Chương 671: Tinh khí thần chú kiếm sư cổ đại!
Chương 671: Tinh khí thần chú kiếm sư cổ đại!Chương 671: Tinh khí thần chú kiếm sư cổ đại!
Team: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: Truyenyy.com
“Ngươi nhận lầm người rồi.” Vu Mã Viêm nghiến răng, từ giữa môi như hai cái lạp xườn cứng rắn ép ra năm chữ.
Tạ An An cười: “Cái gì thế, ta là luyện khí sư, nhìn người từ trước tới nay đều là xem tay trước, mặt ngươi tuy bị Sa lão sư đánh cho hoàn toàn thay đổi, nhưng trên một đôi tay, toàn bộ đốt ngón tay phân bố, rõ ràng chính là Vu Mã sư huynh mà.”
Vu Mã Viêm há hốc mồm, thốt ra: “Ai nói là bị sư phụ đánh, bản thân ta không cẩn thận va vào tưởng, còn có, ai là sư huynh của ngươi chứ, bớt kéo gần quan hệ.”
Lại là chưa lưu ý, thừa nhận thân phận của mình.
Tạ An An “phốc” cười thành tiếng: “Chịu sư phụ của mình dạy dỗ một trận, cũng không phải chuyện gì không vẻ vang, có gì không dám thừa nhận, ngươi đứa nhỏ này vẫn rất sĩ diện.”
Vu Mã Viêm thẹn quá hóa giận, vừa định nổi trận lôi đình, lại tác động vết thương, hắn đau tới mức rên hừ hừ: “Tạ, Tạ An An, ngươi đừng quá đáng, ai, ai là trẻ con chứ.”
Tạ An An xoa tay đi tới, cười ha ha nói: “Đến, ta giúp ngươi ấn một chút đi, cam đoan mười phút có thể lưu thông máu hết sưng, giảm đau.”
Vu Mã Viêm nào chịu tin, khuôn mặt giống như đầu heo vặn vẹo một lần nữa, nhíu mày kêu to: “Ngươi đừng tới đây, ngươi muốn làm gì, ta cảnh cáo ngươi Tạ An An…”
Vu Mã Viêm khóc không ra nước mắt, đặt ở bình thường, mười Tạ An An cũng không phải đối thủ của hắn, chỉ tiếc hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, thiếu niên thiên tài vạn ngời chú ý, vừa mới bị Lý Diệu ân cần dạy bảo một trận, ngay cả ruột cũng “dạy bảo” co giật rồi, nào nhấc lên được nửa phần khí lực?
Tạ An An tuy không phải người tu chân loại hình chiến đấu, nhưng nửa năm qua ở dưới sự chỉ điểm của Lý Diệu, tu luyện 《 Kình Thôn Đại Pháp》 cùng 《 Phi Phong Loạn Chùy Pháp 》, khí lực đã sớm tăng lên gấp trăm lần so với quá khứ, tốc độ tay càng nhanh đến tột đỉnh.
Hai tay như tia chớp, chỉ trong tích tắc, thế mà một lần đã nắm được bả vai Vu Mã Viêm.
“Aiiii”
Phản ứng theo bản năng của Vu Mã Viêm chính là kêu thảm, nhưng đau đớn trong dự đoán lại là chậm chạp chưa truyền đến, ngược lại ập tới một cảm giác tê tê ngứa ngứa.
Nơi hai tay Tạ An An có thể tới, đau đớn đều hóa thành một từng luồng ấm áp, giống như là nước trà cay đắng chậm rãi tan ra ở trong miệng, chỉ để lại từng tia ngọt lành, thoải mái nói không nên lời.
“Ồ!”
Vu Mã Viêm trợn to mắt, không ngờ nữ nhân ngốc nghếch này còn có tay nghề như vậy.
“Thế nào, rất thoải mái chứ?”
Tạ An An một lòng một dạ muốn làm tốt quan hệ với vị đại sư huynh, không, phải nói là “tiểu sư huynh” tương lai này, rất ra sức giúp hắn lưu thông máu tan vết bầm, cười tủm tỉm nói, “Đây cũng là bí thuật Sa lão sư truyền thụ cho ta, hắn nói là ở trong một ngọc giản rất cổ xưa khai quật ra, là từ thời đại cổ tu bốn vạn năm trước lưu truyền tới nay, tên là Hóa Long Quyết, có kỳ hiệu nhất đối với khôi phục sau khi tu luyện.”
“Nửa năm qua ta đi theo Sa lão sư, cũng thường xuyên giống ngươi, bị làm cho chật vật không chịu nổi, cho nên Sa lão sư liền truyền thụ cho ta môn bí thuật này, để ta có thể nhanh chóng khôi phục, ứng phó tu luyện ngày hôm sau.”
Vu Mã Viêm ngạc nhiên: “Ngươi cũng thường xuyên bị sư phụ tra tấn thảm như vậy? Không thể nào, hắn làm sao nỡ hạ thủ? Với lại, ngươi không phải luyện khí sư sao?”
Tạ An An vểnh chóp mũi lên, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Nửa năm nay, ngươi chủ yếu là ở trong hệ chiến khải đặt nền móng, vẫn là ta theo Sa lão sư tu luyện thời gian dài nha, bộ dáng giống ngươi hôm nay, ở trên người ta là bình thường như ăn cơm.”
“Ta là luyện khí sư không sai, nhưng Sa lão sư nói, cơ sở luyện khí phải có một thể trạng tốt.”
“Sa lão sư còn nói, thiên phú của ta không được, chỉ sợ không thể trở thành một luyện khí sư loại hình trí tuệ, lại có thể đi tuyến đường lực lượng, hướng phương diện rèn phát triển.”
“Hắn vốn cũng không hạ thủ được, là ta chủ động yêu cầu thêm. Bởi vì ta biết đầu óc mình không đủ linh hoạt, không thể so với Vu Mã sư huynh tuyệt thế thiên tài như vậy, nếu không khắc khổ một chút, vậy thật sự, một chút cơ hội cũng không có.”
Vu Mã Viêm im lặng.
Trận chiến dạy học thảm thiết nửa giờ trước, thẳng đến giờ phút này nhớ lại, vẫn khiến hắn hết hồn, rất có xúc động bây giờ bỏ trốn mất dạng, tránh đi đêm mai tu luyện.
Hắn rất nghiêm túc nhìn Tạ An An, thật sự rất khó tưởng tượng, một nữ hài tử có chút mập mạp của trẻ con, như búp bê sứ thế này, sao có thể thừa nhận được loại phương thức tu luyện cực kỳ tàn ác đó của sư phụ.
“Cô, cô tới nơi này làm gì?”
Khẩu khí Vu Mã Viêm mềm đi.
Động tác của Tạ An An dừng lại một chút, cắn môi nói: “Ta, ta là tìm đến Sa lão sư, vừa rồi, ta cãi nhau to với người trong nhà...”
Vu Mã Viêm nghe Tạ An An đem cả sự kiện nói một lần, thiếu niên mười bốn tuổi cũng không biết nên xử lý chuyện như vậy như thế nào.
“Sa lão sư ở bên trong không?” Tạ An An mở lớn đôi mắt to ngập nước, đầy chờ mong nhìn Vu Mã Viêm.
Vu Mã Viêm chưa từng được một nữ hài tử tới gần như vậy, nhìn chăm chú như vậy.
Khuôn mặt vừa rồi có chút sưng lên, “vù” một cái lại đỏ rồi.
“Thôi thôi, đàn ông không chấp phụ nữ, không so đo với cô nữa.”
Vu Mã Viêm tâm phiền ý loạn phất phất tay, “Sư phụ còn ở bên trong tu luyện, đợi lát nữa ta đưa cô đi vào, giúp cô nói tốt vài câu với ông là được.”
“Thật sự? Tiểu sư huynh vạn tuế.”
Tạ An An mừng rỡ, hai tay hung hăng dùng sức một chút.
“Iiii”
Ở khóe mắt Vu Mã Viêm, hai giọt nước mắt nóng rát rốt cuộc tràn mi ra, khàn cả giọng rít gào lên, “Tạ An An, ta kiếp trước có phải có thù với cô hay không.”
...
Rạng sáng hôm sau, bình minh chưa đến, bầu trời nhân tạo vẫn là một mảng tối tăm.
Khu chỗ ở của Luyện Phong hội lại lác đác như sao trời, lóe ra vô số đèn đuốc.
Tụ hội cấp cao trong nghề năm năm một lần, cơ hội khó được, không ít luyện khí sư trắng đêm không ngủ, tụ tập một chỗ trao đổi luận bàn.
Tạ Thiên Hạc chìm đắm ở trong giới luyện khí sư mấy chục năm, cũng từng vô số lần trao đổi thần thông với người ta, lại đã rất lâu chưa thấp thỏm sốt ruột như hôm nay, ở cửa chính của phòng luyện khí, nôn nóng bất an đi qua đi lại.
Hôm nay nhấ tổng cộng có tên luyện khí sư trao đổi thần thông với Sa Hạt, tự nhiên không có khả năng mọi người cùng lên, mà là lần lượt tiến vào trong phòng luyện khí phong bế toàn bộ, kín đáo trao đổi.
Dựa theo quy củ, luận bàn giữa luyện khí sư, là quân tử chi tranh, ở trước khi trao đổi thần thông, đều phải phát ra lời thề máu tâm ma, lập ra thần hồn khế ước, không thể đem quá trình cùng kết quả trao đổi thần thông báo cho người thứ ba, thần thông trao đổi được, cho dù thông hiểu hoàn toàn, cũng chỉ có thể tự mình sử dụng, không thể truyền thụ cho người ngoài.
Hôm nay trận luận bàn này, còn mời Tiết Nguyên Tín đại sư đức cao vọng trọng làm nhân chứng.
Cho nên, vài tên luyện khí sư xếp trước Tạ Thiên Hạc đi vào luận bàn, sau khi đi ra, đều là đôi môi ngậm chặt, không nói một lời, nhắm mắt tĩnh tọa, một bộ dáng cao thâm khó lường.
Trong lòng Tạ Thiên Hạc giống như mèo cào, muốn dò hỏi, lại là không hỏi ra miệng được...
Chỉ là, từ đáy mắt mọi người ngẫu nhiên lộ ra chấn động cùng ngạc nhiên, hắn lại mơ hồ cảm giác được, trình độ luyện khí cao của Sa Hạt, đã vượt qua mấy tên luyện khí sư thâm niên kia tưởng tượng.
Chỉ một lát, cửa đóng chặt của phòng luyện khí nhẹ nhàng mở ra, “xẹt” một tiếng, một luồng khí cao áp bắn nhanh ra.
“Doãn đạo hữu đi ra rồi.”
Luyện khí sư Doãn Nguyên Hoa vừa rồi ở bên trong luận bàn với Sa Hạt, cũng là chuyên gia trung tâm luyện chế tinh khải Ngân Tâm Lưu, là đồng nghiệp với Tạ Thiên Hạc, hai người quan hệ không tệ.
Tạ Thiên Hạc vội bước lên phía trước: “Lão Doãn…”
Bên cạnh, Tiết Nguyên Tín đại sư nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Vẻ mặt Doãn Nguyên Hoa rất phức tạp, đã có rung động, lại là mê hoặc: “Lão Tạ, đến lượt ngươi đi lĩnh giáo thủ đoạn của Sa đạo hữu rồi.”
Trong lòng Tạ Thiên Hạc rùng mình, hít sâu một hơi, bước vào phòng luyện khí.
Cửa kín khí khép lại ở phía sau hắn, bánh răng hai bên ở dưới phù trận thúc đẩy chậm rãi chuyển động, đem phòng luyện khí ngăn cách với bên ngoài, thông qua hệ thống tuần hoàn không khí, trong toàn bộ không gian tràn ngập khí trơ cực kỳ ổn định, sẽ không nổ.
Trung ương phòng luyện khí, là một lò luyện khí kiểu lơ lửng hình cầu, hai bên trong kho hàng kiểu mở ra bày đầy rực rỡ muôn màu hơn một ngàn loại tài liệu.
Sa Hạt đoan đoan chính chính ngồi ở phía sau lò luyện khí.
Lò luyện khí tản mát ra từng tia nhiệt lực, vặn vẹo không khí, làm thân hình hắn thoạt nhìn có chút hư vô mờ mịt.
Tạ Thiên Hạc tỉ mỉ đánh giá vị dũng sĩ số một sáu bộ lạc Thiết Nguyên này, chỉ cảm thấy hắn so với trong tưởng tượng của mình còn trẻ tuổi hơn rất nhiều, hoàn toàn không có phong phạm bình tĩnh thong dong như Hoàng Phủ đại sư loại nhất đại tông sư đó.
Ngược lại, tóc rối tung, hốc mắt hãm sâu, hai mắt đỏ đậm, môi bị nẻ, khóe miệng còn dính một ít bọt mép, bộ dáng đã rất lâu chưa uống nước.
Ánh mắt Sa Hạt vô cùng trống rỗng, giống như xuyên thấu vách lò thật dày của lò luyện khí, xâm nhập đến trong ngọn lửa nhảy lên không ngừng, trong miệng lẩm bẩm, đang không để ý tới điều gì khác tính toán cái gì đó.
Thẳng đến lúc Tạ Thiên Hạc vội ho một tiếng, Sa Hạt mới ngẩng đầu, thản nhiên nhìn quét hắn một cái.
Tạ Thiên Hạc run rẩy một cái, cảm thấy ánh mắt Sa Hạt cực kỳ lạnh lẽo, điên cuồng.
Rõ ràng chỉ là quân tử chi tranh giữa luyện khí sư, hắn lại như là đối mặt một con hung thú bụng đói kêu vang, có loại hương vị không chết không thôi.
Đáy lòng Tạ Thiên Hạc bỗng hiện ra một suy nghĩ rất hoang đường.
Hắn từng nghe nói, trong bậc thầy đúc kiếm cổ đại, từng có người vì đúc ra một thanh tuyệt thế hảo kiếm, ước chừng mười năm hết ngày này đến ngày khác luyện khí, thẳng đến một khắc cuối cùng, tự mình nhảy vào trong lò luyện khí, lấy thân tuẫn kiếm, lúc này mới luyện chế ra thần binh lợi khí thiên hạ vô song.
Ban đầu hắn luôn khó có thể tưởng tượng, bậc thầy đúc kiếm điên cuồng đến trình độ nào, mới có thể làm ra chuyện như vậy.
Nhưng giờ phút này, hắn bỗng cảm thấy, nếu thực có bậc thầy đúc kiếm như vậy, tinh khí thần đó, nhất định cùng giống Sa Hạt trước mắt như đúc.
Tạ Thiên Hạc miệng khô lưỡi khô, có chút xấu hổ nói: “Sa đạo hữu, đa tạ ân cứu mạng của ngươi đối với tiểu nữ, nghe tiểu nữ nói, trong khoảng thời gian này ngươi còn phí hết tâm huyết, cho nó không ít chỉ điểm...”
“Tạ đạo hữu.”
Lý Diệu hãy còn đắm chìm ở trong luận bàn luyện khí kinh tâm động phách vừa rồi.
Vài tên luyện khí sư vào trước đó đều là cao thủ trong cao thủ, bày ra kỳ công tuyệt nghệ, cũng làm hắn sinh ra cảm giác “ra sức cắn nuốt”.
Sức tính toán của hắn tăng vọt lên tới cực hạn, đại não giống như là một bộ máy chủ vận chuyển tốc độ cao, hừng hực nóng lên, điên cuồng phân tích thần thông vừa mới nhìn thấy.
Đang lúc bụng đói kêu vang, nào có rảnh nói lời thừa.
Trong hốc mắt lõm xuống thật sâu của Lý Diệu bắn ra hai tia điện như điên cuồng, “Có lời gì, đi ra ngoài nói sau, đến nơi này, chỉ nói luyện khí!”