Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 767 - Chương 734: Cung Điện Tinh Thần

Chương 734: Cung điện tinh thần Chương 734: Cung điện tinh thầnChương 734: Cung điện tinh thần

Team: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: Truyenyy.com

Cởi tinh khải, thu liễm linh năng, đem thực lực áp chế đến trạng thái người thường?

phản ứng đầu tiên của Lý Diệu chính là Bạch Tinh Hà lại đang làm trò quỷ nào đó, nhưng cẩn thận nghĩ lại, Long Vương Chiến Khải mà Bạch Tinh Hà bây giờ mặc tuy tổn hại, tính năng cũng mạnh hơn xa Ám Nha Chiến Khải hắn mặc, nếu hai bên đều mất đi tinh khải tăng phúc chiến lực, cục diện hẳn là tương đối có lợi hơn đối với hắn.

Huống chi, bản thân Bạch Tinh Hà bị thương nặng, dựa hết vào linh năng chống đỡ, một khi thu liễm linh năng, mạnh mẽ áp chế đến trạng thái người thường, thương thế sẽ chỉ càng nặng hơn.

Vô luận thấy thế nào, đề nghị này, đều càng thêm bất lợi đối với Bạch Tinh Hà.

Lý Diệu còn đang cân nhắc kỹ, Bạch Tinh Hà đã thu hồi Long Vương Chiến Khải, hơn nữa dùng liễm thần thuật, dần dần đem linh năng đều áp súc đến sâu trong tế bào.

“Ô…”

Mất đi linh năng thêm vào, dựa hết vào cơ thể máu thịt mạnh mẽ vô cùng cứng rắn chống lại thương thế, dù là Tinh Đạo Chi Vương Bạch Tinh Hà như vậy, cũng phát ra một tiếng kêu đau đớn.

Khẽ lật lòng bàn tay, Bạch Tinh Hà lấy ra một hũ nước thuốc, bôi hết cả hũ ở trên vết thương khủng bố chỗ bụng, theo bọt biển màu máu không ngừng nổi lên, trên khuôn mặt trắng bệch lúc này mới thoáng khôi phục một tia màu sắc con người.

Bạch Tinh Hà cười thảm một tiếng, nói: “Phía trước còn có một đại gia hỏa, lấy linh năng làm thức ăn, sinh vật tản mát ra linh năng dao động, tất cả đều là con mồi của nó, linh năng dao động càng kịch liệt, cơn thèm của nó càng tăng vọt!”

Lý Diệu nghĩ chút, cũng giải trừ Ám Nha Chiến Khải, đem thực lực áp chế đến cực hạn, chỉ dùng một luồng ý niệm như có như không, dẫn dắt bom tinh thạch trong bụng Bạch Tinh Hà, làm quả bom không đến mức dẫn nổ.

Lúc Lý Diệu ở Thiên Nguyên giới, từng nhận nguyên võ giả cấp Nguyên Anh, Thiết Thần Nghiêm Phách chỉ điểm, đôi bên đều tay trần, hắn ngược lại càng có ưu thế hơn, cũng không sợ Bạch Tinh Hà giở trò.

Hai người dọc theo khe hở thật dài, lại tiến lên hơn mười phút đồng hồ.

Địa chất vùng này xé rách càng thêm nghiêm trọng, bọn họ lúc thì hành tẩu ở trong vết nứt hang đá thiên nhiên, khi thì lại đặt chân trong hành lang loang lổ vết gỉ, khi thì nhảy vào khe đất sâu mấy chục mét, khi thì lại phải giống thằn lằn thạch sùng, leo lên vách đá thô ráp, trèo lên vách núi cao mấy chục mét.

Đi hồi lâu, cũng chưa gặp được “đại gia hỏa” Bạch Tinh Hà nói, Lý Diệu đang nghi ngờ, Bạch Tinh Hà bỗng “Suỵt” một tiếng, chỉ chỉ đỉnh đầu.

Đỉnh đầu hai người, là một khe hở thâm thúy vô cùng, thẳng tắp hướng lên trên, như là một cái giếng trời quỷ phủ thần công.

Lý Diệu lướt sơ qua, chỉ cảm thấy trong cái “giếng trời” quái thạch dữ tợn, giương nanh múa vuốt.

Nhìn kỹ, mới hít một hơi thật sâu, thế mà lại phát hiện, ở trên vách “giếng trời”, một con linh thú lớn vô cùng, như con nhện khổng lồ đang nằm úp sấp!

Con linh thú này thật sự quá mức khổng lồ, tổng cộng mười mấy cái chi, mỗi một cái chi đều dài bảy tám mét, quanh thân màu xám trắng, mọc đầy cục đá gồ ghề, nối liền một thể với tầng đá chung quanh.

Con linh thú này đang ngủ say, chỗ giống như cái đầu, từng đám mắt kép dị dạng hiện ra màu đỏ tươi ảm đạm, giống như máu chết khô cạn.

Lý Diệu nhìn chăm chú, bảy tám cái chi cùng một nửa thân thể của nó, thế mà đều biến mất ở bên trong đá chắc chắn, giống như là cá sấu chìm một nửa vào đầm lầy.

Bạch Tinh Hà dùng giọng rất nhỏ nói: “Không cần sợ, ta đặt tên cho đại gia hỏa này là ‘Thị Linh Nham Chu’, nhắm chừng là linh thú loại nhện ở trong linh mạch thổ hệ dưới lòng đất biến dị mà thành. Trời sinh đã có được thần thông thổ độn cường đại, mặc dù thân hình khổng lồ, vẫn có thể dựa vào thổ độn thuật, qua lại tự nhiên ở trong tầng đá dưới lòng đất.”

“Nhưng, thi triển thổ độn thuật là cực kỳ tiêu hao linh năng, cho nên tuyệt đại bộ phận thời gian của nó đều ngủ say, giảm bớt tiêu hao, thẳng đến khi có được con mồi linh năng dao động mạnh mẽ xuất hiện, mới sẽ chợt thức tỉnh, triển khai săn giết.”

“Hai chúng ta bây giờ chưa tản mát ra linh năng dao động, cũng không đáng nó tiêu hao lượng lớn linh năng, thi triển thổ độn thuật để săn giết chúng ta, nếu không, linh năng cắn nuốt chúng ta có thể hấp thu, còn không nhiều bằng tiêu hao, vụ làm ăn này không có lời.”

“Đừng tự mình tìm chết, chúng ta sẽ an toàn.”

Lý Diệu âm thầm chậc lưỡi, con đường chạy trốn này của Bạch Tinh Hà, thật sự là âm hiểm vạn phần!

Giả thiết người tu tiên bọn Phong Vũ Trọng thật sự đuổi theo chạy xuống, sau khi trải qua đại trận tơ vàng và Minh hà trong lòng đất hung hiểm, khẳng định sẽ đem cảnh giới tăng lên tới cực điểm, không những không có khả năng cởi tinh khải, nói không chừng sẽ còn ở quanh thân bố trí ba bốn tầng khiên linh năng bảo vệ, tản mát ra lượng lớn linh năng dao động.

Từ đó, liền trở thành con mồi tốt nhất cho Thị Linh Nham Chu!

Lý Diệu không biết con linh thú biến dị này thực lực rốt cuộc như thế nào, nhưng nơi này là sâu trong lòng đất, nếu con thổ hệ linh thú này phát cuồng, làm sập hang đá, cũng đủ người ta uống no nước.

Hai người rón ra rón rén, đơn thuần vận dụng lực lượng cơ bắp và xương khớp, một hơi lao vội ra mười mấy dặm, Bạch Tinh Hà lúc này mới phất phất tay, như trút được gánh nặng nói: “Được rồi, nơi này đã rời xa phạm vi săn bắn của Thị Linh Nham Chu, có thể một lần nữa kích phát linh năng, mặc vào tinh khải.”

“Đừng động đậy!”

Lý Diệu lạnh lùng nói, “Đừng vội mặc tinh khải, để ta cảm giác một phen, quả bom tinh thạch kia còn ở bụng của ngươi hay không... Được rồi, bây giờ có thể mặc tinh khải.”

Bạch Tinh Hà chậm rãi triệu hồi ra Long Vương Chiến Khải, không chút hoang mang mặc vào, thản nhiên nói: “Ngươi rất cẩn thận.”

Lý Diệu lau mồ hôi lạnh ở trán, nhếch miệng cười nói: “Hợp tác với Bạch lão đại, cẩn thận nữa cũng không đủ, phía trước còn có cửa ải càng thêm hung hiểm hay không?”

“Hết rồi.”

Bạch Tinh Hà lắc đầu nói, “Phía trước chính là chỗ ẩn thân cuối cùng của ta.”

Hành lang nhìn như đến điểm cuối, phía trước là một kho hàng bỏ hoang trống rỗng, tràn ngập khí tức gay mũi.

Bạch Tinh Hà lại ở trên vách bên trái kho hàng cẩn thận sờ một lát, nhẹ nhàng “Xẹt” một tiếng, trên tường dần dần hiện ra mấy đường màu lam đậm, ánh sáng màu lam lóe lên, đan xen lẫn nhau, phác họa thành bộ dáng một cánh cửa lớn.

Bên cạnh cánh cửa còn có ba tòa phù trận hơi tỏa sáng, Bạch Tinh Hà dùng ngón tay như bay, ở trên ba tòa phù trận nháy mắt gõ hơn trăm lần, đường màu lam âm u đem cả cánh cửa đều nhuộm thành màu lam, như đi thông một thế giới khác.

Bạch Tinh Hà và Lý Diệu đồng thời xuyên qua cánh cửa màu lam âm u!

Hơi thở của Lý Diệu nhất thời dừng lại.

Hắn vốn đã làm tốt mọi sự chuẩn bị tâm lý, vô luận trước mắt xuất hiện cảnh tượng quỷ dị khủng bố thế nào, cũng sẽ không biến sắc chút nào cả.

Nhưng, ở trong thành lũy chiến tranh dưới lòng đất vạn mét, hắn thấy được bầu trời đêm.

Một mảng tinh hà lấp lánh tinh thuần, trong vắt, che kín, tinh không mênh mông như biển, vô biên vô hạn.

Lý Diệu đời này còn chưa bao giờ ở một lần nhìn thấy nhiều sao trời như vậy, rõ ràng như vậy, quả thực là đầu dưới chân trên, ngã vào một bờ cát do tinh tú tạo thành.

Hít sâu một hơi, dùng sức lắc đầu một phát, Lý Diệu mới ý thức được, mình đã tới một chỗ cung điện dưới lòng đất quy mô hoành tráng.

Khung đỉnh hình cung tròn là dùng vô số khối thủy tinh long lanh trong suốt ngưng tụ thành, trong mỗi một khối thủy tinh trong suốt đều được khảm vô số tinh thạch lấp lánh như sao trời.

Không...

Những tinh thạch này, không phải đơn giản được khảm ở trong thủy tinh, mà là hợp thành một tòa đại trận huyền ảo phức tạp, rợp trời rợp đất, như là tinh tú thật sự, không ngừng xoay tròn, lóng lánh, biến ảo, sinh diệt!

Giống như là một vũ trụ thật sự, chậm rãi lưu chuyển ở đỉnh đầu Lý Diệu!

“Đây, đây rốt cuộc là nơi nào?”

“Vì sao, ở vạn mét dưới lòng đất, sẽ có một tòa đại điện thần bí có thể mô phỏng biển lớn tinh tú, vũ trụ biến ảo như vậy, trải qua vạn năm thời gian, vẫn duy trì vận hành ở trình độ nhất định?”

“Mảng khung đỉnh thủy tinh này, đường kính vượt qua ngàn mét, chính là một món pháp bảo vô cùng khổng lồ, mà phù trận khởi động nó, càng bao la hùng vĩ đến trình độ không thể tưởng tượng!”

Trong lúc nhất thời, Lý Diệu hoàn toàn rối loạn chừng mực.

Dưới khung đỉnh thủy tinh như trời đêm lấp lánh bao phủ, bốn phía đại điện vờn quanh vô số pháp bảo Lý Diệu không nhận biết, nhìn từ kết cấu, hẳn là dụng cụ nghiên cứu.

Chính giữa đại sảnh, sắp xếp rậm rạp mấy trăm bộ máy tính loại siêu lớn, chiều cao của mỗi một bộ máy tính đều vượt qua ba mét, giống như một mũi quân đội trầm mặc.

“Nơi này giống một tòa trung tâm nghiên cứu, hoặc là trung tâm khống chế, chẳng lẽ nơi này chính là phòng khống chế trung tâm pháo đài trong lòng đất Tri Chu Sào Tinh?”

Bạch Tinh Hà phi thường hưởng thụ cảm giác đắm chìm ở dưới tinh hà chiếu rọi, dang đôi tay, phát ra cảm thán thỏa mãn, mỉm cười, nói: “Rất đẹp, phải không?”

“Mảng khung đỉnh thủy tinh này, hoàn toàn mô phỏng toàn bộ vũ trụ nhân loại có thể phát hiện để xây dựng, mỗi một ngôi sao lóng lánh, đều là chân thật tồn tại!”

“Một vạn năm trước, nơi này từng là một chỗ trung tâm nghiên cứu, hoặc nói là một tòa ‘đài thiên văn trong lòng đất’, là chuyên môn nghiên cứu, thăm dò bí mật tinh tú, cho nên, nơi này đặt tên là ‘Thứ Tinh Trai’.”

“Thứ Tinh Trai?”

Lý Diệu mơ mơ hồ hồ nhớ, từng ở nơi nào đó nghe được cái tên này.

Trầm ngâm một lát, trước mắt sáng ngời, hắn đã nhớ ra.

Ở trên Thiết Nguyên tinh, Hùng Vô Cực cùng Sa Ngọc Lan từng giới thiệu cho hắn chuyện thiên kiếp buông xuống.

Bọn họ từng nói, thiên kiếp, là hiện tượng khó giải thích nhất của tu chân giới hiện đại, có thể có liên quan với hủy diệt cùng đoạt xá giữa văn minh khác nhau.

Nghe nói, ở giai đoạn sau của thời đại Tinh Hải đế quốc, từng có một người tu chân họ Liễu, là một nhà thiên văn học chuyên môn nghiên cứu thiên kiếp, được xưng nhìn thấu bí mật tinh tú, cho nên đem nghiên cứu của mình đặt tên là “Thứ Tinh Trai”.

Từ đó về sau, mọi người đều xưng hô người tu chân họ Liễu này là Liễu Thứ Tinh!

Nơi này, chính là động phủ của Liễu Thứ Tinh, là cnơi huyên môn nghiên cứu thiên kiếp?

Bạch Tinh Hà nhẹ nhàng vuốt ve dụng cụ nghiên cứu một vạn năm trước, thản nhiên nói: “Là phi thường kỳ quái, rõ ràng là đài thiên văn nghiên cứu vũ trụ, vì sao sẽ ở vạn mét dưới lòng đất đúng không? Mà đài thiên văn trong lòng đất ‘Thứ Tinh Trai’ này, cùng pháo đài trong lòng đất lại có gì quan hệ?”

“Còn có, tên Liễu Thứ Tinh này hào xưng là một người duy nhất của toàn bộ tu chân giới phát hiện bí mật thiên kiếp, nói ở sau khi ‘nhìn thấu bí mật tinh tú’ không lâu, hắn liền tẩu hỏa nhập ma, nổi điên.”

“Có muốn biết, Liễu Thứ Tinh rốt cuộc phát hiện cái gì hay không?”

Trong đầu Lý Diệu loạn hết cả lên, mấy vấn đề này quả thực đều là thứ hắn phi thường tò mò, lập tức vểnh tai, chờ Bạch Tinh Hà kể cho hắn một đoạn bí ẩn của vạn năm trước.

Chỉ là, sâu trong đáy lòng, mơ hồ cảm thấy có chút bất an, một cái bóng mông mông lung lung từ sâu trong ký ức hiện lên.

Đó là Yến Tây Bắc.

Lý Diệu giống như nhìn thấy, ở trên chiến trường thiên kiếp Thiết Nguyên tinh, Yến Tây Bắc mỉm cười nói với mọi người: “Có muốn biết bí mật Huyết Văn tộc hay không?”

“Không đúng! Không đúng! Không đúng!”

“Bạch Tinh Hà có bệnh nha, tự dưng muốn nói cho ta cái gì bí ẩn một vạn năm trước, nói cho ta biết những việc này, đối với hắn có lợi gì?”

“Hắn giống với Yến Tây Bắc, đều đang kéo dài thời gian!”
Bình Luận (0)
Comment