Chương 592: Mỗi người đều có bí mật
Chương 592: Mỗi người đều có bí mậtChương 592: Mỗi người đều có bí mật
Team: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: Truyenyy.com
Hùng Vô Cực cúi đầu trầm ngâm một lát, nói: “Ngươi từng nói, Đại Giác khải sư đoàn bị Phong Vũ Ngục tinh đạo đoàn đánh bất ngờ, nhất thời không thể chạy thoát, đành phải một đường đào vong đến Thiết Nguyên tinh vực, ý đồ mượn dùng vành đai đá vụn cùng vành đai hành tinh nơi này để trốn tránh!”
“Nào biết, cái này vừa lúc trúng kế của Phong Vũ Ngục tinh đạo đoàn.”
“Bởi vì Phong Vũ Ngục tinh đạo đoàn cũng có chủ ý tương tự, hy vọng ở sau khi tiêu diệt Đại Giác khải sư đoàn, mượn dùng hoàn cảnh phức tạp của Thiết Nguyên tinh vực để chạy trốn!”
“Cho nên bọn họ ở bên ngoài Thiết Nguyên tinh vực bố trí cạm bẫy trước, chỉ chờ Đại Giác khải sư đoàn tới, vừa lúc chặn lại!”
Cơ bắp trên mặt Lý Diệu không ngừng rung động, lẩm bẩm: “Ta ban đầu vẫn luôn đoán như vậy.”
“Ta cho rằng Phong Vũ Trọng đem Đại Giác khải sư đoàn một đường đuổi tới Thiết Nguyên tinh vực, lại triển khai quyết chiến, chính là vì mượn dùng địa hình nơi này, mà sau đó ta đột nhiên xuất hiện, đã quấy rầy toàn bộ bố cục của Trường Sinh điện.”
“Thẳng tới trước buổi chiều hôm nay, ta vẫn chưa từng hoài nghi một điểm này!”
“Nhưng ở sau khi nghe được tin tức bộ lạc ốc đảo.”
Lý Diệu từ trong lòng lấy ra một tờ giấy bị gấp nhiều lần.
Đó vốn là bản vẽ thiết kế hắn dùng để lấy ý, giờ phút này lại bị hắn dùng ít ỏi mấy nét bút, đơn giản phác họa ra một bộ bản đồ tinh vực.
“Ngươi xem, nơi này là Thương Long tinh vực Phong Vũ Ngục tinh đạo đoàn lúc ban đầu đánh bất ngờ Đại Giác khải sư đoàn, từ nơi này đến Thiết Nguyên tinh vực, còn phải xuyên qua hai tinh vực bỏ hoang cùng với một mảnh vỡ thế giới, đường thật sự quá dài, biến số thật sự quá nhiều!”
Lý Diệu chỉ trỏ ở trên bản đồ tinh hải, giải thích, “Mà cuối cùng, cũng thật sự bởi vì ở trên đường tiêu hao quá nhiều thời gian, mới khiến Phong Vũ Trọng thất bại trong gang tấc!”
Hùng Vô Cực nhướng mày: “Vấn đề ở nơi nào?”
Lý Diệu nheo mắt, trong mắt phát ra hào quang lạnh lùng như rắn độc, nói: “Vấn đề ở chỗ, ta hiểu Phong Vũ Trọng, phong cách săn bắn của hắn không phải như thế!”
“Con rắn độc này ngâm ở trên Tri Chu Sào Tinh mấy chục năm, phong cách săn bắn của hắn là ngắn gọn sắc bén, giành giật từng giây, cố gắng giảm bớt chi tiết trung gian!”
“Với hắn mà nói, phương án săn bắn càng đơn giản càng tốt, tăng thêm mỗi một chi tiết trung gian, sẽ thêm một phần tỷ lệ nguy hiểm!”
“Cho nên, hôm nay sau khi tan họp, ta về phòng, đem mình thay vào góc độ Phong Vũ Trọng, một lần nữa mưu tính một lần tập kích này.”
“Ta phát hiện, nếu dựa theo phong cách trước đây của hắn, hắn hoàn toàn có thể ở Thương Long tinh vực đã triển khai một đòn trí mạng, thổi lên tiếng kèn quyết chiến!”
“Hoàn cảnh Thương Long tinh vực, tất nhiên không thích hợp hắn chạy trốn, nhưng hắn lại có thể tranh thủ được thêm một ngày thời gian quý giá!”
“Một ngày thời gian, cũng đủ hắn thong dong chạy trốn!”
“Vì sao, hắn nhất định phải bỏ dễ tìm khó, sửa phong cách chiến thuật của mình, cứ phải lặn lội đường xa, cố ý đem Đại Giác khải sư đoàn thả tới Thiết Nguyên tinh vực?”
“Một tên tinh đạo thâm niên cáo già, tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện vẽ rắn thêm chân này.”
“Ta chỉ có thể đoán, đây không phải bổn ý Phong Vũ Trọng, mà là mệnh lệnh hoặc là ám chỉ đến từ tầng cao hơn, cũng chính là Trường Sinh điện.”
“Trường Sinh điện, bởi vì ‘nguyên nhân’ nào đó, nhất định phải để một trận chiến này xảy ra ở Thiết Nguyên tinh vực!”
Hùng Vô Cực hít sâu một hơi: “Đây chỉ là suy đoán của ngươi.”
Lý Diệu thở dài nói: “Ta cũng hy vọng chỉ là đoán. Chỉ là đa nghi mà thôi, chỉ tiếc trực giác của ta thường thường đều cực kỳ chuẩn xác, khi ta dự cảm được nguy hiểm đến, tám chín phần mười đều sẽ có vấn đề.”
“Ta vốn tưởng, một ván ‘trò chơi’ này, đã ở bên ngoài Thiết Nguyên tinh vực, lấy thắng lợi của ta mà chấm dứt.”
“Nhưng nói không chừng, ‘trò chơi’ vừa mới bắt đầu, ta ngay cả đối thủ là ai, hắn muốn thắng được cái gì cũng không biết...”
“Ở trước mặt đối thủ này, Phong Vũ Trọng Kim Đan cường giả như vậy, cũng chỉ là một lá bài, một tấm thẻ đánh bạc trên bàn mà thôi!”
Lý Diệu nói xong, lại phát hiện sức chú ý của Hùng Vô Cực hoàn toàn chưa tập trung ở trên người mình, ánh mắt hắn hư vô mờ mịt, không biết đang nghĩ cái gì.
“Hùng tộc trưởng?”
Lý Diệu nhẹ nhàng hô một tiếng, Hùng Vô Cực mới từ trong hoảng hốt bừng tỉnh, ánh mắt một lần nữa tụ tập.
Lý Diệu nói: “Hùng tộc trưởng, có chuyện gì hay không?”
Hùng Vô Cực vội ho một tiếng, nói: “Không có việc gì, chỉ là có chút mệt mỏi.”
“Vậy Hùng tộc trưởng nghỉ ngơi cho khỏe, ta còn cần trở về cẩn thận tính toán một lần nữa. Theo lý thuyết Trường Sinh điện ngay từ đầu tuyệt đối không biết sự tồn tại của ta, cho nên bố cục này khẳng định không phải chuyên môn nhằm vào ta, ta phải đem toàn bộ nhân tố quấy nhiễu mình sau khi xuất hiện mang đến loại bỏ hết, đem cả sự kiện đẩy ngược lại, lấy tình huống không có ta tồn tại, thôi diễn một lần nữa, xem xem có thể tìm được ‘động cơ’ đối phương nhất định phải đem chiến trường bố trí ở Thiết Nguyên tinh vực hay không!”
“Tin tưởng, chỉ cần tìm được động cơ này, thì có thể biết đối phương rốt cuộc đang làm những trò gì!”
Lý Diệu đứng dậy cáo từ, Hùng Vô Cực lại muốn nói lại thôi, thẳng đến lúc Lý Diệu đi tới cửa, mới gọi một tiếng: “Lý Diệu!”
Lý Diệu quay đầu, có chút khó hiểu, luôn cảm thấy Hùng Vô Cực càng ngày càng cổ quái.
Hùng Vô Cực siết chặt hai nắm tay, bàn tay sắt thép trên cánh tay phải vang lên “ken két”, có chút nghiến răng nghiến lợi nói: “Tin tưởng ta, vô luận ta làm cái gì, đều tuyệt đối là suy xét cho lợi ích của Thiết Nguyên tinh! Nhất định phải tin tưởng ta!”
Lý Diệu nhíu mày: “Có ý tứ gì, Hùng tộc trưởng?”
Hùng Vô Cực nói câu này ra khỏi mồm, lại có chút hối hận, suy sụp phất phất tay, thấp giọng nói: “Không có gì, ngươi đi trước đi.”
Nói xong, lại thêm một câu, “Nếu có một ngày, sự tình xảy ra biến hóa, nhất định giúp ta chiếu cố tốt Sa Ngọc Lan cùng Vu Mã Viêm. Có lẽ, có thể đem bọn họ đưa về vũ trụ đi.”
Lý Diệu sửng sốt, còn muốn truy hỏi, Hùng Vô Cực lại lần nữa hóa thành một bức tượng gỗ khô mục.
Lý Diệu lòng tràn đầy nghi hoặc về tới phòng mình, càng cân nhắc càng cảm thấy không thích hợp, trầm ngâm một lát, đem tàu Kiêu Long lặng lẽ thả ra, tiến vào hình thái ẩn nấp, nấp ở trong sân nhỏ bên ngoài, trong hốc của một cái cây to.
Từ vị trí phương hướng này, vừa vặn có thể nhìn thấy cửa phòng Hùng Vô Cực.
Hùng Vô Cực vừa mới bị thương nặng, vẻ mặt uể oải, lại chưa phát hiện.
Lý Diệu cũng không biết, mình vì sao phải làm như vậy, chẳng qua liếc Hùng Vô Cực một cái cuối cùng, luôn cảm thấy ánh mắt gã đặc biệt quỷ dị bí hiểm, tựa như cất giấu bí mật gì không thể cho ai biết.
Sau khi hoàn thành bố trí, Lý Diệu liền khoanh chân mà ngồi, đem độ sinh động tế bào não dần dần tăng lên, bắt đầu lặp đi lặp lại thôi diễn mỗi một chi tiết từ khi mình đi lên tàu vận tải của Trường Sinh điện bắt đầu.
Loại thôi diễn này, so với vẽ bản vẽ kết cấu pháp bảo càng tiêu hao tâm thần hơn nữa, Lý Diệu mới thôi diễn đến ngày thứ bảy, đã váng đầu hoa mắt, mơ hồ có cảm giác buồn ngủ.
Bỗng nhiên, trong tầm mắt, một bóng đen chợt lóe qua.
Là một người mặc áo choàng màu đen, lặng yên không một tiếng động lẻn vào trong sân nhỏ phía sau bệnh viện.
“Quả nhiên có cổ quái!”
Tinh thần Lý Diệu rung lên, giả bộ hít thở đều đều, may mắn hắn ở lúc tự hỏi chưa bật đèn, ở trong mắt người bên ngoài, hắn hẳn là đã ngủ say.
Người nọ phía dưới áo choàng lộ ra vài lọn tóc bạc, mượn ánh trăng ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một gương mặt hồng nhuận như trẻ con.
Là tộc trưởng bộ lạc Liệt Nhật, Yến Chính Đông!
“Hắn tới làm gì?” Lý Diệu không hiểu gì cả.
Yến Chính Đông hành tung quỷ dị bí hiểm, tìm thẳng tới phòng của Hùng Vô Cực, nhẹ nhàng đẩy cửa.
Hùng Vô Cực thế mà chưa khóa cửa, tựa như đã sớm dự liệu được hắn sẽ đến.
Sau khi đi vào, cửa phòng lại “Bụp” một tiếng khóa lại.
Tàu Kiêu Long không thể nghe được thanh âm trong phòng truyền đến, Lý Diệu gấp đến độ vò đầu bứt tai, lòng hiếu kỳ quả thực sắp từ trong đầu nhảy bật ra rồi.
Ước chừng nửa giờ sau, cửa phòng lại lần nữa mở ra, Yến Chính Đông nổi giận đùng đùng đi ra.
Áo choàng lệch qua một bên, cũng không để ý che giấu, có chút hổn hển, đè thấp cổ họng hướng phía trong phòng gầm rú: “Đúng, ta chính là không tin được ngươi! Chuyện này vô luận do ai đưa ra cũng được, chỉ có ngươi không được! Tuyệt đối không được!”
Tiếng Hùng Vô Cực từ trong phòng đứt quãng bay tới, nghe không quá rõ, cái gì “nhật nguyệt chứng giám”, cái gì “ngũ lôi oanh đỉnh”.
Yến Chính Đông lại cười quái dị “hê hê”, nói: “Bớt làm cái trò này, Luyện Khí Sĩ chúng ta không tin chư thiên thần phật, chỉ tin đao kiếm cùng nắm tay, thề thốt cái quỷ này có tác dụng cái rắm!”
“Tóm lại, ta từ đại cục suy xét, sẽ không vạch trần mặt mũi thật của ngươi, nhưng ngươi tốt nhất cũng bớt có những tâm tư lệch lạc này, thành thành thật thật làm Cuồng Hùng tộc trưởng của ngươi đi!”
“Thật muốn tiếp xúc với người Phi Tinh, chờ lão tử chết rồi nói sau! Lão tử còn sống một ngày, tuyệt đối sẽ không để ngươi làm như vậy!”
Dứt lời, Yến Chính Đông hất ống tay áo, sải bước rời đi.
Trong lòng Lý Diệu như là mèo cào, có chút không chắc nên để tàu Kiêu Long theo sau hay không, do dự hồi lâu rồi vẫn từ bỏ.
Bộ lạc Liệt Nhật được an bài ở doanh địa độc lập một góc thành Phi Hùng, cùng một chỗ với hai bộ lạc Vũ Xà, Cự Phủ, trong doanh địa cao thủ đông đảo, khó bảo đảm sẽ không bị bọn họ phát hiện dấu vết để lại, vậy thì khéo quá hóa vụng.
Chờ Hùng Vô Cực đóng lại cửa phòng, Lý Diệu mới thu hồi tàu Kiêu Long, một lần nữa lâm vào suy nghĩ sâu xa.
Lần đau khổ suy tư này, lại là quan hệ giữa Hùng Vô Cực cùng Yến Chính Đông.
Hùng Vô Cực khẳng định có một bí mật cực lớn, mà Yến Chính Đông cũng không giống như buổi chiều ở trong nghị sự hội biểu hiện, là mãng phu không phân rõ phải trái, hắn tựa như biết bí mật của Hùng Vô Cực, có nguyên nhân “không thể không như thế”.
“Thật sự là một đám tơ rối!”
Lý Diệu tự hỏi một đêm, cũng chưa làm rõ được đầu mối, thẳng đến lúc bình minh đến rốt cuộc không chịu được nữa, dựa vào đầu giường ngủ gật, nhưng mới ngủ không bao lâu, đã bị một đợt tiếng kèn dồn dập đánh thức.
Cực xa xa, mơ hồ còn có người đang nổi trống.
Trống trận.
“Địch tấn công?”
Lý Diệu chấn động, nghe ra đây là kèn chiến tranh cấp bậc cao nhất trong thành Phi Hùng, bình thường, chỉ có khi thiên kiếp dị thú công thành quy mô mới sẽ thổi lên!
“Tình huống gì vậy!”
Lý Diệu vội vàng mặc vào Thiên Hạt Chiến Giáp vừa mới sửa chữa, sải bước lao ra khỏi bệnh viện.
Bên ngoài đã là một mảng đại loạn, trên đường nào còn có chút không khí ăn mừng, mọi người đều như ruồi bọ không đầu lao đi hỗn loạn khắp nơi. Các Luyện Khí Sĩ hò hét, hướng tới phía đông thành chạy đi.
“Sa Hạt đại thúc! Sa Hạt đại thúc!”
Vu Mã Viêm không biết từ đâu chui ra, một cái giày lại bị tuột mất, nắm chặt cánh tay Lý Diệu, lắc lên như con tôm, thở hổn hà hổn hển.
“Chuyện gì!” Lý Diệu trầm giọng hỏi.
“Mấy ngàn Luyện Khí Sĩ bộ lạc Liệt Nhật làm ầm lên rồi! Khai chiến! Bọn họ muốn khai chiến với chúng ta!” Vu Mã Viêm thét to.
“Không có khả năng!”
Lý Diệu kinh hãi, khó có thể tin nói, “Vì sao?”
Sáu bộ lạc Thiết Nguyên mặc dù có chút ma sát, nhưng còn chưa đến mức xung đột vũ trang, hôm qua ở trên nghị sự hội mọi người đều có lập trường, giương thương múa kiếm, nhưng các vị tộc trưởng đều là người đầu óc rõ ràng, có thể thuyết phục, như Cự Phủ tộc trưởng và Vũ Xà tộc trưởng tuy chán ghét người Phi Tinh, nhưng xuất phát từ ích lợi, cũng đồng ý tiếp xúc với người Phi Tinh.
Ngay cả tối qua Yến Chính Đông và Hùng Vô Cực bí mật nói chuyện, hai người tan rã trong không vui, Yến Chính Đông cũng từng nói sẽ “đại cục làm trọng”!
Sao có thể ầm ĩ đến mức muốn khai chiến nghiêm trọng như vậy!
“Liệt Nhật tộc trưởng Yến Chính Đông, đã bị giết!”
Vu Mã Viêm hầu như muốn khóc, thất kinh nói, “Người bộ lạc Liệt Nhật, tựa như nắm giữ chứng cớ gì, nói cái gì là Hùng ba giết hắn diệt khẩu, bọn họ muốn báo thù cho tộc trưởng!”