Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 578 - Chương 561: Vu Mã Viêm

Chương 561: Vu Mã Viêm Chương 561: Vu Mã ViêmChương 561: Vu Mã Viêm

Team: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: Truyenyy.com

Thấy Lý Diệu vẻ mặt quỷ dị, lại không có bao nhiêu sự sợ hãi, Sa Ngọc Lan tăng thêm giọng điệu, nói: “Chỉ là tra tấn cơ thể máu thịt, đã làm người ta đau không muốn sống nữa, mà Luyện Khí Sĩ ở lúc tu luyện một loại thần thông khác, não vực còn phải chịu chấn động cực lớn, thật giống như... Đem một đoạn ký ức khác hoàn toàn không thuộc về ngươi, cứng rắn cắm vào đại não của ngươi!”

“Nếu không có thần hồn kiên cố tới cực điểm, nếu không là tuyệt đối không chịu nổi!”

“Có chút vô ý, sẽ tẩu hỏa nhập ma, đánh mất tâm trí!”

Mắt Lý Diệu càng lúc trợn càng lớn: “Đem một đoạn ký ức khác, cắm vào não vực của ta?”

Sa Ngọc Lan gật đầu, thanh âm trầm thấp: “Là một đoạn ký ức vô cùng tanh máu, vô cùng khủng bố không thuộc về con người!”

“Trẻ con trên Thiết Nguyên tinh, từ nhỏ sẽ tiến hành tu hành Luyện Khí Sĩ, khi đó mạch máu và kinh lạc bọn nó chưa trưởng thành, tính dẻo rất mạnh, mà não vực cũng chưa hoàn toàn phát dục, đều là một mảng trống rỗng, có thể thừa nhận chấn động tương đối lớn.”

“Nói như vậy, từng chút một, tiến hành theo chất lượng, chậm rãi tăng lên độ khó, một số người trong đó còn có thể nghiến răng kiên trì, cuối cùng biến thành Luyện Khí Sĩ!”

“Người trưởng thành như ta với ngươi, kinh mạch cùng não vực đã định hình, còn muốn tăng lên, thì phải thừa nhận thống khổ vô tận!”

“Cho dù ngươi nghiến răng sống qua toàn bộ cửa ải, nhiều nhất tu luyện đến Luyện Khí kỳ tầng sáu bảy mươi, cũng chỉ tương đương với một gã Trúc Cơ tu sĩ, lại có gì cần thiết chứ?”

“Bây giờ, ngươi còn muốn tiến hành tu hành Luyện Khí Sĩ không?”

Lý Diệu gật đầu: “Vô luận như thế nào, ta cũng phải thử một lần, đây có lẽ là biện pháp duy nhất ta giải được Hắc Chu Tử Chú!”

Hùng Vô Cực đột ngột đứng dậy, đi đến trước mặt Lý Diệu, từ trên cao nhìn xuống nhìn hắn, trầm giọng nói: “Sáu bộ lạc Thiết Nguyên chúng ta buổi đầu thành lập, tiền bối lúc đó đã từng cùng nhau thề, tuyệt không giấu riêng bất cứ thần thông nào, ngược lại phải dùng trí tuệ của mọi người, để không ngừng cường hóa, mở rộng thần thông!”

“Bất luận kẻ nào, chỉ cần muốn học, chịu được khổ, chúng ta đều sẽ tận tâm hết sức đi dạy hắn!”

“Thêm một người học được thần thông, nhân loại liền thêm một phần chiến lực. Liền thêm một phần cơ hội ở trong thiên kiếp tiếp tục sinh tồn!”

“Cho nên, ta có thể không để ý thân phận của ngươi, cho ngươi lãnh hội một phen thần thông của Luyện Khí Sĩ, chỉ sợ ngươi ở cửa thứ nhất đã khóc rống, xin tha bỏ cuộc!”

“Nhưng mà, nghe rõ đây.”

“Ngươi không tiếp xúc thần thông Luyện Khí Sĩ, ta còn có thể đem ngươi coi là một bình dân, ở lúc thiên kiếp đến, cho ngươi tránh ở trong thành Phi Hùng.”

“Nhưng, nếu ngươi thật sự kiên trì qua, tiếp xúc được bí mật thần thông của Luyện Khí Sĩ, ta sẽ đem ngươi coi là một Luyện Khí Sĩ để đối đãi!”

“Lúc trận chiến thiên kiếp bắt đầu, mỗi một Luyện Khí Sĩ đều phải xung phong ở phía trước, xông lên đầu tiên, giết đầu tiên, chết đầu tiên.”

“Đến lúc đó, nếu ngươi sợ hãi không tiến lên, thậm chí lâm trận bỏ chạy, ta sẽ tự tay xử lý ngươi.”

Ở dưới khí thế áp bách ép người như ngọn núi lớn của gã, Lý Diệu không nhượng bộ chút nào, nhìn chằm chằm vào đôi mắt hừng hực lửa giận của gã, nói từng chữ một: “Ta không phải Luyện Khí Sĩ, ta là người tu chân, ta sẽ để ngươi biết, người tu chân đích thực, rốt cuộc có bộ dáng thế nào!”

Sau khi Hùng Vô Cực và Sa Ngọc Lan rời khỏi phòng bệnh, Lý Diệu một lần nữa tiến vào ngủ say.

Sa Ngọc Lan trước khi đi, bôi đều đều lượng lớn thuốc mỡ trên người hắn, đều là thảo dược chữa thương bộ lạc Cuồng Hùng ở trong mấy ngàn năm phát triển chậm rãi lần mò ra, lại dùng thủ pháp xoa bóp độc đáo của Sa Ngọc Lan, đem dược lực nháy mắt rót vào trong máu thịt.

Cho nên một lần này ngủ say, hiệu quả chữa trị so với vài lần trước tốt hơn nhiều.

Qua buổi trưa, khi tỉnh lại, độc tố Đế Vương Độc Sa trong cơ thể Lý Diệu đã bài trừ toàn bộ, một lần nữa khôi phục thực lực Luyện Khí kỳ đỉnh phong.

Hùng Vô Cực và Sa Ngọc Lan chưa xuất hiện trở lại, nhưng Vu Mã Viêm cũng con trai duy nhất của Sa Ngọc Lan thì hừng hực khí thế chạy tới tìm Lý Diệu.

Từ trong miệng Sa Ngọc Lan, Lý Diệu đã biết được, thiếu niên tính cách quật cường này, từ nhỏ đã biết mình đến từ vũ trụ, cũng biết người nơi này không có ấn tượng tốt đối với người Phi Tinh.

Sa Ngọc Lan dựa vào y thuật cao minh, ở trong bộ lạc Cuồng Hùng cứu người vô số. Luyện Khí Sĩ xưa nay lấy dũng cảm dũng mãnh tự xưng, cũng xấu hổ bắt nạt vợ góa con côi bọn họ, ngược lại đối với bọn họ vẫn là tương đối chiếu cố.

Nhưng ngẫu nhiên nói chuyện phiếm, nói tới mọi thứ xảy ra năm đó, không khỏi sẽ quất roi đối với người tu chân chạy trốn tới trong vũ trụ, châm biếm bọn họ là lũ chuột nhắt nhát gan.

Từ nhỏ sinh trưởng ở hoàn cảnh như vậy, thiếu niên Vu Mã Viêm lòng tự trọng rất mạnh, hoàn toàn không thể chịu đựng được lời lẽ như vậy, lại tính dùng hành động thực tế, để rửa sạch tiếng xấu trên thân người Phi Tinh.

Nó bắt đầu từ lúc năm tuổi, đã tiến vào đại điện thần thông trong Phi Hùng thành, tiếp nhận Luyện Khí Sĩ tu hành.

Khi tu luyện thống khổ vô cùng, làm một đám thiếu niên dân bản xứ Thiết Nguyên tinh đều không chịu đựng được, xám xịt bại trận, thiếu niên Phi Tinh nghị lực kinh người này, lại nghiến răng kiên trì qua, lần lượt tăng lên độ khó.

Năm nay, Vu Mã Viêm chỉ mười ba tuổi, đã tu luyện đến Luyện Khí kỳ tầng mười hai.

Ở trong lịch sử bộ lạc Cuồng Hùng, thậm chí toàn bộ sáu bộ lạc Thiết Nguyên, tốc độ tu luyện này cũng có thể xưng là vô cùng rung động.

Ở Thiên Nguyên giới, nếu một thiếu niên mười ba tuổi có thể tu luyện đến Luyện Khí kỳ cao giai, vậy quả thực là siêu cấp thiên tài trong siêu cấp thiên tài.

Mặc dù ở Phi Tinh giới linh năng tương đối nồng đậm, mười ba tuổi có thể thức tỉnh linh căn, cũng có thể xưng là tuyệt thế thiên kiêu, tồn tại như lông phượng sừng lân, càng không cần phải nói mười ba tuổi đã sắp trùng kích Luyện Khí đỉnh phong!

Cho nên, ngay cả tộc trưởng bộ lạc Cuồng Hùng, dũng sĩ số một của sáu bộ lạc Thiết Nguyên Hùng Vô Cực, cũng nguyện ý thu thiếu niên đến từ Phi Tinh này làm con nuôi, mà ở trong bộ lạc Cuồng Hùng thế mà không dẫn tới phản đối quá lớn, là vì Vu Mã Viêm đã dùng thực lực, chứng minh tất cả!

Thân phận và tình huống từng trải như vậy, làm Vu Mã Viêm tạo thành tính cách cố chấp cùng kịch liệt, xưa nay rất thích đấu hung, sinh sự từ việc không đâu, nghiễm nhiên là một tiểu bá vương trong thành Phi Hùng, cũng thường xuyên xảy ra xung đột với thiếu niên trong mấy bộ lạc chung quanh, đã sớm nổi tiếng.

Nhưng, ở trước mặt Lý Diệu ân nhân cứu mạng này, nó lại nhu thuận lanh lợi, giống thiếu niên mười hai mười ba tuổi bình thường.

Nó tối qua đã bị thương nặng, nhưng da dày thịt béo, nghỉ ngơi một đêm, thế mà đã khỏi hơn phân nửa, nghe nói Lý Diệu cũng dần dần khôi phục, vội vàng chạy tới thăm hắn.

“Đại thúc, ngươi thật sự là quá lợi hại, bị Đế Vương Độc Sa hung hăng đâm một phát, vậy mà nhanh như thế đã khôi phục như lúc ban đầu!”

“À, đại thúc, ta từng nói muốn mang đồ ăn ngon cho ngươi, đây là thịt bò nướng ngon nhất trong thành Phi Hùng, ta vừa kể chuyện ngươi, ông chủ rất bội phục võ dũng của ngươi, miễn phí tặng cho ngươi ăn, thực không phải ta cứng rắn cướp tới đâu, rất thơm nhỉ?”

“Đại thúc, ta mẹ nói ngươi hình như mất đi ký ức, nhưng ngươi có thể nghe hiểu lời chúng ta nói, đúng không. Ta tên Vu Mã Viêm, đại thúc ngươi tên là gì?”

“Ai da, thiếu chút nữa quên, đại thúc ngươi cái gì cũng không nhớ ra được, vậy cũng không thể luôn gọi ngươi đại thúc, đại thúc à, như vậy đi, ta giúp ngươi đặt cái tên mới, ở trước khi ngươi nhớ ra mình là ai, gọi trước như vậy!”

“Đại thúc ngươi đã lợi hại như vậy, có thể một hơi xử lý hai con Đế Vương Độc Sa, vậy gọi ngươi ‘Sa Hạt’ là được!”

“Ở bộ lạc Cuồng Hùng chúng ta, vốn đã có quy củ này, lúc trẻ con sinh ra, kẻ làm cha đi ra ngoài săn giết một con yêu thú, săn giết được cái gì, nhũ danh của đứa nhỏ sẽ đặt thế đó! Săn giết được yêu thú càng lợi hại, đứa nhỏ tương lai càng uy phong, ha ha!”

“Đế Vương Độc Sa, tuy không tính là yêu thú đỉnh cấp, nhưng lại biết đào hang tiềm hành, lại biết phóng gai độc, cũng rất khó chơi, vừa lúc phối hợp thân phận đại thúc ngươi, tuy thực lực không mạnh gì cả, lại dũng mãnh đến cực điểm!”

“Đại thúc, ngươi sau khi ăn uống no đủ, ta mang ngươi đi trong thành Phi Hùng đi dạo. Mẹ ta nói, cần dẫn ngươi ra ngoài tiếp xúc với đời một chút, có lẽ sẽ kích thích đại não của ngươi, khiến ngươi nhớ được nhiều thứ hơn.”

“Đúng rồi, Hùng ba còn nói, bảo ta mang ngươi đi trong xưởng công binh chọn mấy thứ binh khí tiện tay, đợi trận chiến thiên kiếp bắt đầu, đại thúc ngươi cũng cần thể hiện thân thủ!”

Vu Mã Viêm hoa chân múa tay, nói như pháo liên châu.

Đây là cách nói Lý Diệu và hai người Hùng Vô Cực, Sa Ngọc Lan bàn bạc sẵn.

Dù sao, Sa Ngọc Lan là một người tu chân loại hình phi chiến đấu, là một thầy thuốc, mà Lý Diệu lại là một chiến sĩ không hơn không kém.

Năm đó tiếp nhận Sa Ngọc Lan, cũng tốn không ít thời gian của bộ lạc Cuồng Hùng, thẳng tới hôm nay vẫn có một chút phần tử ngoan cố rất có ý kiến.

Càng không cần phải nói Lý Diệu người tu chân loại hình chiến đấu lai lịch không rõ này.

Với lại, trận chiến thiên kiếp bắt đầu, năm bộ lạc còn lại đều sẽ chạy tới gấp rút tiếp viện.

Theo Hùng Vô Cực nói, từ sau khi Sa Ngọc Lan tới bộ lạc Cuồng Hùng, cái nhìn của sáu bộ lạc Thiết Nguyên đối với người Phi Tinh liền dần dần chia thành hai phái.

Ba bộ lạc trong đó dần dần tiếp nhận Sa Ngọc Lan tồn tại, thường xuyên sẽ có người tìm đến Sa Ngọc Lan xem bệnh.

Nhưng bao gồm bộ lạc Liệt Nhật ở trong, lại có ba bộ lạc ngoan cố đến cùng, chết cũng không chịu tiếp xúc với người tu chân.

Bởi vì chuyện bộ lạc Cuồng Hùng tiếp nhận Sa Ngọc Lan, quan hệ hai bên rất cứng.

Lúc này, nếu thân phận người tu chân của Lý Diệu bại lộ, cũng không phải một chuyện tốt.

Cho nên, để hắn ngụy trang thành là trúng độc mất trí nhớ, dù sao có Hùng Vô Cực và Sa Ngọc Lan giúp đỡ che giấu, trong khoảng thời gian ngắn hẳn là không đến mức có vấn đề gì.

Đợi tới một tháng sau, trận chiến thiên kiếp qua đi, lại bàn bạc kỹ hơn không muộn.

Lý Diệu cảm giác rất sâu sắc, luôn cảm thấy hai người còn có chuyện gì đang lén giấu hắn, cũng không biết “giao dịch lớn hơn nữa” Hùng Vô Cực nói lại là cái gì.

Nhưng hắn cũng chưa từ trên thân hai người cảm giác được ác ý gì, liền gật đầu đáp ứng.

Về phần chuyện Hùng Vô Cực nói, muốn chọn cho hắn mấy thứ binh khí tiện tay, cũng là hắn chủ động đưa ra.

Đến mà không đáp lại là phi lễ, người ta hào phóng mở rộng thần thông Luyện Khí Sĩ đối với hắn như vậy, hắn đương nhiên cũng phải lấy ra vài thứ để trao đổi, chỉ có trao đổi lẫn nhau, trình độ tu luyện của toàn bộ văn minh mới có thể không ngừng đề cao.

Hắn muốn nghiên cứu một phen vũ khí Luyện Khí Sĩ thường dùng, xem xem có thể tiến hành một phen cải tiến hay không, cũng là nâng cao vài phần tỷ lệ thắng cho trận chiến thiên kiếp một tháng sau.

“Sau một tháng, lấy thân phận ‘Sa Hạt’ hoạt động đi!” Lý Diệu âm thầm nói.

Hắn theo Vu Mã Viêm, bắt đầu tham quan trong thành Phi Hùng.

Chiến xa một người của Vu Mã Viêm, ở trong săn bắn ngày hôm qua hỏng hóc nghiêm trọng, hôm nay hai người là đi bộ.

Cảm giác đầu tiên thành Phi Hùng cho Lý Diệu, chính là một tòa thành thị sắt thép sương xám lượn lờ.

Hai bên đường rộng lớn, toàn bộ kiến trúc đều là kết cấu sắt thép, gạch đỏ to lớn lõa lồ ở bên ngoài, rất ít tiến hành quét vôi, tỏ ra vô cùng thô ráp cuồng dã.

Người đi đường lui tới trên đường, phần lớn cao to khỏe mạnh, dũng mãnh nhanh nhẹn, ngay cả phụ nữ, chiều cao cũng ở một mét tám trở lên, cơ bắp cuồn cuộn, bóng loáng.

Xuyên qua một con đường, phía trước tiến vào trong chủ thành cao ốc mọc san sát, giữa không trung bố trí đường ray thật lớn, từng chiếc xe lửa chân khí to lớn vụng về gào thét mà tới.

Đầu những chiếc xe lửa chân khí này đều dựng sừng sững mười mấy ống khói, phát ra tạp âm chói tai, “Vù vù” phun ra khói đen sương trắng, thúc đẩy thân xe dài mấy chục mét nhanh như điện chớp, tuy tốc độ không nhanh như xe lửa vũ trụ, uy thế cũng kinh người.

“Lên xe đi, Sa Hạt đại thúc, ta dẫn ngươi đi xưởng công binh!” ――
Bình Luận (0)
Comment