Chương 622: Huyết Văn Chi Mê
Chương 622: Huyết Văn Chi MêChương 622: Huyết Văn Chi Mê
Team: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: Truyenyy.com
Cả người hắn run rẩy, hai mắt giống như hai mũi tên lửa, sắp bắn ra khỏi hốc mắt, từng đạo nham thạch nóng chảy như hồng thủy tràn xa, từ ngũ tạng lục phủ không ngừng đánh về khắp thân người.
Linh năng cuồng bạo như vậy, căn bản thần hồn của hắn không thể nào khống chế nổi, chứ đừng nói muốn dẫn linh năng đi sâu vào tim.
“Hộc! Hộc!”
Lý Diệu há to mồm thở dốc, phát hiện khí tức mình thở ra cũng mang sắc thái quỷ dị.
“Lần này thật sự chơi lớn rồi.”
Xương cốt Lý Diệu là Long tinh thượng, vì muốn mạnh mẽ đột phá mà nuốt một lượng lớn Lưu Minh Tinh.
Nhưng mà loại thiên tài địa bảo Lưu Minh Tinh này hầu như là tính chất ổn định nhất trong giới tu chân, loại bình ổn nhất, trực tiếp nuốt vào cũng không có gì đáng ngại.
Thiên kiếp dị thú nội đan, cũng chứa lượng lớn tạp chất, thậm chí ngay cả thành phần tạp chất cũng không rõ ràng.
Nội đan ít tạp chất nhất đã sớm bị Lý Diệu nuốt, trợ giúp hắn từ Luyện Khí Kỳ bảy mươi bảy trọng đột phá đến tám mươi tám trọng.
Nội đan chứa nhiều tạp chất bị hắn luyện chế thành siêu cấp bạo đạn và bom tinh thạch.
Duy chỉ có mấy viên nội đan nhiều tạp chất nhất này, tính chất cực kỳ không ổn định, ngay cả chế tạo bom cũng không thích hợp, bởi vì không biết khi nào sẽ nổ mạnh.
Ngay cả hắn có được “Thiên chuy bách luyện” khí lực mạnh mẽ, còn có bí thuật “Nuốt chửng” của bốn vạn năm trước cũng không thể tiêu hóa phân giải được.
Chưa đầy một giây, cái bụng liền cao lên, một đoàn lực lượng xông bên trái rồi xông bên phải, giống như từng con quái vật sắp phá thủng bụng để chui ra.
Quan trong nhất là Sa Ngọc Lan yên lặng niệm chú, hai tay không ngừng kết ấn, một luồng linh năng đọng lại, mười mấy cây châm dài trong suốt xuất hiện trong hư không, nhẹ nhàng đâm vào bụng Lý Diệu.
Châm dài nhập thể, phủ tạng núi lửa bên trong Lý Diệu giống như bị khối lượng lớn băng đá nhập vào, linh năng xao động bất ổn nháy mắt đã bình phục lại.
Trán Sa Ngọc Lan đổ mồ hôi lạnh cuồn cuộn chảy xuống. Tất nhiên cũng đem thần hồn thúc dục đến cực hạn, không ngừng biến hóa thủ hình, châm dài linh năng rung rung, hào quang nhập vào xuất ra, rót vào bên trong phủ tạng Lý Diệu.
Lý Diệu chỉ cảm thấy một đôi bàn tay to ở trước ngực, bụng chậm rãi xoa nắn, cẩn thận thăm dò. Vô cùng kiên nhẫn, đem linh năng hóa thành từng luồng linh ti nhộn nhạo lên.
Chỉ là linh năng cuồng bạo quá mức kinh khủng, cứ hóa giải từng chút từng chút một, vậy thì ngày tháng năm nào mới có thể hóa giải hết?
Mắt Lý Diệu trợn trắng, trong lòng liên tục kêu la: “Hùng đại tộc trưởng, kéo dài thời gian, cố hết sức kéo dài thời gian một chút. Nói chuyện tán gẫu với hắn một chút, hỏi có mục đích một chút, xem hắn có mưu đồ tẩu thoát gì không…”
Hai tên đệ nhất dũng sĩ Thiết Nguyên lục bộ giằng co hồi lâu, Hùng Vô Cực trầm giọng nói: “Yến lão sư, ta vẫn chưa hiểu được, ngươi có lòng nhiệt huyết yêu thương người Thiết Nguyên, sao có thể trở thành tay sai của Trường Sinh điện? Rốt cuộc Trường Sinh điện cho ngươi lợi ích gì, khiến ngươi cam nguyện phản bội tộc nhân và gia quyến của mình?”
“Chí lý.” Lý Diệu lệ nóng lưng tròng, quả thật muốn lao đến ôm Hùng Vô Cực thật chặt.
Yến Tây Bắc hừ lạnh một tiếng. Trên khuôn mặt huyết văn giăng đầy, thoáng trở nên bình ổn, thản nhiên nói: “Tiểu Hùng, Yến Tây Bắc ta trở thành bộ dạng như này, ai không biết chứ chẳng lẽ ngươi còn không rõ sao? Trường Sinh điện là cái gì mà có tư cách để ta làm sai cho bọn họ?”
“Được, nếu hôm nay không nói rõ ràng, xem ra các ngươi đều sẽ không đứng về phía ta. Ta đây sẽ nói hết từ đầu chí cuối cho các ngươi.”
“Các ngươi nhìn bộ dáng lúc này của ta nhất định cảm thấy người không ra người, quỷ không ra quỷ, lại không hiểu chút nào sao ta có thể thao túng trứng thiên kiếp. Lại khiến mình hóa thân làm một “Thiên tai cấp dị thú” có phải hay không?
“Vậy các ngươi có biết rốt cuộc bản chất của Thiên kiếp là gì không?”
“Chỉ sợ không ai có thể đoán được.”
Hùng Vô Cực lạnh lùng nói: “Thiên kiếp xảy ra ở Thiết Nguyên tinh, rất có khả năng là một nền văn minh này “Đoạt Xá” của một nền văn minh khác, là Cự Linh chiến tộc muốn mượn dùng thân xác tộc ra, Tá Thi Hoàn Hồn.”
Cái này khiến cho Yến Tây Bắc thật sự hoảng hốt, đánh giá Hùng Vô Cực thật lâu, liên tục gật đầu nói: “Tốt, tốt, Tiểu Hùng, thật không ngờ rằng trước kia ta vẫn xem nhẹ ngươi, ta có được huyết văn truyền thừa mới nghĩ thấu điều này, ngươi chỉ cần bằng dấu vết để lại của thiên kiếp chi chiến đã có thể đoán được, tốt lắm, tốt lắm.”
“Đoạt Xá, Tá Thi Hoàn Hồn, hai từ này dùng cực kỳ chính xác, thật là chuẩn xác không sai chút nào.”
“Ngươi đã biết chân tướng thì ta cũng đỡ phải nhiều lời.”
Hùng Vô Cực siết chặt hai nắm đấm, cao giọng nói: “Yến lão sư, ta lại càng không hiểu, nếu người đã rõ chân tướng thiên kiếp, biết đây là một nền văn minh khác, gây chiến tranh với văn minh loài người chúng ta, vì sao người còn muốn làm loại chuyện này, còn muốn tộc nhân chúng ta tự giết lẫn nhau.”
Trừ Lý Diệu và Sa Ngọc Lan ra, mọi người đều như rơi từ trên mây xuống, không biết hai người bọn họ đang nói cái gì bí hiểm.
Yến Tây Bắc cười nhạt, cũng không trả lời, ngoảnh lại nói: “Có một việc ngươi nói sai rồi, “Đoạt Xá” đối vối chúng ta cũng không phải Cự Linh chiến tộc, mà là Huyết Văn chiến tộc, Cự Linh chiến tộc kia chỉ là con rối của bọn họ mà thôi.”
Hùng Vô Cực trợn tròn mắt: “Huyết Văn tộc là gì?”
Yến Tây Bắc chỉ lên người mình, từng đạo mạch máu quấn quanh, vân máu không ngừng vặn vẹo biến ảo: “Bên trong Cự Linh huyễn cảnh, mỗi một người trong Cự Linh chiến tộc đều có hình xăm màu máu không ngừng biến hóa như vậy.”
“Bao gồm trên thân thể người Hắc Ám Đại Lục, cũng xuất hiện nhiều vân rêu màu máu, trải qua ngàn vạn năm tiến hóa sau này, các huyết văn sẽ xuất hiện rõ ràng như thế này.”
“Trước kia khi chúng ta nghiên cứu về Cự Linh chiến tộc, đều cho rằng những huyết văn này là một cơ quan của bọn họ, dùng để hấp thu linh năng của nhau mà thôi.”
“Vô cùng sai.”
“Huyết văn, huyết ban, huyết tiển này, bản thân nó chính là một loại sinh mệnh, một loại ký sinh thể, một tầng cao khai hóa, có được linh trí, nhưng không có thân thể thực sự, chỉ có thể ký sinh trên sinh mệnh của chủng tộc người.”
“Cự Linh chiến tộc, chỉ là con rối của bọn chúng, bọn chúng mới chính là kẻ chủ mưu đã kích thiên kiếp thật sự.”
“Ta gọi loại ký sinh này là “Huyết Văn tộc” nhưng gọi là “Huyết Linh”, “Huyết Ma” gì cũng đều vô cùng thích hợp.
Mấy câu đó như từng đạo kinh lôi cuồn cuồn đánh mọi người đến choáng váng.
Ngay cả Lý Diệu và Hùng Vô Cực cũng lần đầu tiên nghe nói đến sự tồn tại của “Huyết Văn tộc”, liếc nhìn nhau, khó khăn nuốt nước miếng, lại nhìn cả người Yến Tây Bắc dày đặc huyết văn, càng có vẻ quỷ dị, tà ác.
Yến Tây Bắc nhẹ nhàng vuốt ve huyết văn nổi trước ngực, lẩm bẩm nói: “Ba mươi năm trước, một trận thiên kiếp chi chiến, mặc dù ta ngăn được cơn sóng dữ, nhưng bản thân cũng bị trọng thương, tu vi tổn hại.”
“Ta đã thử qua vô số phương pháp, tu vi khôi phục vô cùng chậm, dứt khoát quyết tâm, một thân một mình đi đến Hắc Ám Đại Lục, hy vọng trong nơi hiểm ác nhất có thể đánh sâu vào cực hạn, hoặc là chết, hoặc là đột phá.”
“Ta ở Hắc Ám Đại Lục một năm, chém giết vô số yêu thú, cũng giao thủ với người của Hắc Ám Đại Lục, tu vi dần dần khôi phục.”
“Nhưng mà ngay tại một trận chiến sau đó, ta lại gặp một hung thú đầy huyết ban, hình thái vô cùng quái dị.”
“Con hung thú này thực lực rất mạnh, linh trí cao, thủ đoạn biến hóa kỳ lạ, cả cuộc đời ta chưa từng thấy.”
“Đây thật sự là trận chiến hung hiểm nhất đời ta, ước chừng chiến đấu một đêm, cuối cùng cũng giết chết nó.”
“Nào ngờ trong lúc con thú này chết đi, trong chớp mắt, một thân huyết ban quỷ dị lại như có sinh mệnh, bay cuộn đến hai chân của ta, khiến nửa cơ thể ta nhuộm thành đổ đậm.”
“Ta cảm giác cái thứ huyết ban này ẩn chứa một sức mạnh quỷ dị, chẳng những cắn nuốt cơ thể ta, mà còn xâm nhập vào phần hồn của ta.”
“Tất cả rơi vào đường cùng, ta chỉ có thể cắn chặt răng, vung đạo chặt đứt nửa người dưới của mình, lại đổ chất đốt lên, một nửa người nhuốm máu, một nửa người cháy thành than”
“Vậy mà đám huyết ban ở trong biển lửa kêu thảm thiết ước chừng nhiều giờ mới hoàn toàn hóa thành tro bụi.”
Trong trận doanh Luyện Khí Sĩ vang lên liên tiếp vài thanh âm hô lên.
Không ít Luyện Khí Sĩ chỉ biết trước kia Yến Tây Bắc từng đi đến Hắc Ám Đại Lục tu luyện mấy năm, đến khi chở về thì bản thân trọng thương, gần như chết, sau khi khôi phục, thì tu vi cũng khô cạn, gần như là phế nhân.
Mà lại không biết ẩn sau còn có một câu chuyện kinh động lòng người như vậy.
Vẻ mặt Yến Tây Bắc bình tĩnh, giống như kể một câu chuyện xưa không liên quan tới mình, tiếp tục nói: “Mất đi hai chân, tu vi cạn kiệt, sau khi trở về bộ lạc Liệt Nhật, ta mất hết can đảm, từ đó về sau đánh mất ý niệm khôi phụ tu vi trong đầu, thầm nghĩ sẽ chỉ dạy tộc nhân, truyền thừa võ đạo đến cuối đời.”
“Lại không ngờ rằng, một đao kia của ta cũng không cắt hết toàn bộ dị huyết, còn một giọt dị huyết đã chui vào nửa người trên trước khi ta chặt đứt hai chân, ẩn núp trong cơ thể ta.”
“Nó đang âm thầm ngủ đông, chờ cơ hội, cuối cùng một ngày sau hai năm, nó mưu đồ tấn công não ta, muốn ăn mòn ta hoàn toàn, biến ta thành con rối.”
“May mắn thay, phần lớn bộ phận của nó đều ở trong hai chân của ta, bị cắt nhỏ còn chưa tới một phần trăm.”
“Sau khi bị ta phát hiện, ta đương nhiên đánh liều một canh bạc, dùng toàn bộ phần hồn kích đấu nó.”
“Hung hiểm trong đó không cần phải bàn, tóm lại ta nằm liệt giường ba ngày ba đêm, rốt cuộc cũng hàng phục giọt dị huyết hoặc có thể nói “Huyết Văn tộc.”
“Ha ha, nó muốn xâm nhập vào não của ta, biến ta thành con rối của nó, kết quả ngược lại bị ta cắn nuốt, khiến ta chiếm được sinh mệnh tinh hoa của nó, cũng chính là truyền thừa Huyết Văn tộc.”
“Huyết Văn tộc là một loại hình thái sinh mệnh vô củng cổ xưa, đến từ dị vực vô cùng xa xôi từ tỉ năm trước.”
“Là một loại sinh mệnh ký sinh, bản thể của bọn chúng là chất nhầy giống như giọt máu.”
“Bọn chúng ẩn trong đá, thông qua va chạm đi chuyển không ngừng khuếch tán, đi đến đâu hay đến đấy, tìm kiếm kí sinh chủ thích hợp.”
“Chúng ta nhìn xem ngay cả Cự Linh chiến tộc, vốn dĩ có thân thể khỏe mạnh, cũng bị Huyết Văn tộc chiếm được, trở thành con rối của bọn họ, hai bên có quan hệ cộng sinh, duy trì mười vạn năm.”