Chương 620: Sơn Vương
Chương 620: Sơn VươngChương 620: Sơn Vương
Team: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: Truyenyy.com
Yến Xích Hỏa như bị sét đánh, cây đao cũng suýt chút nữa không cầm nổi mà rớt xuống đất, “bịch, bịch, bịch” lùi về phía sau ba bước, vẻ mặt trắng bệch, thều thào nói: “Đại bá, là thật sao? Là bá hại chết cha con sao, hại chết đệ đệ ruột của mình.”
Ánh mắt Yến Tây Bắc thâm trầm, thản nhiên nhìn lướt qua Lý Diệu, thở dài nói: “A Hỏa, hãy tin ta, ta đã cho Chánh Đông cơ hội, nếu nó không cố chấp như vậy, hai huynh đệ bọn ta hoàn toàn có thể cùng nhau phấn đấu vì tương lai của người Thiết Nguyên.”
“Nếu có khả năng ta tuyệt đối không để cho một giọt máu nào của người Thiết Nguyên dễ dàng rơi xuống, càng không muốn vác mặt mũi như vậy xuất hiện trước mặt các ngươi.”
“Vừa rồi ta đã cố gắng khắc chế, đang âm thầm điều khiển thiên kiếp dị thú, tận lực không để bọn chúng ra tay giết chết, chỉ là từ từ tiêu hao nguyên khí và chân nguyên của các ngươi thôi.”
“Nếu không các ngươi nghĩ chỉ có hơn hai trăm người chết đơn giản như vậy sao?
Trước giờ Yến Xích Hỏa luôn coi đại bá là người mà hắn sùng bái nhất, thậm chí trong mắt hắn địa vị còn cao hơn cha ruột Yến Chính Đông, lúc này lại nghe chính miệng Yến Tây Bắc thừa nhận hại chết Yến Chính Đông, nhất thời mất hết hy vọng, vô cùng tuyệt vọng, khàn giọng nói: “Bá, tại sao bá lại muốn làm vậy? Rốt cuộc bá muốn làm gì?”
Vẻ mặt Yến Tây Bắc có chút hoảng hốt nói: Chuyện ta muốn làm có rất nhiều, đường ta muốn đi rất dài, chẳng qua không phải ai cũng có thể đi theo ta mãi.”
“Vốn dĩ, nếu tất cả thuận lợi thì có thể dùng hy sinh nhỏ nhất, đổi lấy kết quả tốt nhất, rất nhiều người đáng ra không phải chết, kể cả A Phong cũng không phải chết.”
“Chỉ tiếc rằng, Sa Hạt, ngươi rất thông minh, nhìn thấu kế hoạch của ta, nhưng mà sự thông minh của ngươi chỉ là khôn vặt thôi, kết quả là vẫn không thể ngăn cản được, ngược lại uổng công hy sinh nhiều mạng người như vậy.”
Lý Diệu hừ lạnh một tiếng, tâm tư thay đổi rất nhanh, trên ót "vù vù" bốc lên khói trắng.
“Sa Hạt, thật không ngờ thì ra ngươi đã sớm nhận ra Yến Tây Bắc có điều kỳ lạ.”
Thạch Mãnh dùng sức vỗ vai của hắn, trong lòng tràn đầy hy vọng nói: “Nhất định là ngươi giả vờ không biết gì, lạt mềm buộc chặt, cố ý chờ hắn lộ diện bộ mặt thật, rồi dùng hai con bài cuối cùng chưa lật, hung hăng đánh bại hắn có đúng không?
Lý Diệu liếc nhìn hắn một cái: “Ngươi nghĩ nhiều rồi huynh đệ, ta cũng vừa mới hiểu rõ, làm gì có con bài nào chưa lật.”
“Ha ha ha ha.”
Yến Tây Bắc cười rộ lên, đến nỗi cả thân thể mang giáp đều rung lên: “Ba tiếng đồng hồ liên tục chiến đấu kịch liệt, hầu như đã tiêu hao hết chân nguyên không còn gì, càng là cao thủ thì càng tiêu hao nhiều, hiện tại giữa các ngươi còn đủ lực đánh một trận nhiều nhất cũng chỉ mấy chục người, cũng đều là nỏ mạnh hết đà, sao có khả năng còn con bài chưa lật chứ?
“Huống chi, ta đã tỉ mỉ điều chế Thiên kiếp chiến thể này, tuy chưa thành thục, chưa hoàn chỉnh, nhưng cũng có thể phát huy chiến lực cường đại cấp thiên tai.”
“Kể cả các ngươi còn con bài chưa lật thì sao nào, cũng chỉ có thể bị ta xé nát thôi.”
Yến Tây Bắc ngừng lại một chút, cười quỷ dị, định thần lại nói: “Tạ Hồng, Diệp Tuấn, Vệ Hồng Huy, Mục Kiến Nguyên, Trương Thành Phi, năm người các ngươi có thể đi ra.”
Nói xong, phía dưới thân thể côn trùng của Yến Tây Bắc bỗng nhiên phun ra năm đạo sáng trong suốt như tơ nhện, giống như năm mũi tên nhọn bắn về phía trận doanh Luyện Khí Sĩ, quấn lấy đùi của năm tên Luyện Khí Sĩ, dùng sức thu lại, túm bọn họ lại đây.
Trong năm tên Luyện Khí Sĩ, có ba người mặc bộ chiến giáp của bộ lạc Liệt Nhật, hai người còn lại lần lượt có chiến huy của bộ lạc Tuyên Vũ Xà và Cự Phủ phía trên.
Đầu bọn họ đều choáng càng, con mắt không ngừng loạn chuyển, bộ dạng có chút lấm la lấm lét, đưa mắt nhìn nhau, tựa hồ ý thức được cái gì.
Yến Tây Bắc mỉm cười nói: “Chuyện cho tới bây giờ, năm người các ngươi không cần tiếp tục trốn tránh, có thể quang minh chính đại nói ra, mình chính là người trong Trường Sinh điện.”
Ánh mắt năm người lóe lên, có chút bất định nhìn Yến Tây Bắc.
Yết hầu Yến Tây Bắc chuyển động, bỗng nhiên thay đổi sang một giọng nói hoàn toàn khác, nặng nề như nham thạch va chạm: “Ta chính là Sơn Vương.”
Năm người hít một hơi lạnh, cuối cùng không che dấu được ý cười trong mắt, kêu to lên:
“Yến lão sư, người chính là Sơn Vương sao, điều này là thật sao?”
“Vừa nãy thấy người vùi đầu trong đám sương mù, chúng tôi đều nghĩ người sẽ chết, kế hoạch Trường Sinh điện sẽ thất bại, không ngờ tất cả đều nằm trong lòng bàn tay người, thật quá tốt rồi.”
“Người, khối thân thể này của người… thật sự là… thật sự là khiến cho người ta không tưởng tượng nổi.”
Lục bộ quần hùng như mới vừa tỉnh mộng, sắc mặt Cự Phủ Tộc trưởng cùng Vũ Xà Tộc trưởng đều trở nên cực kì khó coi, bọn họ không ngờ ngay cả bên trong bộ lạc của mình cũng bị chuyển hóa thành người của Trường Sinh điện.
Yến Tân Bắc cười, thản nhiên nói: “Thật ngại quá, giấu diếm mọi người lâu như vậy, chẳng qua khối thiên kiếp chiến thể này của ta chính là bí mật lớn nhất, nếu nói cho các ngươi biết, sau đó các ngươi liền báo cho chủ tử thật sự của mình là Liên Vương nghe, như vậy chẳng phải toàn bộ Trường Sinh điện đều biết, bọn họ càng đáng giá thực lực của ta mạnh hơn.”
“Như vậy, những người của Liên Vương làm sao dám yên tâm lớn mật lợi dụng ta nữa?”
Năm người đang cao hứng hấn chấn, đột nhiên nghe được hai chữ “Liên Vương”, giống như bị sét đánh, một đám người sắc mạt trắng bệch, cả người run rẩy.
Trong đó một người miễn cưỡng cười nói: “Yến lão, người… lão nhân gia nói đùa cái gì vậy, chúng ta vẫn là người của Sơn Vương ngài mà, chủ tử của chúng ta chính là người, sao có thể là Liên Vương gì chứ.”
Tên còn lại sợ tới mức hai chân run run, nói không nên lời: “Sơn Vương, chúng ta có vài lần tiếp xúc với Liên Vương, nhưng chúng ta vẫn chỉ hướng về chủ nhân thật sự là người mà.”
Còn có hai người cũng cảm nhận được luồng sát ý kỳ lạ, quay trái quay phải tìm kiếm đường chạy trốn.
Đáy mắt Yến Tây Bác toát ra một tia thương hại và không đành lòng, nói: “Ta và Liên Vương cũng không có ân oán cá nhân nào, các ngươi đều là người của tộc nhân ta, ta cũng không đành lòng giết chết các ngươi, chẳng qua lời ta muốn nói tiếp theo không thích hợp để các ngươi nghe được, xin lỗi mọi người.”
Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên tơ nhện rất nhỏ như lưỡi dao cuồn cuộn nổi lên, ba gã gián điệp của Trường Sinh điện đã bị giết, ngay cả kêu cũng không kịp kêu, đã bị xé thành tám mảnh.
Hai người còn lại, rút đao ra chặt đứt tơ nhện trước, hét lên một tiếng, một tả một hữu, tách biệt hai hướng chạy trốn, trong khoảnh khác đã chạy được hai mươi, ba mươi thước.
Yến Tây Bắc cười một tiếng, hai cánh tay dang ra, mười ngón tay duỗi ra, trong không khí xuất hiện hai đạo dao động quỷ dị, nhanh chóng hình thành hai bàn tay chân khí trong suốt, lao về phía trước tìm kiếm, vừa vặn tóm được hai người kia trong lòng bàn tay.
Yến Tây Bắc hung hăng nắm chặt, hai bàn tay chân khí to như tường đồng vách sắt đổ sụp xuống, “ầm ầm” hai tiếng, tuôn ra hai luồng máu tươi, hai tên trai tráng lưng hùm vai gấu bị vo thành hai khối cầu thịt đầm đìa máu.
Khung cảnh vô cùng tàn khốc, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Đặc biệt là những người quen thuộc năm tên Luyện Khí Sĩ này, hai người chạy cuối cùng kia, tất cả đều nằm trong nhóm năm mươi cao thủ Luyện Khí Kỳ.
Vậy mà ở trước mặt Yến Tây Bắc lại không thể đánh trả được một chiêu.
Thiên kiếp chiến thể kinh khủng như vậy.
Yến Tây Bắc xoa hai tay nói: “Tốt rồi, những người không phận sự đã biến mất, mọi người cũng thấy rõ thực lực thật sự của ta, kế tiếp có thể nói vào chính sự.”
“Theo như lời Sa Hạt nói, Trường sinh điện có âm mưu ở Thiết Nguyên tinh, chuyện này ta cũng không phủ nhận.”
“Nhưng mà mọi người chắc hẳn đều đã nhìn ra, Yến Tây Bác ta và những người còn lại của Trường Sinh điện cũng không phải là một phe.”
“Cho dù thế nào, ta vĩnh viễn là người của Thiết Nguyên, sao có thể mưu hại tộc nhân của mình? Bây giờ có hai con đường, mọi người tự chọn.”
“Thứ nhất, ở bên cạnh ta, trợ thủ ta trở thành người đứng đầu Trường Sinh điện, dùng lực lượng của chúng ta, cải tạo Trường Sinh điện, để cho tổ chức này thành công cụ của người Thiết Nguyên, quán triệt ý chí của chúng ta.”
“Thứ hai, nếu mọi người không muốn đứng về phía ta, thì chỉ có chết.”
“Đừng vội vàng chọn, bộ dáng Thiết Nguyên dũng sĩ như thế nào, ta biết còn rõ hơn các ngươi, ta biết các ngươi không sợ chết, nhưng các ngươi cũng nghĩ đến thân nhân ở quê hương xa xôi, trong đó còn có cha mẹ, huynh đệ, vợ con các ngươi.”
“Các ngươi đều là chiến sĩ tinh nhuệ nhất Thiết Nguyên tinh, nếu các ngươi đều chết, những người còn lại làm sao bây giờ? Đến lúc đó, nói không chừng thật sự sẽ biến thành vật hi sinh của Trường Sinh điện."
Yến Tây Bác nói mấy câu ngắn ngủi, vẻ mặt mọi người đều trắng bệch, yên lặng.
“A Hỏa, hay là ngươi chọn trước?”
Yến Tây Bắc tủm tỉm cười nhìn cháu mình.
Mỗi sợ cơ thịt trên mặt Yến Xích Hỏa đều run rẩy, bỗng nhiên hít một hơi sâu, dùng sức gắt một câu: “Ta nhổ vào lão quỷ ngươi, Yến Xích Hỏa này không chọn hai con đường nào cả, ta đây sẽ chọn cái thứ ba.”
“Đó chính là đánh cái thứ người không ra người, quái vật không ra quái vật, đánh cho tan nát hoàn toàn.”
Mặt Yến Tây Bắc không chút thay đổi, một đạo chân khí hộ thuẫn ngay trước mặt, chặn nước miếng Yến Xích Hỏa, bốn năm đạo tơ nhện hung hăng lao về hướng Yến Xích Hỏa, đâm thủng đùi của hắn, xách ngược hắn lên.
“A.”
Trọng lượng cả cơ thể Yến Xích Hỏa đều bị mấy cái tơ nhện nhỏ này xuyên qua máu thịt treo lên, đau đến đên cuồng: “Lão quỷ chết tiệt, lão quỷ thối tha, ngươi không phải là đại bá ta, đại bá ta đã oanh oanh liệt liệt chết trận rồi, ngươi chính là quái vật, mẹ nó, ngươi chính là quái vật, ta có chết cũng không đứng về phía ngươi.”
“A Hỏa, ngươi quá kích động, so với ca ca ngươi thì thật sự kém xa.”
Yến Tây Bắc điều khiển một bó tơ nhện hàn quang lập lòe, hướng về phía cổ của Yến Xích Hỏa.
Tơ nhện này còn dính nhiều giọt máu, đúng vậy, vừa rồi dùng đã chính nó để giết gián điệp của Trường Sinh điện.
“Đệ đệ ruột cũng đã giết, cháu ruột cũng hại chết một đứa, giết thêm một đứa nữa thì đã sao? Ngươi đã không chịu theo ta, A Hỏa, đại bá cho ngươi chết thống khoái.”
Đúng lúc này đột nhiên xuất hiện dị biến, đồng tử Yến Tây Bắc chợt co rút lại, hai chiến đao bọ ngựa biến hóa ra mấy chục đạo ánh sáng, “đùng, đùng, đùng” vài tiếng, dĩ nhiên chặn hơn mười phát đạn vô ảnh vô hình.
“Là kẻ nào?” Yến Tây Bắc nheo mắt lại, ánh mắt bén nhọn như điện bắn ra hướng trận doanh Luyện Khí Sĩ.
Một bóng người cao lớn mặc tinh khải rách nát, chậm rãi đứng lên từ trong đám người, diện khải đã bị bể mất một nửa, lộ ra một khuôn mặt râu ria xồm xoàm, nhếch miệng cười nói: “Ta là Lôi Đại Lục, một Kim Đan cường giả bình thường mà thôi.”