Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 628 - Chương 611: Có Chuyện Gì Từ Từ Nói!

Chương 611: Có Chuyện Gì Từ Từ Nói! Chương 611: Có Chuyện Gì Từ Từ Nói!Chương 611: Có Chuyện Gì Từ Từ Nói!

Team: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: Truyenyy.com

"Cái gì!"

Thạch Mãnh mặt không còn chút máu, môi run run, "Từng câu nói của Sa Hạt, ngươi tỉ mỉ lặp lại một lần, một chữ cũng không được bỏ sót!"

Yến Xích Phong cười khổ nói: "Thạch Mãnh huynh đệ, ngươi có thể tự mình chui vào dưới trọng hình chiến xa nghe thử! Trọng hình chiến xa dựa vào chân khí phun ra để lơ lửng trên mặt đất, khi chạy với tốc độ mấy trăm km, tiếng gió cộng với tiếng động chân khí bắn nhanh, quả thực là đinh tai nhức óc! Ta đem chân nguyên quán chú vào bên trong hai tai, mới miễn cưỡng nghe được vụn vặt, tuyệt đại bộ phân nội dung, đều là ta tổng hợp lại, muốn ta thuật lại từng chữ, vậy là làm khó người khác rồi!"

"Ta biết, Sa Hạt là một ngôi sao mới đang lên của bộ lạc Cuồng Hùng các ngươi, biết được tin tức hắn là gian tế của Phi Tinh, các ngươi trong lúc nhất thời không thể chấp nhận cũng thực bình thường, nhưng mà muốn chứng minh lời nói của ta rất đơn giản, chỉ cần chúng ta đánh giết vào, nhìn xem có người tu chân hay không chẳng phải sẽ biết sao?"

"Ta dám khẳng định, trong sơn cốc đó nhất định che giấu không ít người tu chân hạng nặng võ trang!"

Thạch Mãnh nhìn chằm chằm hắn nửa ngày.

Hai mắt Yến Xích Phong trong suốt, vẻ mặt kiên định, vô tư như trẻ sơ sinh.

Thạch Mãnh rốt cuộc nhụt chí, hung hăng đấm nắm tay một cái, đập bể một góc bàn, tức sùi bọt mép nói: "Sa Hạt! Sa Hạt! Không ngờ ngươi vẫn là lừa chúng ta! Coi như Thạch Mãnh này bị mù mắt, lúc ấy bị quỷ ám mới tin ngươi!"

Yến Xích Phong thở dài một tiếng, nói: "Thạch Mãnh huynh đệ, tuyệt đối đừng tự trách, không phải chúng ta không đủ thông minh, thật sự là người Phi Tinh này rất giảo hoạt!"

"Ngay cả ta cũng không ngờ, dũng sĩ biểu hiện sáng láng như thế ở trong thiên kiếp chi chiến, lại có thể là một người Phi Tinh!"

"Từ đó cho thấy, người Phi Tinh đang trà trộn vào Thiết Nguyên tinh của chúng ta, đã đạt đến trình độ đáng sợ đến vậy!"

"Nhưng nếu suy đi nghĩ lại, việc này cũng rõ ràng dễ hiểu!"

"Các ngươi từng nói, cách đây hơn một tháng, Vu Mã Viêm người Phi Tinh tại dã ngoại phát hiện ra Sa Hạt, sau lại là Sa Ngọc Lan người Phi Tinh chẩn đoán chính xác hắn đã mất đi ký ức!"

"Ngẫm lại xem, nếu Hùng Vô Cực, Sa Ngọc Lan cùng Vu Mã Viêm đều là một bè, như vậy lại giả vờ có thêm một đồng bạn mất trí nhớ. Chẳng lẽ không phải là dễ như trở bàn tay sao?"

"Sa Hạt vừa đến, Hùng Vô Cực liền tìm được cái gì 'Cổ đại di tích', phát hiện bản vẽ chỉnh sửa pháp bảo hoàn toàn mới, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?"

"Mà bản thân Sa Hạt cũng là một cao thủ cải tạo pháp bảo, tư duy, phong cách hắn cải tạo chiến giáp, đều hoàn toàn khác với phong cách truyền thống của người Thiết Nguyên chúng ta!"

"Tất cả điều này phải giải thích như thế nào?"

"Mà sau khi nhận thấy được thân phận sắp bại lộ, hắn dứt khoát không làm thì thôi, làm thì làm tới cùng. Lẻn vào kho hàng, trộm hết toàn bộ chiến lợi phẩm trân quý nhất trong thiên kiếp chi chiến! Trừ hắn là gian tế của Phi Tinh ra, ta thật sự không thể tưởng được khả năng thứ hai a!"

Nghi ngờ liên tiếp làm không khí trong thùng xe lâm vào trầm mặc, hô hấp của Thạch Mãnh càng lúc càng dồn dập, huyết sắc từ cổ lan tràn ra, cả khuôn mặt đều đỏ lên như con cua luộc.

Thạch Mãnh và Hùng Chân Chân liếc nhau, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thiết Hùng bạo phá đội, Cuồng Phong đột kích đội, chuẩn bị chiến đấu!"

Cự Phủ Tộc trưởng cũng vỗ mạnh mặt bàn: "Truyền lệnh xuống. Bộ lạc Cự Phủ, chuẩn bị chiến đấu!"

"Bộ lạc Ngân Nguyệt, chuẩn bị chiến đấu!"

"Bộ lạc Vũ Xà, chuẩn bị chiến đấu!"

Yến Xích Phong vội ho một tiếng, ánh mắt chuyển hướng về phía Yến Tây Bắc, rất cung kính mà nói: "Đại bá, chúng ta..."

Yến Tây Bắc nhíu mày thật sâu, ánh mắt hóa thành châm nhọn, ẩn giấu sâu trong màu đen, nhìn chằm chằm mặt Yến Xích Phong, cuối cùng nói: "Vùng này địa hình phức tạp, khe rãnh rộng khắp, sơn cốc chằng chịt, mọi người nhất định phải cẩn thận. Đừng để lâm vào hỗn chiến."

"Trước tiên dùng chân khí đại pháo oanh kích một vòng, nếu thật sự phát hiện rất nhiều người tu chân, vậy sẽ không lưu tình, hung hăng đả kích!"

"Vâng!"

"Vâng!"

Theo từng mệnh lệnh truyền xuống, thùng xe của toàn bộ trọng hình chiến xa đều chậm rãi mở ra, nhờ chuyển động của cái tời và xích sắt, từng chân khí đại pháo đường kính hơn nửa thước trồi lên, nhắm ngay phía trước sơn cốc!

"Bom tinh thạch đã được lắp xong!"

"Chuẩn bị thêm cao áp chân khí!"

"Xác định phương vị bắn!"

"Sắp tiến vào trong tầm bắn!"

Đúng lúc này, trong sơn cốc bỗng nhiên truyền đến tiếng sấm kinh thiên động địa, một trận đất rung núi chuyển, mấy chục đạo bạch yên phóng lên cao, hung hăng bạo khai ở giữa không trung!

Trong thùng xe, mọi người đều thất kinh, Yến Xích Phong suýt chút nhảy dựng lên, lông mi nhướn lên cao, hét lớn: "Quả nhiên có mai phục, người tu chân đã động thủ trước!"

Thạch Mãnh cùng Hùng Chân Chân liếc nhau, hai người thân hình chợt lóe, từ phía sau thoát khỏi thùng xe, nhảy lên nóc xe.

Sau một lát, lại mang theo thần sắc vẻ mặt cổ quái chui trở vào lại, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, không biết nên hình dung như thế nào về những gì đã nhìn thấy, sửng sốt nửa ngày nói: "Các vị tộc trưởng, tốt nhất là mở nắp xe ra, trên trời có viết chữ.”

"Cái gì?"

Vài tên tộc trưởng đưa mắt nhìn nhau, Yến Xích Phong cũng lắp bắp kinh hãi, vội vàng dùng dây treo để kéo miếng thép nóc xe lên, mọi người cùng nhau thò đầu ra, nhìn về phía bầu trời bên trên sơn cốc.

Nhìn thấy trên bầu trời mấy chục quả cầu lửa lớn đang nở rộ, chắc là trong sơn cốc có người dùng bom tinh thạch bắn thẳng lên giữa không trung, bố cục sắp xếp của toàn bộ bom tinh thạch rất có quy luật, trong đó còn hỗn hợp lượng lớn bột phấn khoáng vật, bạo khai ở giữa không trung, tựa như yên hoa lấp lánh, thế mà hình thành một hàng chữ to rợp trời rợp đất, viết rõ ràng:

"Chúng tôi đầu hàng!"

Yến Xích Phong há hốc mồm: "Ơ…"

Mỗi một chữ chiều dài đều tầm vài mười thước, tựa như sương khói đọng lại giữa không trung, thật lâu không tiêu tan, trong phạm vi mấy chục dặm, mọi người đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

Lúc này đây, toàn bộ tộc trưởng, tộc lão chỉ huy trong xe tất cả đều sửng sốt.

Chiến sĩ bình thường phía dưới lại hai mặt nhìn nhau, không hiểu gì hết.

Người Thiết Nguyên trọng nhất võ dũng, lạm sát tù binh là hành vi làm người ta khinh thường nhất, đối phương nếu đã nói muốn đầu hàng, trong lúc nhất thời bọn họ không biết nên xử lý như thế nào!

Trong lúc chần chờ, trong sơn cốc lại dâng lên mấy chục đạo bạch yên, như yên hoa “bụp bụp” bạo khai giữa không trung, sương khói bảy màu hợp thành một hàng chữ to mới:

"Có chuyện gì từ từ nói!"

Bên trong sơn cốc, lợi dụng thời gian ngắn ngủi trước khi đại quân Thiết Nguyên đi tới, Lý Diệu phát động mọi người ở Đại Giác Khải Sư Đoàn, ở trên triền núi bằng phẳng, đào ra mấy trăm cái hố dày đặc!

Hắn đã tính toán chính xác, chiều sâu cùng độ nghiêng góc của mỗi hố không giống nhau, chỉ cần hắn đem bom tinh thạch đã được cải tạo nhét vào bên trong, dùng một quả lang nha lôi nho nhỏ bắn ra giữa không trung, sương khói sau khi nổ mạnh có thể tạo thành một đám chữ to!

Tuy những chữ to được tổ hợp ra như vậy, thoạt nhìn tựa như giương nanh múa vuốt, hình thù kỳ quái, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể nhận ra được!

Đây là phương thức trao đổi ba ngày trước Lý Diệu vắt óc nghĩ ra được.

Người Thiết Nguyên xung đột cùng người Phi Tinh, mấu chốt nhất ở ngay tại chỗ trao đổi thông tin không được rành mạch, hai bên căn bản không có con đường để trao đổi tin tức, vừa thấy mặt liền đánh, vậy làm sao hóa giải hiểu lầm đây?

Thông qua này bom tinh thạch cải tạo mà thành yên hoa, cũng là có thể để mọi người trong phạm vi hơn mười dặm đều nhìn thấy tin tức hắn muốn nhắn nhủ với bên ngoài!

"Hàng thứ ba, bắn!"

Lý Diệu quát to một tiếng, hàng bom tinh thạch xếp thứ ba gào thét mà bắn ra, chợt bạo khai ở giữa không trung. Sương khói bảy màu hội tụ thành lại một hàng chữ to:

"Chúng tôi bị oan, nơi này có âm mưu!"

Ngay sau đó, là hàng chữ to thứ tư:

"Ai nổ súng trước chính là muốn giết chúng tôi diệt khẩu!"

Bốn hàng chữ to, giống như là dính chặt lên trên bầu trời, thật lâu không tiêu tan, mỗi một người Thiết Nguyên đều nhìn thấy rõ ràng.

Lúc này, ngay cả tiếng trống trận của Cự Phủ Bộ Lạc cũng đều trở nên hỗn loạn.

"Tiến vào tầm bắn của chân khí đại pháo!"

Chỉ huy trên xe, bốn gã tộc trưởng, bộ lạc Cuồng Hùng tộc lão cùng Thạch Mãnh, đám người Hùng Chân Chân, đều ánh mắt sáng ngời nhìn Yến Tây Bắc.

Trên mặt Yến Tây Bắc mỗi một nếp nhăn đều đang sáng lên, như là vô số thanh chiến đao lập lòe tỏa sáng, suy nghĩ sâu xa nửa ngày, lạnh lùng nói: "Truyền lệnh xuống, đình chỉ tiến về phía trước, đại pháo tùy thời chuẩn bị kích phát, chờ đợi mệnh lệnh!"

Yến Xích Phong há miệng thở dốc, nhưng mà con mắt đảo quanh nửa ngày, lại không biết nên nói cái gì.

"Kẹt!"

Mấy trăm chiếc võ trang chiến xa ngừng lại ở ngoài sơn cốc, bao vây cốc khẩu chật như nêm cối. Hơn một ngàn Luyện Khí Sĩ cảnh giác tăng lên tới cực điểm!

Sau một lát, từ trong sơn cốc một người chậm rãi đi ra, mặc trọng hình chiến giáp, loan đao cùng súng ống đều giắt ở sau lưng. Hai tay mở ra, ý bảo mình không có vũ khí, mũ giáp ở trạng thái mở ra, ánh mắt lanh lợi tựa như có thể chọc thủng lốp xe chiến xa ở hơn một ngàn thước.

Chính là Lý Diệu!

Hắn vẻ mặt bình tĩnh, giơ hai tay lên cao, lẻ loi một mình. Đi từng bước về phía hơn một ngàn Luyện Khí Sĩ đang tức giận tận trời, chiến ý bão táp.

Vừa thấy Lý Diệu xuất hiện, trong trận doanh của Luyện Khí Sĩ đúng như lửa cháy đổ thêm dầu, đặc biệt là bộ lạc Liệt Nhật, vô số người oa oa gọi loạn lên: "Là Sa Hạt!"

"Gian tế Phi Tinh đi ra rồi!"

"Chính hắn đã cuốn sạch chiến lợi phẩm trân quý nhất trong toàn bộ kho hàng!"

"Các ngươi xem, chiến giáp này của hắn chính là dùng thiên kiếp dị thú giáp xác tạo thành, hơn nữa là giáp xác đáng giá nhất a!"

"Vô sỉ, quá vô sỉ!"

"Hắn cùng Hùng Vô Cực là một phe, đều là gian tế của Phi Tinh, xử lý hắn! Xử lý hắn!"

Chỉ huy trên xe, Cự Phủ Tộc trưởng lạnh lùng quan sát phần đông chiến sĩ của bộ lạc Liệt Nhật, quay đầu nói với Yến Tây Bắc: "Yến lão sư, hiện còn chưa rõ ràng chân tướng, nhờ ông quản thúc quý bộ dũng sĩ, cho dù Sa Hạt này thật sự là gian tế của Phi Tinh, chúng ta cũng phải tìm hiểu nguồn gốc từ hắn, tìm ra hung thủ chân chính sát hại Yến tộc trưởng, cùng tin tức về Hùng Vô Cực!"

"Ngàn vạn không thể nhất thời xúc động, chặt đứt manh mối này a!"

Lúc này, ba hàng chữ trên bầu trời đã dần dần nhạt phai, chỉ có hàng chữ cuối cùng vẫn còn đang giữ được.

Hai chữ "Diệt khẩu" to tướng treo cao phía chân trời, phần đông Luyện Khí Sĩ tuy lòng đầy căm phẫn, cũng không thể vừa thấy mặt liền động đao động thương.

Lý Diệu khẽ mỉm cười, tựa như hơn một ngàn Luyện Khí Sĩ quắc mắt nhìn trừng trừng, đao kiếm ra khỏi vỏ, sát khí tận trời chỉ là hơn một ngàn con cừu đang “bi bi" la hoảng, hắn không nhanh không chậm đi đến chỗ cách mọi người một trăm thước, hai tay vẫn giơ lên cao như trước, thoải mái nói: "Chào mọi người."

"Sa Hạt!"

Thạch Mãnh nổi máu, là người đầu tiên nhảy ra, "Ngày đó ngươi thề có trời đất mình không phải người Phi Tinh, không ngờ lại là lừa chúng ta! Bộ mặt thật của ngươi đã bị vạch trần, còn muốn đùa giỡn cái gì nữa?"

"Ai nói ta là người Phi Tinh? Ta không phải!"

Ánh mắt Lý Diệu đảo qua lần lượt hơn một ngàn Luyện Khí Sĩ, thần thái dần dần trở nên vô cùng kiên nghị, trong ngực nổi lên lôi âm cuồn cuộn, "Toàn bộ chuyện này đều do một tổ chức tên là Trường Sinh điện phá rối, là bọn hắn ám sát Yến tộc trưởng, giá họa cho người Phi Tinh, mục đích của bọn họ là muốn khơi mào đại chiến giữa người Phi Tinh cùng người Thiết Nguyên, dễ bề đục nước béo cò!"

"Câm mồm!"

Yến Xích Phong rốt cuộc nhịn không được nhảy ra, hai mắt rưng rưng, trường kiếm chỉ Lý Diệu ở phía xa mà nói, "Sa Hạt a Sa Hạt, ngươi là gian tế của Phi Tinh, chân tướng rõ ràng, còn dám nói sạo!"

"Để ta tới hỏi ngươi!"

"Ngươi có phải người Phi Tinh hay không?"

"Có phải ngươi từ trong kho hàng của thành Phi Hùng, trộm đi vô số chiến lợi phẩm trân quý Thiết Nguyên dũng sĩ liều mạng sống mới có được!"

"Sơn cốc phía sau lưng ngươi, có phải đang che giấu người tu chân hạng nặng võ trang hay không?"

"Ngươi nói, ngươi nói đi!"
Bình Luận (0)
Comment