Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 774 - Chương 741: Hai Đạo Rưỡi Pháp Tắc

Chương 741: Hai đạo rưỡi pháp tắc Chương 741: Hai đạo rưỡi pháp tắcChương 741: Hai đạo rưỡi pháp tắc

Team: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: Truyenyy.com

Bạch Tinh Hà nheo mắt, lẳng lặng cảm giác tinh hà mênh mông từ bên người chậm rãi chảy qua.

Lý Diệu còn nhìn thấy, một hạt ánh sáng đại biểu cho “Thiên kiếp” từ bên cạnh mặt hắn chợt lóe qua.

Bạch Tinh Hà chậm rãi mở đôi mắt, thanh âm vô cùng già nua, cổ sơ: “Tưởng tượng một phen, bây giờ hai người chúng ta chính là học giả thiên kiếp Liễu Thứ Tinh một vạn năm trước, rốt cuộc xây xong đài thiên văn trong lòng đất, thông qua ba trăm siêu cấp máy tính lặp đi lặp lại thôi diễn, thôi diễn ra biển lớn tinh tú thật sự, lần đầu tiên rõ ràng thấy được nhiều thiên kiếp như vậy, bay tới bay lui ở đỉnh đầu chúng ta...”

“Sau đó, chúng ta sẽ nghĩ như thế nào?”

“Chân tướng của thiên kiếp, rốt cuộc là cái gì? Bọn nó từ đâu mà đến, đi tới đâu?”

Lý Diệu nói: “Vũ trụ mênh mông, đương nhiên không chỉ nhân loại chúng ta một văn minh cường đại, nhân loại chúng ta cũng từng nghĩ đem thiên kiếp vũ khí hóa, như vậy thiên kiếp vô cùng có khả năng, chính là vũ khí văn minh cường đại nào đó phóng ra, mục đích là phá hủy, hoặc là ăn mòn một văn minh khác.”

Đây là giả thiết Lý Diệu ở trên Thiết Nguyên tinh, cùng Hùng Vô Cực thôi diễn ra.

Bạch Tinh Hà lại cả kinh, ý vị sâu xa chăm chú nhìn Lý Diệu một cái, cảm thán nói: “Lý Diệu tiểu hữu, ngươi càng ngày càng khiến ta giật mình, không ngờ ở trong tu chân giới hôm nay, còn có người trẻ tuổi xuất sắc như ngươi.”

“Không sai, sau khi kiến thức thiên kiếp khủng bố buông xuống, đem thiên kiếp coi là vũ khí một loại văn minh khác phóng ra, đây là ý tưởng tự nhiên sẽ có.”

“Nhưng, rất nhiều đại thế giới gặp thiên kiếp, trình độ văn minh đều rất thấp, đối với đại thế giới khác, cũng không có bao nhiêu uy hiếp, giống như là Phi Tinh giới năm ngàn năm trước.”

“Các đại thế giới không có chút uy hiếp này, vì sao sẽ lọt vào thiên kiếp công kích?”

“Vì sao sẽ có nhiều thiên kiếp như vậy, tới lui tuần tra ở trong mảnh tinh hải, chẳng lẽ là một cuộc đại chiến vũ trụ liên quan tới hơn trăm văn minh?”

“Văn minh phát động những thiên kiếp này, lại là xuất phát từ dạng tâm tính gì?”

Lý Diệu suy nghĩ sâu xa một lát, thành thành thật thật lắc đầu: “Ta không biết.”

Bạch Tinh Hà thở dài một tiếng nói: “Liễu Thứ Tinh thật không hổ là một trong những người xuất sắc nhất vạn năm trước của thời đại Tinh Hải đế quốc, nếu ức vạn năm sau, văn minh nhân loại còn tồn tại, có lẽ sẽ quên ‘Đế Hoàng’, nhưng tuyệt đối sẽ nhớ Liễu Thứ Tinh!”

“Một vạn năm trước, Liễu Thứ Tinh chính là ngồi suốt ở trong Thứ Tinh Trai, dưới mảnh tinh hà mênh mông này, vất vả suy nghĩ mấy năm, rốt cuộc thôi diễn ra hai pháp tắc rưỡi cực kỳ quan trọng!”

Lý Diệu nhướng mày: “Hai cái rưỡi?”

Bạch Tinh Hà không thèm để ý tới hắn, vươn một ngón tay: “Thứ nhất, tài nguyên trong vũ trụ là có hạn.”

Lý Diệu sửng sốt, hầu như muốn cười thành tiếng, cái này tính là pháp tắc gì? Rõ ràng là sự thật mọi người đều biết!

Thế giới cổ tu bốn vạn năm trước, là vì tài nguyên ba ngàn đại thế giới hầu như khô kiệt, các đại tông phái vì tranh đấu tài nguyên với nhau, thậm chí sáng tạo ra “Yêu tộc” quái vật như vậy, cuối cùng mới sụp đổ.

Tuy đều nói “Tinh hải vô biên”, nhưng vũ trụ rốt cuộc có biên giới hay không, đó là chuyện ai cũng nói không rõ, huống chi cho dù vũ trụ vô biên vô hạn, tài nguyên nhân loại có thể nắm giữ cùng lợi dụng luôn là có hạn.

Cho nên, đây là một câu nói nhảm chính xác!

Bạch Tinh Hà tựa như dự đoán được phản ứng của hắn, nhanh chóng vươn ngón tay thứ hai, nói: “Thứ hai, sai nghi liên tồn tại khắp cả vũ trụ, trong toàn bộ văn minh.”

Lý Diệu nhíu mày: “Sai nghi liên là cái gì?”

Bạch Tinh Hà nói: “Nhớ lại một phen chúng ta vừa rồi giao phong mấy lần, đó là sai nghi liên.”

“Lý Diệu, ngươi đã giết đứa con duy nhất của Phong Vũ Trọng, bây giờ lại gặp phải người tu tiên uy hiếp, nói từ trên lý luận, ngươi nên liên thủ với ta, nhưng vì sao dọc theo đường đi ngươi luôn tâm cơ tầng tầng, cơ quan tính hết, lúc nào cũng muốn động thủ với ta?”

“Nói nhảm!”

Lý Diệu nói.”Cho dù ta muốn liên thủ với ngươi, ai biết ngươi có thể tùy thời đâm ta một đao hay không!”

Bạch Tinh Hà mỉm cười, gật đầu nói: “Không sai, với ta mà nói, tình huống cũng tương tự.”

“Ta tất nhiên biết, bây giờ mọi người đồng lòng hợp sức mới là lựa chọn tốt nhất. Nhưng ai biết mục đích thật sự của ngươi chứ, ai biết ngươi có thể bởi vì nguyên nhân nào đó, ta không biết, bỗng nhiên trở mặt, đâm ta một đao hay không?”

“Xem, ngươi không muốn giết ta, nhưng ngươi lại sợ ta muốn giết ngươi, cho nên không thể không làm ra tính toán giết ta bất cứ lúc nào.”

“Ta cũng chưa chắc muốn giết ngươi, nhưng ta cũng sợ ngươi muốn giết ta, càng sợ ngươi cho rằng ta muốn giết ngươi, cho nên ngươi chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường xử lý ta, cho nên ta chỉ có thể ở ngươi trước khi tiên hạ thủ vi cường, tiên hạ thủ vi cường trước!”

“Đây là sai nghi liên, giải thích có chút khó đọc, phải không?”

“Bây giờ, để chúng ta đánh vỡ sai nghi liên, hoàn toàn tín nhiệm lẫn nhau, đồng lòng hợp sức, cùng nhau đối kháng người tu tiên, ta có thể lập tâm ma huyết thệ, tuyệt đối không giết ngươi, ngươi tin hay không?”

Lý Diệu lắc đầu, chém đinh chặt sắt: “Không tin!”

Lời còn chưa dứt, liền ý thức được “sai nghi liên (chuỗi ngờ vực vô căn cư)” đáng sợ.

Bạch Tinh Hà hài lòng gật gật đầu: “Vậy thì đúng rồi, ngươi không tin ta, ta cũng không tin ngươi, cho dù ngươi phát mười cái tâm ma huyết thệ, ta cũng không tin ngươi! Quan hệ giữa chúng ta, đều dựa vào ‘cân bằng khủng bố’ để duy trì.”

“Nhớ!”

“Chúng ta cùng thuộc về một chủng tộc, có thể câu thông không chút chướng ngại, có được hình thức tư duy cùng tình cảm giống nhau, hơn nữa chúng ta còn gặp phải cùng đại địch uy hiếp, ở đây, chúng ta còn có được tài nguyên phi thường phong phú, tinh thạch, pháp bảo, nước thuốc đều rất đầy đủ.”

“Dưới tình huống như vậy, giữa chúng ta, vẫn tồn tại một chuỗi ngờ vực vô căn cứ không thể giật đứt như vậy!”

“Nếu, đem các điều kiện có lợi này xóa hết đi thì sao?”

“Nếu giữa chúng ta, không có người tu tiên đại địch này đến dời đi mâu thuẫn; nếu tài nguyên chung quanh chúng ta sắp khô kiệt, chỉ còn lại có một bình thuốc dinh dưỡng năng lượng cao cuối cùng; nếu chúng ta thuộc về chủng tộc khác nhau, không thể lý giải lẫn nhau, tựa như…”

Bạch Tinh Hà không chút dấu hiệu, đột nhiên biến hóa, biến thành một con thằn lằn to lớn đứng thẳng như người, trên làn da u cục mọc đầy nốt ghẻ, giữa nếp nhăn không ngừng nhỏ ra chất lỏng hôi thối, trong miệng phát ra tiếng rít “Tê tê”, hướng Lý Diệu giương nanh múa vuốt!

Tuy biết rõ là Bạch Tinh Hà huyễn hóa ra dị tượng, Lý Diệu vẫn nhịn không được nhảy dựng lên, Truy Long Hóa Vũ Đao một lần nữa ra khỏi vỏ!

Chiến đao vừa ra khỏi vỏ, trước mắt hoa lên, Bạch Tinh Hà vẫn khoanh chân mà ngồi, tâm bình khí hòa nhìn hắn.

Lý Diệu tim đập như trống, mồ hôi ướt đẫm, lần đầu tiên biết, thủ đoạn tinh thần công kích của Bạch Tinh Hà lợi hại như thế, nghiến răng nói: “Ngươi làm gì?”

Bạch Tinh Hà thản nhiên nói: “Vừa rồi, ta biến ảo thành một loại dị tộc vũ trụ phi thường thiện lương, lấy tư thái cực kỳ hữu hảo, hướng ngươi biểu đạt kính ý cao nhất.”

Lý Diệu nhịn không được muốn chửi ầm lên, bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ kia, thiện lương nơi nào!

Sau một lát, lại đã hiểu ý tứ của Bạch Tinh Hà.

Văn minh khác nhau, khởi nguyên từ tinh cầu khác nhau, ở trong hoàn cảnh khác nhau, diễn biến ra diện mạo khác nhau, cũng không thể dùng khái niệm đẹp xấu của nhân loại, để phân chia một loại văn minh khác thiện ác.

“Ta và Bạch Tinh Hà, đều là nhân loại, có cùng đại địch, còn có tài nguyên gần như vô hạn, vẫn không tín nhiệm lẫn nhau, phòng bị lẫn nhau, có chút động tĩnh lạ, liền tự giết lẫn nhau!”

“Nếu là văn minh khác nhau, hình thái sinh tồn cùng phương thức trao đổi hoàn toàn khác nhau, ở trong một vùng tinh hải tài nguyên có hạn gặp nhau, đôi bên tồn tại chuỗi nghi ngờ vô căn cứ không thể giật đứt, không biết đối phương muốn xử lý mình hay không...”

Lý Diệu không dám nghĩ tiếp nữa.

Bạch Tinh Hà điềm nhiên nói: “Bây giờ ngươi hiểu rồi chứ, tài nguyên trong vũ trụ là có hạn, mà giữa văn minh khác nhau, sẽ luôn có chuỗi nghi ngờ vô căn cứ tồn tại, ở dưới hai pháp tắc này thôi diễn, diện mạo toàn bộ vũ trụ, chỉ có một kết quả.”

“Liễu Thứ Tinh dùng một cái so sánh rất hình tượng, để miêu tả phỏng đoán của hắn.”

“Vũ trụ giống như là một cánh Rừng rậm hắc ám, mỗi một văn minh đều là thợ săn ẩn núp ở sâu trong bóng tối, bọn họ phải thật cẩn thận, không phát ra một chút tiếng động, bởi vì ở trong bóng đêm sâu hơn nữa, còn có vô số thợ săn như hổ rình mồi, chờ bọn họ bại lộ tung tích.”

“Vô luận phát hiện dạng dị tộc gì, đều nên ngay lập tức ban cho đả kích trí mạng, bởi vì chuỗi nghi ngờ vô căn cứ tồn tại, ai cũng không có khả năng thực lòng hợp tác với một loại văn minh khác hoàn toàn khác biệt, cho dù ngẫu nhiên bởi vì thủ đoạn kiểu như ‘cân bằng khủng bố’, hai văn minh tạm thời hợp tác, nhưng loại cân bằng yếu ớt này luôn rất dễ dàng đánh vỡ.”

Lý Diệu im lặng.

Cân bằng khủng bố lần đầu tiên giữa hắn cùng Bạch Tinh Hà, chỉ ở trong nháy mắt ngắn ngủn đã bị đánh vỡ.

Không, ngay từ đầu, lần đầu tiên cân bằng khủng bố, chính là cạm bẫy Bạch Tinh Hà bố trí.

Bây giờ, tuy hai bên đạt thành lần thứ hai cân bằng khủng bố, ai biết lại có thể duy trì được bao lâu đây?

“Lý luận Rừng rậm hắc ám, có một lỗ hổng.”

Lý Diệu suy tư rất lâu, bỗng nói, “Giữa văn minh và văn minh, chưa chắc vừa phát hiện đã phải đấu ngươi chết ta sống!”

“Có thể hay không tồn tại một loại khả năng như vậy, văn minh cấp cao nào đó, phát hiện một văn minh cấp thấp, thấp đến mức tuyệt đối không thể tạo thành bất cứ uy hiếp gì đối với bọn họ.”

“Như vậy, văn minh cao cấp có khả năng, đem loại văn minh cấp thấp này biến thành tồn tại kiểu như nô bộc, sủng vật, vật hi sinh hay không?”

Bạch Tinh Hà nói: “Có lẽ có, cái này đề cập đến nửa pháp tắc cuối cùng Liễu Thứ Tinh đưa ra, ‘Pháp tắc Đứa Con Thiên Mệnh’.”

Lý Diệu rất tò mò: “Pháp tắc Đứa Con Thiên Mệnh? Cái này lại là gì? Vì sao nói là ‘nửa cái’?”

Bạch Tinh Hà nói: “Lý luận Rừng rậm hắc ám, trên cơ bản có thể giải thích đại thiên kiếp tồn tại, nhưng đối với tiểu thiên kiếp, giải thích vẫn có chút miễn cưỡng.”

Lý Diệu nghĩ một chút, hình như cũng đúng.

Thiên kiếp chia làm hai loại, một lần đó năm ngàn năm trước xảy ra ở Phi Tinh giới, có thể hủy diệt một tinh cầu thậm chí một đại thế giới, gọi là đại thiên kiếp.

Ở trong lịch sử toàn bộ văn minh nhân loại, xác suất đại thiên kiếp xuất hiện cực thấp, có tư liệu lịch sử ghi lại, nhiều nhất hai ba lần, phần lớn nói nhập làm một với thần thoại truyền thuyết, chưa chắc đều là thật.

So với đại thiên kiếp càng nhiều hơn, là tiểu thiên kiếp chuyên môn nhằm vào cá nhân, cái này nhiều như lông trâu.

Rất nhiều người tu chân sau khi đạt tới cảnh giới Nguyên Anh, trùng kích Hóa Thần kỳ, đều từng gặp phải tiểu thiên kiếp.

Trên thực tế, ở thời đại cổ tu bốn vạn năm trước, tuyệt đại bộ phận người tu chân căn bản chưa ý thức được “đại thiên kiếp” tồn tại, bọn họ chỉ biết một loại thiên kiếp, đó là “tiểu thiên kiếp” nhằm vào cá nhân!

Nếu nói, đại thiên kiếp phá hủy tinh cầu, là công kích một văn minh khác phát ra, tiểu thiên kiếp lại là cái gì?

Chung quy không thấy được có một văn minh nhàm chán, ăn no rửng mỡ như vậy, vượt qua tinh hà mênh mông, đánh ra một đạo thiên kiếp, chuyên môn tới giết chết cá nhân nào đó chứ?
Bình Luận (0)
Comment