Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 729 - Chương 696: Giết Nguyên Anh!

Chương 696: Giết Nguyên Anh! Chương 696: Giết Nguyên Anh!Chương 696: Giết Nguyên Anh!

Team: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: Truyenyy.com

Lý Diệu lại là cánh mũi phập phồng, ánh mắt ở trên trần nhà băn khoăn một lát, hai chân chợt gập, lao đến góc tây bắc lầu một, như tên lửa đột ngột đội đất mọc lên, trực tiếp húc thủng sàn gác, xông lên lầu hai.

“Ầm.”

Một tiếng vang lớn, bụi văng khắp nơi

Lầu hai là khu thực phẩm của siêu thị, vốn bày đầy hơn một ngàn giá hàng lớn, giờ phút này khu vực trung ương bị dọn trống ra, bày một tòa tế đàn lớn do hài cốt dựng lên.

Xung quanh tế đàn dựng sừng sững mấy chục cây cột khổng lồ đỏ đậm, vừa giống đồ đằng, vừa giống ngọn nến to lớn không gì so sánh được.

Phía trên “ngọn nến”, ánh sáng âm u chớp động, ánh lửa như tơ, đan xen ngang dọc, ngưng kết thành một tấm “mạng nhện” thật lớn, tấm lưới lớn mấp máy, tơ ánh sáng bay múa, như vật còn sống.

Phía trên tấm lưới lớn ngưng kết vô số khí nang màu xanh lục nhạt, tổng số hơn một ngàn.

Theo tấm lưới lớn rung động, khí nang cũng phồng xẹp, màu sắc từ màu xanh lục nhạt gần như trong suốt, dần dần biến thành màu xanh da trời, cuối cùng hóa thành màu xanh lục mực, đậm tới mức muốn nhỏ ra nước.

“Bốp!”

Một khí nang màu xanh lục mực bỗng phát nổ, nổ ra mấy con thiên ma áo giáp rõ ràng, ma diễm cường đại.

Ma đầu bình thường, thông qua ma vân trên bầu trời, đã có thể vượt không gian mà tới, buông xuống nhân gian.

Đám thiên ma ma năng cường đại này, lại không thể trực tiếp buông xuống, cần ở quanh tế đàn thai nghén một lúc, mới có thể vỡ tung nở ra.

Diệp Hồng Phi xông lên đầu cầu thang tự động, đã sớm có mấy trăm thiên ma mai phục.

Chỉ là đám thiên ma này, đều chưa ngờ được Lý Diệu sẽ dã man không phân rõ phải trái trực tiếp từ phía dưới sàn gác phía sau bọn chúng cứng rắn húc lên.

“Bốp!”

Lý Diệu nhẹ nhàng búng vang ngón tay.

Trong nhẫn Càn Khôn hiện ra một rồi lại một khẩu pháo oanh kích sáu nòng xoay tròn kiểu phù du.

Bốn khẩu... Tám khẩu... Mười hai khẩu... Mười sáu khẩu.

Cả thảy mười sáu khẩu pháo oanh kích xoay tròn sáu nòng kiểu phù du, ở trước mặt Lý Diệu hợp thành bốn trận địa hình vuông bốn khẩu pháo lớn, nòng pháo tản mát ra ánh sáng mờ nhạt âm u, đạn nổ linh năng nôn nóng bất an, ở trong vỏ đạn long ngâm hổ khiếu.

Thiên ma không sợ viên đạn thực thể, nhưng Lý Diệu chưa từng có thói quen sử dụng viên đạn đơn thuần.

Toàn bộ viên đạn đường kính lớn hắn sử dụng, tất cả đều được khảm tinh thạch, hoặc dứt khoát chính là dùng tinh thạch mài thành, ẩn chứa lượng lớn phù trận có tính công kích.

“Chết!”

Lý Diệu ánh mắt lạnh lẽo, từ trong kẽ răng bật ra phán quyết của hắn.

Pháo khổng lồ rống giận, đạn bay tứ tung, đường đạn đan xen, sấm sét liên hoàn, hồ quang lóng lánh, băng phong tàn sát, kiếm khí kích động, đao mang gào thét.

Mười sáu khẩu pháo oanh kích xoay tròn sáu nòng kiểu phù du đánh ra mặt quạt lưới lửa bán kính hơn trăm mét, bao phủ hơn phân nửa siêu thị.

Phàm là bị lưới lửa của Lý Diệu bao phủ, không những toàn bộ thiên ma đều chạy trối chết, chia năm xẻ bảy, tan thành mây khói, ngay cả thiên ma tế đàn, cùng phôi thai thiên ma quanh tế đàn chưa ngưng kết thành hình, đều hóa thành từng đám mây khói vặn vẹo, hoàn toàn hủy diệt.

“Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm!”

Lý Diệu chà đạp tất cả, ra sức chém giết.

Ngay cả tinh khải cao thủ Diệp Hồng Phi vừa mới xông lên lầu hai, cũng bị hỏa lực hung hãn như thế của hắn làm kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, lại lui về phía dưới cầu thang, miễn cho vị “dũng sĩ số một sáu bộ lạc Thiết Nguyên” này giết đến nổi hứng, ngay cả hắn cũng quét.

Nhiệt độ phòng ít nhất tăng lên ba bốn mươi độ, giống như là lồng hấp lớn vừa mới đun sôi.

Khắp nơi trên mặt đất đều che kín vết đạn giống như tổ ong, mặt sàn tầng mềm nát vô cùng, mất tập trung, sẽ bước hụt, “Rầm” sập mất một mảng lớn sàn gác.

Lý Diệu chậm rãi đi tới, ánh mắt lạnh lùng tàn khốc tìm tòi mỗi ngõ ngách, dưới chân “rắc rắc”, đem hài cốt của thiên ma tế đàn nghiền áp thành bột phấn.

Diệp Hồng Phi lúc này mới thật cẩn thận thò đầu ra, trong kênh thông tin truyền đến thanh âm chưa hết kinh hồn: “Sa… Sa lão sư, ngài cũng quá khoa trương rồi nhỉ “

Lý Diệu trầm mặc một lát, thản nhiên nói: “Ta, tương đối thích bắn súng.”

Diệp Hồng Phi không còn lời nào để đối đáp, cầm kiếm hai lưỡi, nhảy tới lầu hai, cùng Lý Diệu phân công nhau tìm tòi.

“Xoẹt!”

Một con thiên ma ẩn nấp ở trong kẽ tường, thừa dịp Lý Diệu xoay người, bay lao ra, mưu toan chui vào trong khe hở tinh khải của hắn.

Lý Diệu lại như là sau lưng mọc mắt, một khẩu pháo oanh kích sáu nòng từ góc độ không thể tưởng tượng quỷ dị đâm ra, hung hăng đâm vào “ngực” thiên ma.

Nổ súng, oanh tạc, chấm dứt.

Đúng lúc này, Lý Diệu mơ hồ nghe được, nơi Diệp Hồng Phi tìm tòi truyền đến một tiếng trẻ con khóc nỉ non.

Lý Diệu sửng sốt, con ngươi chợt co rút lại, mỗi một sợi lông mày đều xù lên như là kim thép.

“Diệp lão sư, đừng!”

Thân hình Lý Diệu chợt hóa thành một tia sáng, trong thời gian ngắn vắt ngang cả siêu thị.

Góc đông bắc siêu thị, trong một kho hàng lâm thời, chồng chất mấy chục thi thể be bét máu thịt, sâu trong thi thể phát ra tiếng trẻ con khóc nỉ non đứt quãng, tiếng khóc dần dần mỏng manh, giống như bị đống xác đè chặt, sắp không chống đỡ được.

Diệp Hồng Phi dùng sức bới đống xác.

Bởi vì sợ thương tổn tới đứa bé, hắn không dám vận dụng linh năng mạnh mẽ đánh nổ đống xác, chỉ có thể dùng thần thông cách không ngự vật, cộng thêm hai tay mình, di chuyển từng cái xác ra.

Nào ngờ, ngay tại lúc hắn chuyển đi cái xác thứ bảy, phía dưới đống xác bỗng bắn ra một luồng ánh sáng màu đỏ.

“Cái xác” thứ tám thế mà sống lại, một mảng ánh sáng màu đỏ từ trước ngực Diệp Hồng Phi đánh vào, ở sau lưng hung hăng nổ tung.

Đồng thời nổ tung, còn có một chuỗi tiếng cười dữ tợn gian kế thực hiện được: “Hì hì hì hì hi.”

Diệp Hồng Phi thét lớn một tiếng, ngã văng ra ngoài, kiếm hai lưỡi huyễn hóa ra mấy chục đạo kiếm quang, che kín “cái xác” thứ tám.

Khối “thi thể” này lại trơn trượt như là cá chạch, một đòn thành công, ngoặt vài cái, đã chạy thoát kiếm quang bao phủ, tốc độ tăng vọt lên đến cực hạn, hướng ngoài cửa sổ lao đi

Sau đó, liền va vào lưỡi đao của Lý Diệu, biến thành thi thể thật sự, thi thể một đao thành hai đoạn.

Đây không phải thiên ma, cũng chưa có dấu hiệu bị ma đầu nhập vào, mà là thích khách Trường Sinh điện luôn ẩn nấp ở dưới đống xác.

“Diệp lão sư!”

Lý Diệu gầm nhẹ một tiếng, đem Diệp Hồng Phi đỡ lấy, đã thấy phía dưới ngực bên trái của hắn mở ra một lỗ thủng trong suốt, trái tim cũng bị xé rách hơn phân nửa, máu tươi phun trào, so với núi lửa bùng nổ còn đồ sộ hơn.

Giáp mặt Diệp Hồng Phi mở ra, sắc mặt trắng bệch, dùng linh năng mạnh mẽ phong bế mạch máu đứt gãy, ngưng tụ thành một tầng mô linh năng mỏng, bao trùm ở trên trái tim xé rách, trên mặt thoáng khôi phục một tia màu máu, suy yếu nói: “Trẻ con... phía dưới đó... Có đứa trẻ con.”

“Nào có trẻ con gì.”

Thích khách Trường Sinh điện vừa chết, tiếng trẻ con khóc nỉ non liền im bặt. Lý Diệu đem linh năng hoá lỏng, như thủy ngân rót vào đống xác, cẩn thận xem xét hồi lâu, tin tưởng phía dưới không có một cái xác nào to bằng đứa trẻ con.

Tất cả cái này, tự nhiên đều là cạm bẫy của thích khách. Tiếng trẻ con khóc nỉ non, là thích khách ngụy trang ra.

“Không có?”

Diệp Hồng Phi sửng sốt, như trút được gánh nặng thở hổn hển, “Vậy thì tốt... Vậy thì tốt...”

Thanh âm của hắn dần dần mỏng manh đi.

“Diệp lão sư, kiên trì.”

Lý Diệu nghiến răng, từ trong nhẫn Càn Khôn lấy ra một viên thuốc màu đỏ to bằng hạt đào, mặt ngoài che kín nếp nhăn.

Đây là món quà bộ lạc Ngân Nguyệt trên Thiết Nguyên tinh tặng cho hắn, tên là “Đại Hồng Chu Đan”, có kỳ hiệu cứu sống người chết, đắp thịt cho xương trắng, là thuốc chữa ngoại thương tốt nhất.

Dùng nội đan bốn loại thiên kiếp dị thú, lại thêm mấy trăm loại thiên tài địa bảo, lặp đi lặp lại đun luyện mấy năm, mới có thể luyện thành một viên, trân quý vô cùng.

Trên người Lý Diệu cũng chỉ có một viên này, vốn giữ lại cho mình giữ mạng.

Giờ phút này, hắn lại không chút do dự nhét vào trong ngực Diệp Hồng Phi.

Đại Hồng Chu Đan vừa dính vào máu tươi, khẽ run lên, trong toàn bộ nếp nhăn đều phát ra từng luồng ánh sáng màu đỏ, giống như hạt giống nảy mầm, lại như bọt biển rơi xuống nước bành trướng hẳn lên, đem vết thương nhìn thấy ghê người bịt lại gắt gao, kín không kẽ hở, như mầm thịt mới mọc ra.

“Ô...”

Diệp Hồng Phi hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy một luồng lực lượng như suối nước nóng ùa vào trong lòng, thần hồn một lần nữa đọng lại, biết Lý Diệu thổ hào đến từ Thiết Nguyên tinh này, nhất định là lấy ra thuốc chữa thương cực kỳ quý giá, trị liệu cho mình.

Diệp Hồng Phi cúi đầu cười khổ, “Xin… xin lỗi, Sa lão sư. Buồn cười ta còn bảo ngươi cẩn thận, không… không ngờ, lại là ta quá lỗ mãng.”

“Ngươi nói không sai, kinh nghiệm thực chiến của ta thật sự quá ít, một cái bẫy đơn giản như vậy, ta liền trúng chiêu...”

Lý Diệu vừa vội vừa tức, trầm giọng nói: “Diệp lão sư, chẳng lẽ ngươi không đoán được, đây tám chín phần mười là cạm bẫy của thích khách?”

Diệp Hồng Phi ho ra một ngụm máu, thấp giọng nói: “Đoán được rồi, nhưng nhỡ đâu là thật thì sao?”

“Cho dù thật sự là cạm bẫy, nhỡ đâu thích khách Trường Sinh điện, thật sự bắt được một đứa trẻ con?”

“Bây giờ biết, không có trẻ con, vậy thì tốt, vậy thì tốt...”

Lý Diệu cạn lời.

Trong xoang mũi giống như có mười mấy con kiến chui vào, ngứa ngáy khó chịu.

Lúc này, bộ đội đến tiếp sau rốt cuộc đột phá thiên ma cùng ma nhân ngăn cản bên ngoài, lao vào siêu thị.

“Diệp lão sư, tiếp tục như vậy không được.”

Lý Diệu vội nói, “Trung tâm chỉ huy phải thay đổi chiến thuật, càng hướng nội thành thẳng tiến, cạm bẫy như vậy khẳng định càng nhiều, đến cuối cùng cho dù có thể đem người thường vòng sao thứ mười cứu hết ra, thương vong của người tu chân nhất định rất lớn.”

Mí mắt Diệp Hồng Phi không ngừng sụp xuống, trầm mặc hồi lâu, thấp giọng nói:

“Sa đạo hữu, sẽ không thay đổi chiến thuật.”

“Luyện khí sĩ các ngươi, có thể sinh ở Thiết Nguyên, chết ở Thiết Nguyên.”

“Người tu chân chúng ta, cũng có thể... Sinh ở Phi Tinh, chết ở Phi Tinh.”

Diệp Hồng Phi ngất đi.

Lý Diệu ôm hắn, ngẩn ra rất lâu, thẳng đến khi bộ đội đến tiếp sau tiến lên, đem hắn giao cho người tu chân am hiểu trị liệu.

Lý Diệu thẳng sống lưng lên từng tấc một, đi về phía cửa sổ.

Đi mỗi một bước, mặt đất dưới chân đều đã nứt nẻ.

Vô số viên đá thật nhỏ chậm rãi bay lên ở quanh thân hắn, khi hắn đi qua, lại “lạch cạch lạch cạch” rơi xuống đất.

Lý Diệu đã rất lâu không phẫn nộ như vậy, phẫn nộ đến mức ngay cả linh năng cũng sắp không khống chế được, giống như tích tụ vô tận năng lượng, sắp bùng nổ sóng thần.

“Tít tít tít tít!”

Máy tính chiến thuật truyền đến tiếng rít dồn dập.

“Địch quân Nguyên Anh U Minh Nhận Thôn Trang Du, lại lần nữa hiện thân, nháy mắt giết chết một tu sĩ Trúc Cơ cao giai.”

“U Minh Nhận…”

Lý Diệu thanh âm khàn khàn, nói từng chữ một.

“Rầm!”

Phạm vi năm mét, cả khối sàn gác ầm ầm nổ tung, hóa thành đá vụn to bằng nắm tay.

Đá vụn lại ở trong vòng một giây biến thành cát bụi cực nhỏ, ở quanh thân Lý Diệu ngưng kết thành một cơn bão vận sức chờ phát động.

Trong gió bão, quanh thân Lý Diệu dâng trào khí thế mạnh mẽ vô cùng, làm Kim Lang Chiến Khải cấp nhập môn cũng bùng nổ ra bá lực chấn nhiếp tinh thần người ta, trong khe hở của tinh khải, ngàn tia vạn luồng màu vàng nở rộ.

Trong nháy mắt, trong đầu Lý Diệu giống như có một sợi dây đàn vô hình đứt đoạn.

Hắn làm ra một quyết định vô cùng điên cuồng.

Hôm nay, vô luận trả giá thế nào, hắn cũng phải giết một tên Nguyên Anh
Bình Luận (0)
Comment