Chương 601: Chiến Tranh Bắt Đầu!
Chương 601: Chiến Tranh Bắt Đầu!Chương 601: Chiến Tranh Bắt Đầu!
Team: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: Truyenyy.com
Sa Ngọc Lan khó có thể tin nói: "Nếu tất cả thật sự là âm mưu, vậy thế lực ở sau lưng chủ trì tất cả không khỏi đáng sợ, hai người các ngươi, muốn cùng người ta khai chiến toàn diện?"
Lý Diệu nói: "Lúc ở bên ngoài Thiết Nguyên tinh vực, ta chỉ có một người, vẫn đánh thắng trận chiến đó! Trận chiến hôm nay, bên ta chiến lực đã tăng, còn có lý do gì không thể khai chiến?"
Hùng Vô Cực trầm giọng nói: "Chỉ cần ngươi cùng Tiểu Viêm ở sau lưng ủng hộ, cho dù khai chiến với toàn bộ Tinh Thần Đại Hải, có cái gì không dám chứ!"
Sa Ngọc Lan trầm mặc một lát, bỗng nhiên làm ra một hành động kinh người, cô cũng từ trên đất nhặt lên một cây chân khí súng ống, bắt đầu thao tác ra bài ra bản.
Hùng Vô Cực sửng sốt: "Ngọc Lan, ngươi đang làm gì vậy?"
Sa Ngọc Lan cười, dùng răng cắn lấy dây súng, hai tay nắm lấy tóc, buộc lại thành đuôi ngựa gọn gàng, nói: "Chiến lực không phải tăng thôi, mà là tăng gấp hai!"
"Đừng nhìn ta như vậy, ta sống trên Thiết Nguyên tinh nhiều năm như vậy, đến thiên kiếp chi chiến cũng từng trải qua, số người chết ta từng thấy, nói không chừng so với ngươi Hùng đại tộc trưởng còn nhiều hơn, còn tưởng rằng ta không biết vũ đao lộng thương sao?"
"Ta không biết, chuyện này sau lưng đến tột cùng là âm mưu gì, cũng không biết đến tột cùng là ai đang bày ra tất cả những chuyện này."
"Ta chỉ biết là, âm mưu này sẽ xúc phạm tới hai nam nhân ta yêu nhất!"
"Vô luận là ai, muốn làm tổn hại con cùng… trượng phu ta, ta không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể cùng bọn họ huyết chiến đến cùng!"
"Rắc rắc!"
Đã lên đạn, Sa Ngọc Lan trên mặt tràn đầy sát khí.
…
Một tiếng đồng hồ sau, Lý Diệu trở lại trên mặt đất.
Trong Thần thông đại điện, Thiết Nguyên lục bộ đều phái người gác, mỗi một người người ra vào lòng đất đều phải trải qua kiểm tra nghiêm ngặt.
Nhưng Lý Diệu đem toàn bộ vật tư chiến tranh hết thảy nhét vào bên trong Càn Khôn giới, khi đi ra hai tay trống trơn.
Đại biểu đến từ bộ lạc Liệt Nhật mặc dù có hoài nghi, nhưng nơi này chung quy là địa bàn của bộ lạc Cuồng Hùng, hiện tại cũng không tìm được chứng cớ xác thực Hùng Vô Cực giết người, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Lý Diệu nghênh ngang mà đi.
Về phần Sa Ngọc Lan cùng Vu Mã Viêm hai người, liền ở lại trong lao tù Phong Ma chiến sĩ cùng Hùng Vô Cực, đợi đến thời gian ước định lại cùng nhau hành động.
Trong suy nghĩ của mọi người, tình hình bên ngoài loạn như vậy, bọn họ ba người Phi Tinh tránh dưới lòng đất cũng là chuyện thường tình.
Khi Lý Diệu đi trên đường phố, đã là đêm khuya gió se lạnh. Nhưng thành Phi Hùng vẫn đèn đuốc sáng trưng, sáng như ban ngày, trên đường cái nơi nơi đều là đám người kêu loạn.
Nhớ lại đêm qua, đường cái giống vậy, đám đông giống vậy, nhưng lại là một khung cảnh cao hứng phấn chấn, vui sướng, lục bộ đoàn kết một lòng hài hòa.
Mà giờ phút này, mọi người đều đằng đằng sát khí, thần kinh kích động, thỉnh thoảng có chân khí chiến xa chở từng đội Luyện Khí Sĩ võ trang hạng nặng gào thét mà qua, không khí khẩn trương hết sức căng thẳng.
Lý Diệu thầm tính toán ở trong lòng, bộ lạc Lục Châu ở chỗ sâu trong Hắc Ám đại lục, nếu truyền đến chiến báo, khẳng định là phải tiến hành một phen chuẩn bị chiến đấu rồi mới có thể xuất động.
Vừa mới trải qua thiên kiếp chi chiến, toàn bộ chiến xa cùng chiến giới hết thảy hao tổn nghiêm trọng, mặc dù là Lục Bộ lần lượt điều động bộ phận nhỏ lực lượng tinh nhuệ nhất, ít nhất cũng phải mang theo lượng lớn chân khí cầu, hơn nữa tiến hành kiểm tu cùng gia cố toàn diện đối với chiến xa, lại một đường chậm rãi đi đến, hơn nữa ven đường tiếp tế tiếp viện nghĩ ngơi hồi phục, tuyệt đối phải mất năm ngày.
Mà nếu mình quân trạng nhẹ nhàng ra trận, khống chế Hắc Dực Kiếm nhanh như điện chớp, chỉ cần có tinh thạch sung túc, một ngày đêm có thể kéo dài qua một mảng đại lục!
Nhưng, hắn còn cần lượng lớn thời gian để luyện chế pháp bảo, tạo ra chiến giới.
Suy đi nghĩ lại hồi lâu, an bài xong toàn bộ chi tiết, Lý Diệu tìm được Hùng Chân Chân cùng Thạch Mãnh.
Hai gã thủ lĩnh trong chiến lực tinh nhuệ nhất của bộ lạc Cuồng Hùng xác thực nhận được tin tức, phải đi tới chỗ sâu bên ngoài Hắc Ám đại lục cách xa vạn dặm, đang chuẩn bị binh mã, tập kết bộ đội.
Địa phương ba người gặp mặt vẫn là sân thí nghiệm của xưởng công binh. Bọn họ đang tiến hành khẩn cấp duy tu đối với chiến giáp hư hao trong thiên kiếp chi chiến.
Lý Diệu không nói được một lời, đem hai phong thư Hùng Vô Cực viết chuyển giao cho hai người.
Hai người chăm chú xem hết, càng xem mặt mày càng nhăn nhó, đáy mắt quang mang càng là thâm thúy.
Nhìn thấy hai người rốt cuộc khép lại thư, Lý Diệu dùng giọng khàn khàn mà nói: "Ta muốn biết địa điểm xác thực của bộ lạc Lục Châu."
Hùng Chân Chân cùng Thạch Mãnh liếc nhau, từ chối cho ý kiến, bỗng nhiên đổi đề tài, trầm giọng hỏi: "Sa Hạt, ngươi có phải người Phi Tinh hay không?"
Lý Diệu đồng tử co rụt lại, thản nhiên nói: "Không phải."
Thạch Mãnh dùng sức nắm chặt phong thư, cắn răng nói: "Sa Hạt, ngươi trong thiên kiếp chi chiến biểu hiện dũng mãnh, mọi người đều nhìn thấy tận mắt, mọi người cùng nhau trải qua sinh tử, bọn ta đều xem ngươi là huynh đệ chân chính!"
"Hai người bọn ta có thể có ngày hôm nay, cũng là Hùng tộc trưởng một tay tài bồi, cho tới bây giờ, ta vẫn như trước không tin Hùng tộc trưởng có mưu đồ gì!"
"Nhưng, chỉ dựa vào hai người bọn ta tin tưởng những gì viết trong phong thư này thì có ích lợi gì, bọn ta ta ngay cả toàn bộ bộ lạc Cuồng Hùng cũng không thể thuyết phục, chứ đừng nói tới năm bộ còn lại!"
"Hiện tại vấn đề mấu chốt nhất chính là ngươi, Sa Hạt, ngươi rốt cuộc có phải người Phi Tinh hay không?"
"Đừng trách bọn ta không tín nhiệm ngươi, thật sự là ngươi xuất hiện quá mức kỳ quái, mà năng lực ngươi bày ra cũng quá cổ quái! Không chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủn đã xông lên Luyện Khí Kỳ bảy tám mươi tầng, chiến giáp ngươi tạo ra còn tinh tế như vậy!"
"Trừ bộ lạc Cuồng Hùng ra, trong năm bộ còn lại, cũng chưa từng gặp một chiến sĩ nào giống như ngươi, lại liên tưởng đến trước đó hai tháng, bộ lạc Liệt Nhật từng gặp được một gã người Phi Tinh, trừ ngươi là người Phi Tinh ra, ta không tìm thấy cách giải thích thứ hai!"
Lý Diệu vẫn bình tĩnh như trước nói: "Ta không phải người Phi Tinh."
Hùng Chân Chân đề cao thanh âm, gấp gáp nói: "Sa Hạt, ngươi đã đem hai phong thư này đến cho bọn ta, thì phải tín nhiệm bọn ta, muốn bọn ta giúp ngươi, giúp Hùng tộc trưởng, vậy ngươi cũng phải nói thật với bọn ta mới được!"
"Ta nguyện ý tin tưởng ngươi, cho dù ngươi là người Phi Tinh, cũng không có nghĩa là ta sẽ xem ngươi là kẻ địch, nhưng toàn bộ chuyện này phải bàn bạc kỹ hơn!"
"Trách thì trách ngươi trong thiên kiếp chi chiến biểu hiện quá mức rực rỡ, toàn bộ bộ lạc đều chú ý ngươi, hiện tại đã xảy ra chuyện như vậy, ngươi cho là người khác đều là kẻ ngốc, sẽ không nghi ngờ ngươi sao?"
"Hiện tại nói cho bọn ta biết chân tướng, tất cả còn cứu lại được đường sống, bọn ta cùng nghĩ biện pháp!"
"Ngươi hiện tại không nói thật ra, vạn nhất đến lúc đó ở trước mắt bao người bị người ta vạch trần, cho dù những lời khác của ngươi tất cả đều là nói thật, cũng không có ai tin tưởng!"
Lý Diệu cười khổ một tiếng, khàn khàn nói: "Ta thật sự không phải người Phi Tinh, phải như thế nào các ngươi mới có thể tin tưởng ta?"
Hùng Chân Chân cùng Thạch Mãnh gắt gao theo dõi hắn, trăm miệng một lời nói: "Ngươi thề đi!"
Lý Diệu chém đinh chặt sắt nói: "Ta thề, ta không phải người Phi Tinh!"
Hai người liếc nhau, đồng thời trầm mặc thật lâu. Thạch Mãnh thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài nói: "Tốt, ngươi đã nguyện ý thề, ta tạm thời tin tưởng lời của ngươi, nhưng mà nếu bị ta phát hiện ngươi đang nói dối, nếu ngươi thật sự là người Phi Tinh, ta sẽ người thứ nhất ra tay giết ngươi!"
Hùng Chân Chân nói: "Sa Hạt, ngươi là người thông minh, hẳn là biết hiện tại gạt bọn ta cũng không có tác dụng, nếu ngươi thật sự là người Phi Tinh, tuyệt đối không qua được cửa của Vấn Tâm Đài kia! Ngươi đã nói như vậy, ta cũng trước tiên tin tưởng ngươi, đây là bản đồ bộ lạc Liệt Nhật cho bọn ta, mặt trên ghi lại miêu tả phương vị của bộ lạc Lục Châu."
"Ta không phải người Phi Tinh."
Lý Diệu không chút nào lùi bước nhìn thẳng hai mắt bọn họ, nói, "Cho dù lên Vấn Tâm Đài, ta cũng sẽ nói một câu như vậy."
...
Tiếng động lớn xôn xao giằng co suốt một đêm, thành Phi Hùng giống như là bốn phương tám hướng đồng thời cháy, lửa cháy hừng hực hầu như muốn thiêu đốt đêm tối thành một lỗ thủng, mãi đến trước bình minh, Luyện Khí Sĩ các bộ lạc bận rộn một đêm vừa mới dừng lại nghỉ ngơi một lát, thì từ thành tây bắc lại truyền đến một tin tức có độ nổ mạnh cao.
Hùng Vô Cực chạy rồi!
Hắn mang theo Sa Ngọc Lan cùng Vu Mã Viêm hai người Phi Tinh, bỗng nhiên biến mất khỏi lao tù trong lòng đất, lại hiện thân ở nơi một dòng sông lớn cách thành hơn mười dặm, sau đó cướp lấy một chiếc chiến xa trọng hình, một đường hướng nam, trốn về hướng hoang nguyên!
Lúc này đây, cả thành Phi Hùng càng thêm nổ tung, Luyện Khí Sĩ của các bộ lạc tinh nhuệ hết thảy phát động đuổi bắt hướng tới phía nam.
Luyện Khí Sĩ của bộ lạc Cuồng Hùng tự nhiên càng không hi vọng vị "Tiền tộc trưởng" này rơi vào trong tay người ngoài, lại phát động rất nhiều nhân mã một đường hướng nam.
Phi Hùng thành thiêu đốt một đêm lại vì chuyện này thoáng phục hồi một ít, giống như là túy hán sau khi điên cuồng một đêm, quá độ cạn kiệt, lâm vào ngủ say.
Sáng sớm sáu giờ ba mươi phút, cao thủ tinh nhuệ của các đại bộ lạc đều đuổi theo bộ Hùng Vô Cực được nửa giờ rồi.
Một bóng người quỷ mị, vô thanh vô tức lách vào trong kho hàng để chiến lợi phẩm.
Những chiến lợi phẩm này tuy trân quý, nhưng đều là nguyên vật liệu chưa luyện chế, hiện tại tình huống hỗn loạn như thế, chung quanh đều cần nhân thủ, cũng không có bao nhiêu người ở trong này thủ vệ.
"Vù! Vù!"
Trong không khí truyền đến một trận tiếng động phá phong. Hai gã thủ vệ ngay cả kêu rên đều không kịp phát ra liền gục đầu ngã quỵ.
Khi thủ vệ thứ ba phản ứng lại, chỉ cảm thấy một đạo bóng đen hiện lên bên người, ngay sau đó sau đầu chợt lạnh, liền bất tỉnh nhân sự.
Gã thủ vệ cuối cùng vừa định kêu to, thanh âm lại bị bóp nghẹn ở trong cổ họng, một cỗ chân khí theo yết hầu ùa vào não vực, làm hắn nháy mắt lâm vào hôn mê.
Trên đại môn kho hàng, chính là một đạo khóa mật mã bánh răng mười phần phức tạp, thông qua điều tiết góc độ của sáu bánh răng khác nhau để mở ra, chỉ cần có một bánh răng góc độ điều tiết không đúng, còi hơi bên trong đại môn sẽ phát ra cao âm chói tai, để cho hơn phân nửa thành Phi Hùng đều nghe được.
May mắn, loại khóa bánh răng này đổi mật mã mười phần rườm rà, mà ngày hôm qua Hùng Vô Cực biểu hiện lại cực kỳ "bình lặng", ba gã tộc lão còn phải xử lý lượng lớn sự vụ linh tinh, trong lúc nhất thời không kịp đổi mới mật mã.
"Răng rắc!"
Theo một tiếng vang thanh thúy, đại môn kho hàng chậm rãi mở ra.
Giáp xác dị thú chắc chắn nhất, nanh vuốt dị thú lợi hại nhất, còn có dị thú nội đan ẩn chứa lượng lớn linh năng, cuồng bạo nhất… Toàn bộ chiến lợi phẩm của thiên kiếp chi chiến, hết thảy để ở bên trong kho hàng này.
Đối với một gã Luyện khí sư mà nói, còn có địa phương nào mỹ diệu hơn so với nơi này?
…
Ba giờ sau, một bộ phận cao thủ tiến đến vây truy chặn đường Hùng Vô Cực rốt cuộc từ từ đến muộn.
Yến Tây Bắc, Cự Phủ Tộc trưởng cùng Vũ Xà Tộc trưởng đứng ở giữa kho hàng, mỗi người trên mặt đều giống là bị đánh mạnh một quyền, lõm thành một lỗ thủng sâu không thấy đáy.
Nhóm Luyện Khí Sĩ đến từ lục đại bộ lạc đang bước đầu kiểm kê tổn thất.
"Điện chu nha, Thiên Tinh khôi trùng giáp xác, xích giác đại kích cự giáp trùng nội đan… Toàn bộ ẩn chứa linh năng nhiều nhất, thiên tài địa bảo đáng giá nhất, hết thảy bị người ta đánh cắp, đều không lưu lại chút nào?"
Thanh âm Yến Tây Bắc đã có chút run run, trên mặt dữ tợn hiếm thấy, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
"Đều không lưu lại chút nào, đặc biệt là toàn bộ dị thú nội đan." Một gã Luyện Khí Sĩ phụ trách kiểm kê nơm nớp lo sợ nói.
"Khốn kiếp! Nội đan này ẩn chứa linh năng vô cùng cuồng bạo, là 'Thiên kiếp chi noãn’ dùng mười mấy năm thời gian mới từ lòng đất sưu tập lượng lớn trân quý tài nguyên tập kết mà thành, cũng đủ cho lục bộ đánh một hồi đại trận kinh thiên động địa!" Đến Cự Phủ Tộc trưởng luôn giữ được bình tĩnh cũng rít gào hẳn lên.