Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 793 - Chương 760: Ngoài Dự Tính

Chương 760: Ngoài dự tính Chương 760: Ngoài dự tínhChương 760: Ngoài dự tính

Lý Diệu hơi động tâm. Nghiêm Tâm Kiếm vì tránh né thiên kiếp mới ở lòng đất xây dựng phòng tu luyện bí mật, cho nên chọn dùng lượng lớn thiên tài địa bảo, vỏ ngoài toàn bộ phòng tu luyện đều là dùng hợp kim mạnh tạo ra, lại dùng mấy trăm tầng phù trận phòng ngự, không thể phá vỡ.

Vỏ ngoài như vậy, ước nguyện ban đầu thiết kế là ngăn cản thiên kiếp, Thị Linh Nham Chu có thể xuyên thấu tầng đá, lại tuyệt đối không thể xuyên thấu vỏ ngoài phòng tu luyện bí mật!

“Cần mạo hiểm hay không?”

Trong tin tức Bạch Tinh Hà truyền cho Lý Diệu, có phương pháp mở ra phòng tu luyện bí mật.

Nhưng loại phương pháp này là Nghiêm Tâm Kiếm chủ động để lại, rất có hương vị bụng dạ khó lường.

Cạm bẫy tương tự, Lý Diệu cũng từng trải qua vài lần, Âu Dã Tử một lần đó tạm không nói đến, Hài Cốt Long Ma một lần đó, suýt nữa hủy diệt toàn bộ Thiên Nguyên giới, còn ép Lý Diệu lưu lạc tinh hải, trôi giạt đến Phi Tinh giới.

“Oành! Oành!”

Lại là một đợt đất rung núi chuyển, hai con Thị Linh Nham Chu to lớn đuổi lâu không kịp, như phát cuồng, ở trong tầng đá đỉnh đầu Lý Diệu quấy lên “Sóng triều ngập trời” !

“Không quản được nhiều như vậy!”

Theo Thị Linh Nham Chu phá hoại khắp nơi, hành lang cùng kho hàng trên bản đồ ghi rõ đều hoàn toàn thay đổi, tấm bản đồ này sẽ rất nhanh mất đi ý nghĩa dẫn đường.

Tính năng của Huyền Cốt Chiến Khải, cũng ở dưới “Huyền Quang Hóa Đá” chiếu xạ không ngừng hạ xuống, Lý Diệu không chắc loại suy yếu này có phải tính vĩnh cửu hay không, nhưng ít ra trong một giờ ba khắc không có cách nào khôi phục.

Đấu thêm ba năm phút đồng hồ, chờ toàn bộ hành lang đều sụp đổ mà nói, cho dù muốn chạy đến trong phòng tu luyện bí mật của Nghiêm Tâm Kiếm, cũng không có cơ hội nữa!

“Nghiêm Tâm Kiếm là người, không phải thượng cổ đại yêu, cho dù Nguyên Anh lão quái, cũng đã qua năm trăm năm, tám chín phần mười là chết không thể chết nữa.”

“Cho dù còn có vài luồng tàn hồn kéo dài hơi tàn, ta còn sợ hắn? Trong đầu ta gì cũng không có, chỉ tàn hồn đặc biệt nhiều!”

Tâm tư Lý Diệu xoay chuyển như điện, hạ quyết tâm, hướng một hành lang bên trái xuống phía dưới lao đi như điện.

Dọc theo đường đi, phía trước lại chui ra hai con Thị Linh Nham Chu loại nhỏ, bị hắn chém thành hai mảnh. Chất lỏng bắn tung tóe ra, lại lần nữa ô nhiễm ba tòa phù trận mặt ngoài Huyền Cốt Chiến Khải.

Theo động tác trên diện rộng của hắn, mặt ngoài Huyền Cốt Chiến Khải ra tiếng “Rắc rắc”, từng tầng nước sơn xốp giòn bong xuống.

Lý Diệu bất chấp kiểm tra tinh khải, ở dưới bản đồ chỉ dẫn, hai ba bước lao đến một kho hàng dự bị tầng dưới chót của pháo đài dưới lòng đất.

Lại thông qua ống thông gió góc tây bắc của kho hàng, tới một gian phòng kiểm tra sửa chữa bí ẩn.

Xuyên qua phòng kiểm tra sửa chữa, là một gian ký túc xá binh sĩ mới làm xong một nửa, còn có một nửa lại là hang núi đen sì.

Thoạt nhìn, nơi này giống như cuối pháo đài dưới lòng đất, trong lúc gấp gáp, chưa đóng lại.

Lý Diệu nhìn quét một vòng, phía trên hang núi treo ngược xuống hơn trăm khối thạch nhũ, nở rộ hào quang nhiều màu sặc sỡ.

Trên mặt đất vị trí đối ứng với thạch nhũ, là từng cây măng đá tráng kiện.

Lý Diệu tìm được một cây măng đá trong đó, nhẹ nhàng bẻ, măng đá vô thanh vô tức xoay tròn một trăm tám mươi độ.

Giữa thạch nhũ phía trên bỗng tỏa sáng rạng rỡ, hiện ra hơn trăm đạo huyền quang, hợp thành hơn một ngàn cái linh văn khó nắm bắt, là một phù trận mật mã.

“Ầm! Ầm! Ầm!”

Lý Diệu như đặt mình trong dạ dày một con thú khổng lồ, cái hang điên cuồng chấn động.

Hai con Thị Linh Nham Chu to lớn kia nhất định cảm giác được linh năng dao động của Lý Diệu, đang từ phía trên cao độn tới.

“Mau! Mau! Mau!”

Lý Diệu lòng như lửa đốt, không đợi quầng sáng hoàn toàn triển khai, tay phải tựa như chuột rút, đưa vào một chuỗi linh văn mật mã.

Hắn chỉ hy vọng mật mã này là thật, cho dù Nghiêm Tâm Kiếm thật sự bụng dạ khó lường, hắn cũng tiếp nhận. Mấu chốt là để hắn nhanh chóng đi vào!

“Tít tít tít!”

Theo linh văn đưa hết vào, quầng sáng bỗng từ một mảng đỏ biến thành màu xanh lục nhạt.

“Xẹt —— “

Trên mặt đất, toàn bộ măng đá cũng không ngừng xoay tròn, như là mấy trăm cái đinh ốc thật lớn, từ lòng đất chậm rãi dâng lên.

Còn chưa đợi Lý Diệu hưng phấn nửa giây, “Bá” một tiếng, hai cái chân bọ vô cùng tráng kiện, từ trong tầng đá bắn ra như tia chớp, cọ sát Huyền Cốt Chiến Khải, đâm vào lòng đất, để lại ở trên Huyền Cốt Chiến Khải hai vết cọ sát thật sâu, suýt nữa đem Lý Diệu đâm thủng.

Mấy chục con Thị Linh Nham Chu loại nhỏ, theo hai cái chân bọ này, từ trong tầng đá chui ra, tranh nhau hướng Lý Diệu vồ tới!

Lý Diệu không có lựa chọn nào khác, mạo hiểm vỏ ngoài Huyền Cốt Chiến Khải ăn mòn nghiêm trọng, Truy Long Hóa Vũ Đao múa thành một cơn gió xoáy, một hơi chém giết mấy chục con Thị Linh Nham Chu.

Ở trước khi mặt ngoài tinh khải đọng lại, hắn không để ý tất cả hướng sâu trong hang núi lao đi.

“Xẹt...”

Trong bóng đêm sâu trong hang núi, một khe hở chậm rãi mở ra, bên trong là một mảng xanh lét, xanh lam, đỏ rực.

Một cơn gió quái dị xuyên phòng ra ngoài, không thể nói là lạnh cỡ nào, lại khiến Lý Diệu rùng mình từ trong xương tủy.

Việc đã đến nước này, có tiến không có lùi. Lý Diệu một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, lao vào trong khe hở, lăn lông lốc một cái ngay tại chỗ, nháy mắt huyễn hóa ra bảy phân thân, từ góc độ khác nhau hướng sâu trong phòng tu luyện lao đi, chân thân lại cứng rắn dừng bước, ngủ đông ở phụ cận cửa.

Theo phân thân lao vào, trong phòng tu luyện bí mật truyền đến một đợt “Kẽo kẹt”, như còn có tiếng kêu với giọng quái dị của trẻ con, lại có tiếng chai chai lọ lọ bị húc đổ.

Cửa chính chưa đóng lại, mười mấy con Thị Linh Nham Chu thừa dịp sơ hở mà vào, càng đáng sợ hơn là, hai con Thị Linh Nham Chu khổng lồ kia cũng đuổi kịp rồi!

“Xì! Xì!”

Hai con thú to lớn, hình thể khổng lồ, không cách nào chui vào phòng tu luyện bí mật, lại như là hai chiếc xe lửa vũ trụ liều mạng va chạm, phát ra tiếng rít sắp xé nát màng nhĩ của Lý Diệu, còn vươn hai cái chân bọ tráng kiện, cứng rắn cắm vào cánh cửa, không cho cửa chính đóng lại.

“Phải đóng được cửa chính!”

Lý Diệu nghiến răng, muốn vung đao bổ, lại bị mười mấy con Thị Linh Nham Chu loại nhỏ xâm nhập trong đó kiềm chế.

Muốn xử lý mười mấy con Thị Linh Nham Chu loại nhỏ này trước, nhưng hai cái chân bọ kia lại như là hai lưỡi hái sắc bén, vang lên “Vù vù”, lúc nào cũng có thể thu gặt tính mạng của hắn.

Càng không cần phải nói, hai con Thị Linh Nham Chu loại khổng lồ kia bám vào bên ngoài cửa chính phòng tu luyện, mắt kép từ các góc độ, đem Huyền Quang Hóa Đá chiếu vào.

Chỉ cần chạm làn da một chút, sức phòng ngự của tinh khải liền giảm xuống trên diện rộng!

Ngay tại lúc Lý Diệu sứt đầu mẻ trán, sâu trong phòng tu luyện bí mật, bỗng “Bá bá bá bá” bắn ra mấy trăm tia sáng trắng, nhanh như tia chớp, hướng ra ngoài lao đi!

Lý Diệu ngạc nhiên, hoài nghi mình hoa mắt, hiện ra ở trước mắt hắn không phải tàn hồn của Nghiêm Tâm Kiếm, mà là mấy trăm... Con chuột!

Con chuột nhỏ lông xù, trắng muốt, sau lưng còn có cả đường hoa văn màu vàng từ đầu tới đuôi!

Loại chuột trắng nhỏ này tên khoa học là “Kim Văn Tiểu Trúc Thử”, là một loại linh thú thường gặp, bởi vì cảm giác cực kỳ sâu sắc đối với linh năng, là một loại chuột thực nghiệm phi thường thông dụng.

Rất nhiều người tu chân ở lúc xông lên cảnh giới mới, sẽ thử một ít phương pháp cực đoan, thường thường sẽ dùng Kim Văn Tiểu Trúc Thử để làm thí nghiệm trước.

Cho nên trong phòng tu luyện bí mật của Nghiêm Tâm Kiếm có nhiều Kim Văn Tiểu Trúc Thử như vậy, cũng không kỳ quái.

Nghĩ hẳn là hắn ở năm trăm năm trước, mang vào phòng tu luyện bí mật, cho dù lúc trước chỉ mang ba năm con, năm trăm năm thời gian, cũng đủ bọn nó sinh sản ra tộc đàn ngàn vạn.

Làm Lý Diệu trợn mắt há hốc mồm là, lũ Kim Văn Tiểu Trúc Thử này không phải trần truồng, mà là như có thật quấn lấy một thân “pháp bào” nho nhỏ.

Không ít Tiểu Trúc Thử ở bên ngoài pháp bào, còn bọc “chiến giáp” linh lung tinh xảo, hơn nữa trên hai cái chân trước cùng cái đuôi bọn nó, thế mà đều kẹp từng cây “phi kiếm” như kim thêu hoa!

Không những như thế, “pháp bào” trên thân toàn bộ chuột trắng nhỏ, dựa theo màu sắc khác nhau, chia làm năm sáu đội ngũ, tuy chưa nói tới kỷ luật nghiêm minh, nhưng cũng tiến thối có trật tự, như là năm sáu cánh quân buồn cười.

Chuột trắng nhỏ mặc “pháp bào”, cầm “phi kiếm”, phát ra tiếng kêu “chít chít”, trong giọng chói tai, thế mà còn mang theo một tia hương vị nhân loại ngôn ngữ.

Lý Diệu cẩn thận phân biệt, nghe được điều bọn nó nói là: “Lao ra đi, lao ra đi! Suốt năm trăm năm rồi, rốt cuộc mở cửa rồi!”

Mỗi một con Kim Văn Tiểu Trúc Thử, đều so với nắm tay Lý Diệu còn nhỏ hơn mấy vòng, lại nở rộ ra linh năng rất cường đại, đặc biệt đội trưởng mỗi một “đội” chuột trắng nhỏ, biên độ sóng linh năng, quả thực có thể so với người tu chân Luyện Khí Kỳ!

Bọn nó vừa xuất hiện, tự nhiên đã dẫn tới Thị Linh Nham Chu chú ý.

So sánh với Lý Diệu khó chơi, lũ chuột trắng nhỏ này càng giống thức ăn ngon miệng có thể ăn hơn.

Đại bộ phận Thị Linh Nham Chu đều bỏ qua Lý Diệu, quay sang công kích lũ chuột trắng nhỏ này.

Thị Linh Nham Chu và Kim Văn Tiểu Trúc Thử đã triển khai một cuộc giao phong kịch liệt.

Thị Linh Nham Chu đao chi sắc bén, hầu như đâm một phát một con, rất nhanh giống như là xiên mứt quả, trên đao chi cắm xuyên bảy tám con Kim Văn Tiểu Trúc Thử.

Kim Văn Tiểu Trúc Thử lại là thân hình linh động, mấy con Tiểu Trúc Thử dẫn đội thậm chí nắm giữ một ít thần thông nho nhỏ, thừa dịp Thị Linh Nham Chu công kích đồng bạn, bò đến trên thể xác Thị Linh Nham Chu.

Phi kiếm giống như kim thêu hoa, theo mắt kép yếu ớt hung hăng đâm vào, sau đó hai móng vuốt vung, có hình có dạng kết ấn, niệm chú, “Phi kiếm” chạy khắp nơi ở trong thân thể Thị Linh Nham Chu.

Rất nhanh đã có mấy con Thị Linh Nham Chu run rẩy nằm úp sấp xuống, không nhúc nhích.

Thừa dịp Thị Linh Nham Chu bị Kim Văn Tiểu Trúc Thử dây dưa, Lý Diệu không để ý tới việc chậc chậc lấy làm kỳ, vội vàng lóe tới cửa, Truy Long Hóa Vũ Đao giơ lên cao qua đầu, hướng trên cái chi khổng lồ chặn cửa hung hăng chém xuống!

Một đao này ngưng tụ toàn bộ lực lượng của hắn, ánh đao lướt qua, chi đứt gãy, chất lỏng điên cuồng phun ra!

Hai con Thị Linh Nham Chu khổng lồ thét chói tai rụt về, cửa chính rốt cuộc đóng lại.

Phù trận tuyên khắc sau cánh cửa chính nở rộ ra hào quang chói mắt, xoay tròn vài vòng, hai cánh cửa lớn liền thành một mảng, không có khe hở nữa!

“Ầm! Ầm!”

Hai con Thị Linh Nham Chu khổng lồ nổi trận lôi đình, ở bên ngoài xông pha ngang dọc, liều mạng cắn xé.

Nhưng sau khi cửa chính đóng lại, chấn động phải chịu liền trở nên cực nhỏ, chỉ có đưa tay dán ở trên vách, mới có thể mơ hồ cảm giác được một tia chấn động mỏng manh.

Lý Diệu rốt cuộc có thể thoải mái thở phào một hơi, quay đầu nhìn, mấy trăm con Kim Văn Tiểu Trúc Thử chung quy là chủ nhân nơi đây, sau khi trả giá mấy chục “mạng chuột”, đem toàn bộ Thị Linh Nham Chu giết hết.

Mấy trăm con Kim Văn Tiểu Trúc Thử, dựa theo màu sắc “pháp bào” trên thân khác nhau, nở rộ ra ánh sáng u ám màu sắc khác nhau. Ánh sáng Lý Diệu vừa rồi ở bên ngoài khe hở nhìn thấy, thì ra đều là trên thân bọn nó tỏa ra.

Mấy trăm con Kim Văn Tiểu Trúc Thử xếp chiến trận, đem Lý Diệu bao vây, rít lên “Chít chít”, hướng hắn áp sát!
Bình Luận (0)
Comment