Chương 613: Nói Thật... Nói Thật?
Chương 613: Nói Thật... Nói Thật?Chương 613: Nói Thật... Nói Thật?
Team: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: Truyenyy.com
Khóe miệng tươi cười của Lý Diệu nháy mắt đông cứng lại, chóp mũi trào ra một giọt mồ hôi lạnh trong suốt.
"Sa Hạt, chuyện cho tới bây giờ ta cũng hồ đồ rồi, ngay trên Vấn Tâm Đài, ngươi hãy lớn tiếng tuyên bố mình là người Thiết Nguyên đi!"
Thạch Mãnh gầm rú nói, "Chỉ cần ngươi chứng minh được mình trong sạch, bộ lạc Cuồng Hùng chúng ta cho dù chiến đấu đến người cuối cùng, cũng sẽ kiệt lực ủng hộ ngươi đến cùng!"
"Không sai, chỉ cần ngươi qua được thí nghiệm của Vấn Tâm Đài, chứng minh mình thật sự là người Thiết Nguyên, bộ lạc Cự Phủ chúng ta cũng sẽ tin tưởng mỗi một câu ngươi nói!"
"Bộ lạc Ngân Nguyệt cũng sẽ giống vậy!"
"Bộ lạc Thiên Lang cũng sẽ giống vậy!"
Dũng sĩ tinh nhuệ của lục đại bộ lạc đều huyên náo hẳn lên.
Hai gã tư tế mặc vũ y sặc sỡ của bộ lạc Vũ Xà nhảy lên Vấn Tâm Đài, bắt đầu thao túng pháp bảo, khoa tay múa chân với Lý Diệu: "Mời!"
Lý Diệu ngưỡng cổ, nhìn bầu trời nhợt nhạt, hít một hơi thật sâu, thật sâu trong nháy mắt hơn vạn suy nghĩ nhảy nhót trong đầu.
"Có nên dùng hài âm mạo hiểm một chút không? Dù sao 'Thiên Nguyên' cùng 'Thiết Nguyên' nghe cũng không khác biệt lắm, nếu nói ‘Ta là người Thiên Nguyên’, nói không chừng có thể lừa qua được cửa!"
Lý Diệu lập tức bỏ đi ý niệm trong đầu này.
Nói giỡn thôi, trung tâm của Vấn Tâm Đài, chính là máy phát hiện nói dối quân dụng thời đại Tinh Hải Đế quốc, chỉ thẳng đến sâu trong thần hồn, sao có khả năng bị hài âm chút trò vặt vãnh này lừa gạt?
Tâm tư Lý Diệu thay đổi thật nhanh, rốt cuộc nắm chặt hai tay, vẻ mặt rối rắm nói: "Ta, ta không thể nói!"
"Cái gì!"
Thạch Mãnh hít một hơi khí lạnh, "Ngươi vẫn không dám? Ngươi không phải người Thiết Nguyên!"
Chân mày Vũ Xà Tộc trưởng dựng thẳng lên, kêu quái như quạ đen: "Ngươi không phải người Thiết Nguyên!"
Yến Xích Phong tận lực khắc chế một chút đắc ý nơi đáy mắt, lạnh lùng nói: "Hắn đương nhiên không phải người Thiết Nguyên, đã nói hắn là gian tế Phi Tinh!"
"Không phải như thế!"
Trên trán Lý Diệu gân xanh nổi lên, sâu trong đồng tử nỗi oan ức tựa như sắp hóa thành nước suối phun mạnh ra, vung hai tay, khàn cả giọng, "Ta, ta không biết mình có được xem là người Thiết Nguyên chân chính hay không, cái này cũng là bí mật lớn nhất trên người ta!"
"Nhưng mà ta phi thường khẳng định xác định nhất định, ta tuyệt đối không phải người Phi Tinh!"
Vũ Xà Tộc trưởng ngạc nhiên nói: "Không phải người Phi Tinh, thì chính là người Thiết Nguyên! Cái gì gọi là ngươi không xác định mình có phải ‘người Thiết Nguyên chân chính’' hay không?"
Trước mắt bao người, Lý Diệu biểu hiện ra nỗi thống khổ dày vo khó kể siết, bên trong bi phẫn ẩn hàm ai oán, bên trong ai oán lại hiện ra một tia cô đơn cùng ảm đạm.
Tựa như hắn đều không hợp với toàn bộ thế giới này, vừa cười khổ, vừa lẩm bẩm nói: "Các vị, đặc biệt là các huynh đệ bộ lạc Cuồng Hùng, thật sự có lỗi!"
"Có rất nhiều chuyện, ta vẫn không thẳng thắn với mọi người, ở trên người ta xác thực ẩn tàng một bí mật thật lớn, khiến ta cũng không biết, đến tột cùng mình được xem là người nào!"
"Ta từng nghĩ đến, chỉ cần ta chém giết giống như một dũng sĩ Thiết Nguyên chân chính, cùng mọi người kề vai chiến đấu, đi chống lại thiên kiếp. Ta có thể được mọi người thừa nhận, xem ta là một người Thiết Nguyên chân chính!"
"Ha ha, ta sai rồi, sai quá sai!"
"Cho dù ta có làm cái gì, cho dù ta có giết bao nhiêu thiên kiếp dị thú, cho dù ta chảy bao nhiêu máu… Ta chỉ sợ, vĩnh viễn cũng không thể trở thành một người Thiết Nguyên chân chính! Vĩnh viễn!"
"Nhưng mà ta thề với trời, ta không phải người Phi Tinh, tuyệt đối không phải!"
Thạch Mãnh hoàn toàn không hiểu gì, lại tiến lên một bước, gấp đến độ kêu to: "Sa Hạt, rốt cuộc ngươi đang nói cái gì a. Ta hoàn toàn không hiểu, ngươi có bí mật gì, nói mau a!"
Lý Diệu cười thê lương, thân hình lắc lắc, hầu như chống đỡ không được, muốn ngã khỏi Vấn Tâm Đài.
Vừa rồi những lời nói đó, hầu như là hao hết toàn bộ khí lực của hắn. Hắn vừa lắc đầu, vừa lẩm bẩm nói: "Vô ích thôi, hiện tại cho dù ta có nói cái gì, mọi người cũng sẽ không tin tưởng, chỉ xem ta là một kẻ lừa gạt mà thôi!"
"Ha ha, không thể trách mọi người, tất cả đều là ta gieo gió gặt bão, ai kêu trên người ta có nhiều điểm đáng ngờ như vậy, cho dù trong thiên kiếp chi chiến có chảy ra biết bao nhiêu máu, cũng có thể hoàn toàn rửa sạch được đâu?"
Những lời nói này khiến mọi người hai mặt nhìn nhau, không ít Luyện Khí Sĩ lại nghĩ tới trong thiên kiếp chi chiến biểu hiện của Lý Diệu vô cùng dũng mãnh, không khỏi cúi đầu, thầm nghĩ trong lòng: hay là chúng ta trách lầm hắn? Hắn thực sự có điều khó nói?
Vũ Xà Tộc trưởng trầm giọng: "Sa Hạt, ngươi không cần kéo dài thời gian, dù sao không phải người Phi Tinh, thì chính là người Thiết Nguyên! Ngươi đã nói mình có nỗi khổ riêng, không xác định mình có phải người Thiết Nguyên chân chính hay không, vậy ngươi cứ ngồi lên Vấn Tâm Đài, nói một câu 'Ta không phải người Phi Tinh', cũng là giống nhau mà!"
"Nếu Vấn Tâm Đài chứng minh lời nói ngươi không phải giả, khi đó, ngươi lại nói ra thân phận, lai lịch của mình, mọi người tất nhiên sẽ tin, có phải hay không?"
Lời vừa nói ra, không ít Luyện Khí Sĩ đều gật đầu:
"Không sai, không phải người Phi Tinh, chính là người Thiết Nguyên, trước tiên ngươi chứng minh ngươi không phải người Phi Tinh, sau đó lại chậm rãi kể về lai lịch của ngươi, chuyện có phức tạp đến mấy cũng có thể tháo gỡ được!”
"Đúng vậy, trước tiên chứng minh ngươi không phải người Phi Tinh, việc gì cũng có thể từ từ nói!"
Yến Xích Phong cau mày, trầm mặc không nói, mơ hồ cảm giác có cái gì không ổn, nhưng cũng không thể nghĩ ra được lỗ hổng nằm ở nơi nào.
Lý Diệu hít hít cái mũi, nhiệt lệ lưng tròng nói: "Tốt, đa tạ mọi người cho ta cơ hội này, chờ sau khi ta chứng minh được mình xác thực không phải người Phi Tinh, nhất định sẽ đem lai lịch cùng bí mật của mình, từ đầu chí cuối nói cho mọi người biết! Sau đó để mọi người phán đoán, ta, rốt cuộc có được tính là một người Thiết Nguyên chân chính hay không!"
Nói xong, Lý Diệu thoải mái ngồi xuống chiếc ghế bằng sắt đen, để mặc cho hai gã tư tế của bộ lạc Vũ Xà đội chiếc mũ sắt được khảm mấy chục viên tinh thạch, tuyên khắc vô số phù trận lên trên đầu mình, lại dùng dây lưng cố định lại.
Vũ Xà Tộc trưởng kéo dài âm điệu, trang nghiêm nghiêm túc nói: "Vấn Tâm Đài... Khởi động!"
Tiếp theo một trận tiếng động "Ong ong", bốn chiếc ống mềm to lớn được nối từ trọng hình chiến xa khác lại đang cao thấp vũ động như là có sinh mệnh vậy.
Đại lượng linh năng cuồn cuộn không ngừng đưa vào bên trong Vấn Tâm Đài, bánh răng cùng dây xích vốn yên lặng tất cả đều nhanh chóng xoay tròn, ống xả khí toát ra nhiệt khí "Vù vù", làm cả tòa Vấn Tâm Đài đều như đang ở trong mây, ngồi ở trên cao Lý Diệu càng hiện ra tiên phong đạo cốt!
"Tạch tạch tạch tạch!"
Mũ sắt trên đầu Lý Diệu, phù trận từng tòa từng tòa thắp sáng lên, lấp lánh loá mắt, như là đang chụp lên nửa mặt trời!
Trước mắt Lý Diệu, ảo giác đột ngột khởi phát, toàn bộ thế giới đều biến thành một mảng hỗn độn, hoang nguyên cùng Luyện Khí Sĩ hết thảy biến mất không thấy đâu, chỉ có một cái con mắt to lớn không gì so sánh được, cô đơn phiêu phù giữa thiên địa, nhìn hắn không chớp mắt!
Con mắt to lớn kích phát ra vô cùng cái nhìn sắc bén, trực tiếp xuyên thấu da thịt cùng đại não hắn, đâm về phía chỗ sâu nhất của thần hồn!
Lý Diệu cả người run rẩy, con mắt kia giống như hóa thành một bàn tay kỳ quái lạnh như băng, vuốt ve chỗ sâu trong thần hồn hắn, lưu lại từng đợt từng đợt xúc cảm lạnh như băng.
Mơ hồ nghe được Vũ Xà Tộc trưởng kêu lớn: "Sa Hạt, ngươi có thể nói rồi!"
Lý Diệu cố nén khó chịu ở sâu trong thần hồn, nắm chặt hai đấm. Thẳng sống lưng, thanh âm như sấm mùa xuân nổ vang, chém đinh chặt sắt nói: "Ta không phải người Phi Tinh!"
"Oành đùng! Oành đùng!"
Bên trong Vấn Tâm Đài phát ra tiếng động máy móc vận chuyển phức tạp, trung tâm cấu kiện chỗ sâu nhất máy phát hiện nói dối lại nhanh chóng xoay tròn, tản mát ra từng vòng lại từng vòng linh năng dao động.
Bốn phía lặng ngắt như tờ, mọi người đều nhìn chằm chằm hai chữ "Thật Giả" phía trước Vấn Tâm Đài.
Yến Xích Phong tuy trong lòng chắc chắc, nhưng cũng không nhịn được trừng lớn hai mắt, hai tay hơi hơi có chút run run.
Một lát sau…
"Bang!"
Mũi nhọn màu xanh lục bên trái Vấn Tâm Đài nhô cao, chữ "Thật" lập lòe tỏa sáng, quang diễm thậm chí phun vọt tới hơn ba trượng, ở trên hư không ngưng kết thành một chữ “Thật” rất lớn!
"Là thật!"
Vũ Xà Tộc trưởng thở nhẹ một tiếng."Hắn nói thật đó, hắn không phải người Phi Tinh!"
"Quá tốt rồi!"
Thạch Mãnh cùng Hùng Chân Chân và Luyện Khí Sĩ bộ lạc Cuồng Hùng đầu tiên là sửng sốt, theo sau mừng rỡ như điên, hầu như muốn nhảy cẩng lên, "Sa Hạt không phải người Phi Tinh!"
"Không phải người Phi Tinh?"
"Sa Hạt thật sự không phải người Phi Tinh?"
"Sao lại thế này, Yến Xích Phong đang nói dối sao? Không phải chứ, hắn có lý do gì để nói dối?"
Luyện Khí Sĩ các bộ lạc còn lại đều châu đầu ghé tai, trong mắt mỗi người đều tràn ngập mê mang, đặc biệt nhóm Luyện Khí Sĩ bộ lạc Liệt Nhật, một đám vò đầu bứt tai, tất cả đều há hốc mồm.
Yến Xích Phong như bị Lý Diệu đá một cước bay xa, cái mũi bị đá lật ra sau ót, nghẹn họng nhìn trân trối. Hận không thể móc hai mắt mình ra, hắn hoàn toàn ngơ ngác: "Sao lại như vậy?"
Lý Diệu đưa tay tháo mũ sắt xuống, bỗng nhiên đứng dậy, trên cao nhìn xuống, gắt gao nhìn chằm chằm Yến Xích Phong, vỗ ngực điên cuồng hét lên nói: "Yến Xích Phong, ta đã lên Vấn Tâm Đài chứng minh mình không phải người Phi Tinh. Ngươi còn cái gì để nói không!"
"Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!"
Yến Xích Phong hoàn toàn hỗn loạn, liên tục lui lại sau mấy bước, con mắt quét qua một vòng lại một vòng, thét to, "Nhất định là ngươi đã dùng pháp bảo gì đó để lừa gạt Vấn Tâm Đài, nếu không tất cả đều không thể giải thích được! Ngươi, ngươi rốt cuộc là lai lịch gì? Vì sao nói mình không phải người Thiết Nguyên chân chính? Ngươi từ đâu mà nắm giữ được kỹ thuật luyện chế chiến giáp cao minh như vậy?”
Lý Diệu lạnh lùng nhìn hắn, giống như là nhìn một cây đinh nằm sẵn trên bàn, như heo chó đợi làm thịt, thản nhiên nói: "Vừa rồi Vũ Xà Tộc trưởng đã kiểm tra, ta cũng không mang theo pháp bảo gì đặc thù, nếu ngươi lo lắng, có thể tự tay kiểm tra, ta sẽ thử lại lần nữa!"
"Không cần!"
Vũ Xà Tộc trưởng sắc mặt vô cùng khó coi, trừng mắt nhìn Yến Xích Phong, gằn từng chữ, "Mấy ngàn năm qua, Vấn Tâm Đài luôn luôn do bộ lạc Vũ Xà chưởng quản cùng thao túng, cái này cũng là vinh quang lớn nhất, cũng trách nhiệm quan trọng nhất của bọn ta!"
"Nếu lúc nãy ta đã kiểm tra rồi, vậy nhất định không có vấn đề, nếu có ai cảm thấy có vấn đề, vậy có phải là không tin bộ lạc Vũ Xà bọn ta?"
Yến Xích Phong sắc mặt tái nhợt, lắp bắp nói: "Vũ Xà Tộc trưởng, ta cũng không có ý này, chỉ là lai lịch Sa Hạt thật sự quá mức thần bí, nhất định phải hỏi rõ ràng mới được!"
Lý Diệu thở dài một tiếng, cắn răng nói: "Chuyện này, thật sự là bí mật lớn nhất trong cuộc đời ta, vốn dĩ đánh chết cũng không nói, nhưng mà hôm nay, bị buộc đến như vậy mức này, lại liên quan đến một âm mưu thiên đại, hết cách rồi, ta đành ăn ngay nói thật!"
"Nhưng không biết, hiện tại, mọi người có nguyện ý tin tưởng lời của ta hay không!"
"Đương nhiên tin tưởng!"
Thạch Mãnh là người đầu tiên nhảy hẳn lên, giận dữ hét, “Nếu ngươi đã thông qua Vấn Tâm Đài thí nghiệm, chứng minh mình không phải người Phi Tinh, vậy còn có gì để nói? Bộ lạc Cuồng Hùng chúng ta tuyệt đối tin tưởng ngươi!"
"Đúng vậy."
Vũ Xà Tộc trưởng nói, "Thân là người thủ hộ Vấn Tâm Đài, bộ lạc Vũ Xà chúng ta tuyệt đối tôn trọng kết quả thí nghiệm của Vấn Tâm Đài, những lời hứa hẹn vừa rồi hoàn toàn hữu hiệu, Sa Hạt, ngươi là khách nhân tôn quý nhất của bộ lạc Vũ Xà chúng ta, chúng ta tuyệt đối tin tưởng ngươi!"
Luyện Khí Sĩ các bộ lạc còn lại đều gật đầu, không ít người biết mình hiểu lầm Lý Diệu, đều xấu hổ cúi đầu.
"Tốt!"
Lý Diệu thay đổi sắc mặt nói, "Vậy xin mọi người nghe một chút về chuyện cũ của ta, để mọi người phán đoán, rốt cuộc ta có phải một người Thiết Nguyên chân chính hay không!"
"Thạch Mãnh huynh đệ, xin lỗi, có rất nhiều chuyện, thật sự là ta đã lừa gạt mọi người!"
"Hơn một tháng trước, khi ta đi vào bộ lạc Cuồng Hùng, bị Đế Vương Sa Hạt làm bị thương, tạm thời mất đi ký ức, đó là thật sự!"
"Chẳng qua ta da dày thịt béo, cho nên độc của vua bò cạp thật sự không làm tê liệt đại não của ta quá lâu, vài ngày sau, trong đầu ta không ngừng hiện lên những đoạn hồi ức ngắn về cuộc sống trong quá khứ!”
"Ta coi như người mù sờ voi, đem những đoạn ngắn này từng chút từng chút một lắp ghép lại, hơn nữa từ bộ lạc Cuồng Hùng học được rất nhiều thường thức, dần dần phân tích sửa sang lại, rốt cuộc tìm về quá khứ của mình!"
"Thực ra, ta, ta..."
Lý Diệu trong ngực phập phồng, hít sâu mấy chục lần, hung hăng cắn răng một cái, lớn tiếng nói, "Thật ra, rất có khả năng, ta được nuôi lớn bởi một người Phi Tinh!"