi bảy tuổi, là tu chân giả có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, là một tiểu nhân vật to gan lớn mật tại “Chu Sào Tinh” nơi đám Thâu Tinh tụ tập. Nếu như sau này hắn muốn thừa kế Phong Vũ Ngục thì trước tiên cần phải tạo hung danh cho chính mình.

Đây là lần đầu tiên Phong Vũ Minh một mình đi "Săn thú" .

Ban đầu hắn hành động hết sức thuận lợi, liên tục bắt được hai chiếc tàu buôn, cướp được rất nhiều vật tư.

Tuy nhiên trong lần “săn thú” thứ hai hắn lại bị "Đại Giác Khải Sư Đoàn" đi qua phát hiện.

Đại Giác Khải Sư Đoàn cũng không phải đội bảo hộ của tàu buôn này, trước đây bọn họ cũng không có ân oán gì với Phong Vũ Ngục, thực lực tổng hợp của hai bên cũng chênh lệch không nhiều, thậm chí bên phía Phong Vũ Minh vẫn cao một nước, chỉ giao chiến trong chốc lát, cả hai liền rơi vào thế lưỡng bại câu thương.

Lúc này Đại Giác Khải Sư Đoàn lại giống như chó điên, gắt gao cắn chặt không tha, hai bên truy đuổi cùng triền đấu trong Tinh Hải suốt hai tháng, tạo nên tổn hại cực kỳ thảm trọng, ngay cả tinh hạm hai bên cũng bị bắn thủng trăm ngàn lỗ.

Trước đây, Phong Vũ Minh vẫn chưa hề nhìn thấy Khải Sư Đoàn nào lại hung hăng không sợ chết như thế, dọc theo đường đi càng ngày càng xa, cuối cùng bọn hắn liền đi tới địa phương nơi biên thùy này.

Lúc này, khi tinh hạm của hắn đến gần bờ vực sụp đổ lại phát hiện ra Tinh Quân Miếu, liền muốn chiếm được một chút trợ cấp từ trong chỗ này.

Ban đầu, hắn còn tưởng rằng chỉ cần oanh ra hai miệng pháo, thì nơi đám quê mùa này sẽ ngoan đầu hàng, nhưng hắn lại không nghĩ tới tầng phòng ngự của Tinh Quân Miếu lại cường hãn như thế, nên đánh phải triển khai thế tiến công, chính vì vậy mới xuất hiện một màn mà Lý Diệu vừa mới nhìn thấy.

Trải qua hai tháng triền đấu cùng Đại Giác Khải Sư Đoàn, Phong Vũ Minh đã bị tổn thất rất nhiều tinh nhuệ, những Thâu Tinh còn lại cũng chỉ là một đám người tạp nham, tất cả bọn họ đều mang thương thế trên người, số lượng đạn dược cùng linh năng cũng không còn lại nhiều lắm, cho nên mới phải dây dưa ở bên ngoài một cái thành trấn nho nhỏ này, trải qua một giờ đồng hồ vẫn không thể phá hủy phòng tuyến của đối phương.
Ta, ta cái gì cũng đều nói rồi, mau đưa điều trị dược tề cho ta, cho ta. . .

Sau khi nói ra mọi việc, khí sắc của tên Thâu Tinh này liền trở nên trắng bệch, trong cổ họng hắn như có máu tươi bốc lên, thần sắc vừa nôn nóng, lại vừa sợ sệt, cầu khẩn.
Đại Giác Khải Sư Đoàn?

Lý Diệu như có điều suy nghĩ.

Khải Sư Đoàn là tổ chức của riêng tu chân giả trong Phi Tinh giới.

Nếu như so sánh với các tông phái tu chân thì Khải Sư Đoàn càng tự do rộng rãi hơn, chỉ cần là gia tài trong sạch, khải sư có được thực lực nhất định liền có thể tự do gia nhập, đương nhiên cũng có thể tự do rời đi.

Loại kết cấu tổ chức lỏng lẻo này phi thường được một chút tán tu không thích gò bó hoan nghênh, còn có không ít người trẻ tuổi của các tông phái muốn rời khỏi sự che chở của tông môn, đi ra ngoài rèn luyện, cũng rất vui vẻ gia nhập vào Khải Sư Đoàn, tích lũy kinh nghiệm chiến đấu, kết bạn với hào kiệt các lộ, hiểu được cảnh tượng cuồn cuộn của đại thiên thế giới.

Nguồn thu của Khải Sư Đoàn bắt nguồn từ hai phương diện. Thứ nhất đó là nhận nhiệm vụ bảo hộ các đội buôn cùng quáng nghiệp cỡ lớn; ngoài ra còn đặc biệt đến từ tiền thưởng thu được nhờ liệp sát Thâu Tinh cùng yêu thú.

Bất quá, Lý Diệu cũng không có tìm được cái tên "Đại Giác Khải Sư Đoàn" trong danh tự của vài Khải Sư Đoàn cỡ lớn của Phi Tinh giới, nên Đại Giác Khải Sư Đoàn chỉ là một trong các Khải Sư Đoàn cỡ nhỏ, chỉ là một Khải Sư Đoàn có thực lực bình thường. Vì cái gì lại muốn không chết không ngớt, dây dưa tới hai tháng cùng đám Thâu Tinh của Phong Vũ Ngục? Tiền thưởng của Phong Vũ Ngục cao như vậy sao?
Đại Giác Khải Sư Đoàn vì cái gì lại muốn dây dưa với các ngươi suốt hai tháng thời gian?

Lý Diệu dùng cổ tay nghiêng bình điều trị dược tề khiến cho tốc độ dược tề rơi xuống đột nhiên tăng nhanh, trong giây lát nửa bình dược tề đều đã trống không.

Ánh mắt của tên Thâu Tinh kia bị hãm thật sâu vào trong hốc mắt, dường như hắn muốn vươn tay ra, cố gắng với lấy chút hương khí nổi bật kia vào mũi, lục phủ ngũ tạng của hắn như bị lôi hỏa oanh sát, vô cùng khổ sở. Đến cùng thì hắn vẫn không thể nhẫn nại được, đôi môi chợt run rẩy, cuối cùng hắn vẫn quyết định nói ra tình hình thực tế.
Bởi vì muốn chiêu bài của mình vang dội, tạo nên hung danh vang xa nên khi gặp chiếc tàu buôn thứ hai, sau khi đối phương đầu hàng, Phong Vũ Minh chỉ huy đã ra lệnh giết sạch tất cả người trên thuyền!

Trong khoảnh khắc, mấy sợi tơ máu trong mắt Lý Diệu như đứt ra, hắn gật đầu, đưa điều trị dược tề tới phía trước mặt đối phương, nói:
Tốt lắm, ngươi đã nói cho ta một tin tức rất có giá trị.

Nghe thấy Lý Diệu nói, tên Thâu Tinh này chợt có cảm giác thoải mái khi giải quyết xong sự việc nào đó, hắn thở ra một ngụm trọc khí, run rẩy trứ tiếp nhận bình điều trị dược tề trước mặt. Thế nhưng hắn còn chưa kịp nuốt dược tề vào thì đột nhiên lại cảm giác được trước ngực truyền đến một trận đau nhức. Giống như là có một vạn cây kim thép đồng thời đâm vào trái tim, bắn ra hơn mười vạn đạo điện hồ, thân thể hắn chợt mạnh mẽ co rúm lại, hai mắt trừng lớn, dần dần cứng lại.

Lý Diệu thu điều trị dược tề về, sau đó liền biến mất ở trong khe hở của các ống dẫn ở đỉnh khoang công cụ.

. . .

Lúc này, Phong Vũ Minh giống như là một con ác lang mất đi một chân và bị nhốt lại trong lồng sắt, khập khễnh đi qua đi lại, trên mặt hắn hiện ra biểu tình vô cùng dữ tợn, cùng tuyệt vọng. Thậm chí còn mang theo một chút. . . Tủi thân.

Đồ khốn, Đại Giác Khải Sư Đoàn, đám chó điên này muốn đuổi tới khi nào?
>
Tàu hàng mà bố mày cướp cũng không phải là do các ngươi bảo vệ!

Đây là lần đầu tiên bố mày đi “săn thú”, tiền thưởng trên đầu bố mày còn không đủ mua nhiên liệu để tinh hạm các ngươi tiêu hao trong một tuần lễ!

Vì cái gì, cuối cùng là vì cái gì!


Phong Vũ Minh gào thét khàn cả giọng, hai tay hắn dùng sức dứt tóc, dường như muốn nhấc bản thân nhảy lên trời cao.

Trải qua hai tháng chém giết, đối tên với tên tội phạm này mà nói, đây thật sự là một đoạn trí nhớ mà hắn không nỡ nhớ lại.

Tổng hợp sức chiến đấy của Đại Giác Khải Sư Đoàn cũng không cường đại, thậm chí vẫn kém hơn một chút so với bọn hắn.

Nhưng đối phương lại giống như là khắc bốn chữ "Dây dưa không ngớt" lên sau gáy, một lần lại một lần đám người Phong Vũ Minh chạy thoát, nhưng một lần tiếp một lần Đại Giác Khải Sư Đoàn lại giống như kẹo dính không cách nào dứt bỏ!

Mỗi lần tiếp xúc, Đại Giác Khải Sư Đoàn đều bày ra một bộ dạng tiến vào chỗ chết, cứng rắn đánh ra từng luồng hỏa lực vô cùng hung hãn, dựa vào đại bác ở mũi tinh hạm đối công trong khoảng cách gần trong gang tấc, giống như là hai tên côn đồ ưỡn ngực va vào nhau, dùng dao găm đâm tới, thể hiện ra một bộ dạng "Ta là lưu manh, ta sợ người nào"!

Dưới thế công như mất trí của Đại Giác Khải Sư Đoàn, đám tôi phạm của Phong Vũ Ngục cũng chỉ còn cách chạy trối chết.

Nguyên vốn tưởng rằng trải qua hơn nửa tháng, xuyên qua từng mảng loạn thạch tinh mang cùng tinh vân bão táp, cuối cùng Phong Vũ Ngục chạy trốn tới biên thùy của Phi Tinh giới, nhìn chung có thể thoát khỏi đám chó điên này.

Nhưng Phong Vũ Minh lại không ngờ rằng nửa ngày trước, Ngạc Ngư chiến hạm lại gặp phải thần niệm của đối phương dò xét tới, hơn nữa lại không chút nào che đậy, truyền tới những văn tự vô cùng điên cuồng, hợp thành một cái tin tức vô cùng hung hăng:

Tất cả tu chân giả đều muốn tiêu diệt ngươi, cho dù là đuổi tới cuối ngân hà cũng phải tiêu diệt ngươi!
>
Đám chó điên này!


Quả thực là Phong Vũ Minh liên tiếp gặp phải vận rủi, ngay cả chỗ thành trấn nho nhỏ trong tinh không trước mặt này cũng quá quỉ dị, không hiểu tại sao tòa thành trấn này lại có thể có được quang hoàn phòng ngự cường đại như thế, đã qua hai tiếng đồng hồ rồi mà người của Phong Vũ Minh vẫn chưa thể hạ được tuyến phòng ngự của tòa thành trấn nơi thâm sơn cùng cốc này.

Phong Vũ Minh dần dần hiểu ra, bản thân muốn dựa vào nơi này thu được trợ cấp thì chỉ sợ là muốn tan vỡ hy vọng rồi.

Bởi vì cho dù là hiện tại đám Thâu Tinh này hạ được tòa thành trấn này thì bọn họ cũng không có đủ thời gian để vận chuyển những vật trợ cấp này lên thuyền, Đại Giác Khải Sư Đoàn nọ bất cứ lúc nào đều có thể giảo sát tới.

Bắp thịt trên mặt Phong Vũ Minh liên tục co rúm, hàm răng nghiến chặt, hắn quyết định vứt bỏ miếng thịt béo sắp tới tay, nhanh chóng thoát ly khỏi địa phương quỷ quái này, tiếp tục chạy trốn!

Đúng lúc này, Ngạc Ngư chiến hạm liền khẽ chấn động, màn sáng to lớn trên đài khống chế chợt biến thành màu đỏ, lập tức phát ra báo động dồn dập.

Ở khoang động lực trên thuyền xảy ra một vụ nổ mạnh vô cùng nghiêm trọng khiến cho động lực tổn thất 15%, hơn nữa vẫn đang tiếp tục hạ thấp.

Trong khoảnh khắc, khí sắc của Phong Vũ Minh lập tức trở nên khô héo.
Bình Luận (0)
Comment