Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 796 - Chương 763: Lên Trời Không Đường

Chương 763: Lên trời không đường Chương 763: Lên trời không đườngChương 763: Lên trời không đường

Mấy trăm con Tiểu Trúc Thử vừa “Líu ríu”, vừa theo hai chân Lý Diệu leo lên, như là vô số binh sĩ vương quốc tí hon, ra sức trèo lên một người khổng lồ như ngọn núi.

Lý Diệu nhướng mày, linh năng quanh thân như núi lửa bùng nổ, đem tất cả Tiểu Trúc Thử đều chấn bật ra ngoài, vô số Tiểu Trúc Thử “bốp bốp” ngã xuống đất. Chuột đỏ nhảy nhót, chuột xanh lá kêu thảm, chuột lam cười quái dị, loạn như một nồi cháo sôi trào, làm Lý Diệu váng đầu.

“Tất cả cấm ồn!”

Lý Diệu trừng mắt, quát lên một tiếng lớn, linh năng như thủy triều trấn áp xuống, trong đó xen lẫn mấy trăm đạo sát ý sắc bén.

Đàn chuột run lên, nhìn nhau, đại bộ phận Tiểu Trúc Thử đều không dám nhúc nhích, chỉ có chuột đỏ vẫn như cũ lắc đầu quẫy đuôi, phô trương thanh thế.

Đúng lúc này, toàn bộ phòng tu luyện lại sinh ra một đợt run rẩy kịch liệt, phương vị cửa chính truyền đến một tiếng vang khổng lồ kinh thiên “Oành”!

Lý Diệu đem tai dán ở trên cửa chính cẩn thận nghe, bên ngoài là một đợt tiếng vang hỗn loạn nặng nề, như vô số tảng đá sụp đổ xuống, sau khi duy trì nửa phút biến thành một mảng tĩnh mịch, ngay cả động tĩnh của hai con Thị Linh Nham Chu kia cũng không nghe được nữa.

“Hai con Thị Linh Nham Chu kia húc mãi không mở được cửa chính phòng tu luyện, thẹn quá hóa giận, dứt khoát đem toàn bộ huyệt động phía trên phòng tu luyện đều chấn sập, đem ta chôn sống ở bên trong.”

Lý Diệu thông qua thanh âm phán đoán.

Một điểm này đã sớm ở trong dự kiến của Lý Diệu, cũng không phải đặc biệt lo lắng.

Loại sụp đổ nhân tạo này cũng không phải bền chắc như thép, hắn có mũi khoan huyền quang, cho hắn một tháng thời gian, khẳng định có thể từ lòng đất chậm rãi khoan ra.

“Ta ở lại đây hơn ba giờ, mãi chưa có cảm giác ngột ngạt, xem ra pháp trận tuần hoàn không khí vẫn đang tự động vận hành.”

“Đúng rồi, nhiều chuột trắng nhỏ như vậy cũng có thể sinh sản sinh lợi ở đây, nhất định có không khí, nước và thức ăn đầy đủ.”

Bên ngoài loạn như vậy, cũng không biết hai con Thị Linh Nham Chu sau khi bị hắn dẫn dắt rời đi, Lôi Đại Lục và Bạch Khai Tâm thuận lợi chạy trốn tới Thứ Tinh Trai hay không.

Cho dù bọn họ chạy thoát ra ngoài, bên ngoài vẫn có mấy ngàn tinh đạo và người tu tiên, không có mười ngày nửa tháng là sẽ không rời khỏi.

Trước ở đây tránh đầu sóng ngọn gió cũng tốt.

Nhưng...

“Cửa chính của phòng tu luyện bí mật, phải mở ra như thế nào đây?”

Lý Diệu âm thầm nhíu mày. Hắn vừa rồi vào cửa chính, ở sau một đợt ánh sáng lóe lên, đã nối liền một thể với vách tường, không một kẽ hở.

Bức tường này, sờ lên như là dùng một loại hợp kim mạnh luyện chế thành, Lý Diệu tháo xuống phần che tay, lấy ngón tay cẩn thận sờ rất lâu, cũng không tìm được một chút khe hở nào.

Dùng Truy Long Hóa Vũ Đao, dùng sức cạo ở trên vách tường. Cạo thật lâu, mới cạo xuống được một chút bột phấn.

Ngón tay khẽ dúm, đặt tới dưới mũi ngửi ngửi, Lý Diệu không phân biệt được thành phần loại hợp kim này.

Trầm ngâm một lát, đem bột phấn thật cẩn thận thu lại, chuẩn bị dùng pháp bảo lại cẩn thận phân tích thành phần, Lý Diệu rời khỏi ba bước, bỗng thúc dục linh năng, hung hăng đấm một phát.

“Ầm!”

Không ngoài dự liệu, linh năng mãnh liệt mênh mông lại như trâu đất xuống biển, chưa nhấc lên được chút gợn sóng nào, đã bị vách tường cắn nuốt không còn một mảnh.

“Có chút khó giải quyết rồi.”

“Nghiêm Tâm Kiếm năm đó vì tránh né thiên kiếp, khẳng định chọn dùng hợp kim mạnh kiên cố nhất để luyện chế động phủ này, hơn nữa trong hợp kim, khẳng định ẩn chứa vô số phù trận phòng ngự.”

“Ngay cả thiên kiếp cũng không nhất định có thể công phá vỏ ngoài động phủ, ta bằng vào man lực, sao có khả năng đánh vỡ?”

“Trong bút ký Nghiêm Tâm Kiếm để lại bên ngoài, chỉ có cách tiến vào động phủ, lại không có cách rời khỏi động phủ. Nghĩ hẳn, muốn từ bên trong mở ra cửa, cần mật mã, thủ thế thậm chí tâm quyết, công pháp đặc thù!”

Lý Diệu tâm niệm khẽ động, nhớ tới lời vừa rồi con chuột nhỏ màu lam nói.

“Ra không được. Tuyệt đối ra không được!”

Lý Diệu giơ tay, linh năng như sóng triều thổi quét đàn chuột.

Đàn chuột tản ra, lại vẫn bị hắn cuốn lên một con chuột đỏ, một con chuột xanh lục cùng một con chuột màu lam.

Lý Diệu xòe ra năm ngón tay, hơi dùng sức, ba con chuột nhất thời kêu loạn “Chít chít”.

Lý Diệu lạnh lùng hỏi: “Cánh cửa này, phải như thế nào mở ra?”

Chuột đỏ giận dữ, bảy tám cái lông xù trên đầu đều dựng đứng lên, mưu toan dùng “kim thêu hoa” để đâm ngón tay của Lý Diệu.

Nhưng nó bị Lý Diệu cách không hút ở ngoài một mét, tay chân ngắn ngủi, chọc như thế nào cũng không chọc tới, tức giận đến mức râu chuột run rẩy: “Ta là cao thủ số một Phi Tinh giới, ngươi lại dám nhục ta như thế? Mau thả ta xuống, bằng không ta một kiếm chém rụng đầu của ngươi!”

Chuột xanh lá liều mạng giãy dụa, vẻ mặt muốn bao nhiêu gian trá thì có bấy nhiêu gian trá, rít lên: “Thả ta xuống, cánh cửa này phải dùng 《 Toái Mộng Quyết 》 mới có thể mở ra, không có ta hỗ trợ, ngươi không ra được! Thả ta xuống, ta dạy cho ngươi Toái Mộng Quyết, nhưng ngươi phải dẫn ta đi ra, còn phải giúp ta... Tiêu diệt đám hàng giả này!”

Chuột màu lam lại cười thảm: “Đừng tin tưởng ta, đừng tin tưởng ta! Quên rồi, ta đã đem 《 Toái Mộng Quyết 》 quên đi rồi, không ra được, không ra được!”

Lý Diệu đem chuột xanh lá hút đến trước mặt, tiến một bước hỏi: “《 Toái Mộng Quyết 》 là cái gì, bí pháp độc môn của Nghiêm Tâm Kiếm sao? Ngươi nếu biết, mau nói ra!”

Chuột xanh lá đảo tròng mắt, vò đầu bứt tai, ấp úng, hồi lâu nói không ra lời.

“Hả?”

Lý Diệu giận, một đạot hần niệm như tia chớp bổ vào não vực chuột xanh lá, chuột xanh lá đau tới mức tứ chi đều run rẩy lên, cái đuôi duỗi ra thẳng tắp, ôm đầu kêu thảm: “Quên rồi, ta quên rồi, ta đem 《 Toái Mộng Quyết 》quên rồi, a!”

“Hì hì hì hì!”

Chuột đỏ cười to.

“Hắc hắc hắc hắc!”

Chuột lam cười thảm.

“Kỷ kỷ kỷ kỷ!”

Chuột đen cười dữ.

“Tiểu Ngọc, ngươi ở đâu, đừng rời khỏi ta, Tiểu Ngọc...”

Chỉ có Tiểu Trúc Thử tỏa ra ánh sáng trắng, vẫn ủ rũ ở trong góc, đối với tất cả trước mắt đều xem nhẹ, luôn mồm kêu gọi tên một nữ tử.

Đáy lòng Lý Diệu nhổ bãi nước bọt, bỏ qua chuột xanh lá, một lần nữa bắt mấy con Tiểu Trúc Thử, kết quả cũng tương tự.

Tiểu Trúc Thử tản ra ánh sáng đỏ, tính cách thô bạo cao ngạo, tự cho mình là cao thủ số một Phi Tinh, thà chết chứ không chịu khuất phục, mặc dù bị hắn hoàn toàn trấn áp, cũng sẽ không để ý tất cả chống cự, hoàn toàn không chịu hợp tác.

Tiểu Trúc Thử tản ra tia xanh lam cùng tia đen, một bộ dáng không ham sống nữa, lăn qua lộn lại chỉ một câu “Chúng ta không ra được”, Lý Diệu ép hỏi nữa, bọn nó liền ngửa cổ, cùng Lý Diệu mắt to trừng mắt nhỏ, một tư thái chuột chết không sợ nước sôi.

Tiểu Trúc Thử tản ra ánh sáng xanh lục thì lại nguyện ý hợp tác, nhưng bọn nó tựa như thật sự đem 《 Toái Mộng Quyết 》quên đi rồi, móc hồi lâu không ra một chút gì hữu ích, nhưng lại cò kè mặc cả với Lý Diệu, cực kỳ hăng say.

Lý Diệu bận rộn nửa giờ, dính lông chuột đầy người, lại chưa sưu tập được một chút tin tức nào có giá trị.

Ngay từ đầu Lý Diệu cho rằng Tiểu Trúc Thử đều thông nhân tính, có thể câu thông hẳn hoi, sau khi xâm nhập trao đổi mới phát hiện, dung lượng não bọn nó dù sao rất có hạn, lặp đi lặp lại chỉ nói mấy câu như vậy, một khi thoát ly phạm vi này, bọn nó liền lộ ra bản tính súc sinh, hoàn toàn không thể thuyết phục.

Từ trên thân Tiểu Trúc Thử không hỏi ra cái gì, Lý Diệu chỉ có thể quay đầu, tiến một bước tìm tòi.

Rất nhanh, hắn đã tìm được phù trận tinh lọc không khí cùng phù trận nước sạch.

Trừ phù trận chính, còn có hai bộ phù trận dự bị cùng vô số vật dụng dự bị, cấu tạo đều cực kỳ đơn giản, mặc dù người ngoài nghề cũng có thể dễ dàng sửa chữa và đổi mới.

“Nghiêm Tâm Kiếm kế hoạch sẵn muốn ở dưới lòng đất ngủ đông mấy chục năm, nếu gặp tình huống bất ngờ, nói không chừng còn có thể lấy hình thái quỷ tu sinh tồn hơn trăm năm, cho nên hắn đã sớm chuẩn bị tốt tất cả.”

“Cho dù Nguyên Anh lão quái, cũng không có khả năng mấy chục năm không hít thở, vậy không biến thành cương thi sao!”

Điều này đối với Lý Diệu, thật ra là tin tức tốt.

Hắn đem hai bộ phù trận đều cẩn thận kiểm tra sửa chữa một lần, nhìn từ trình độ hao tổn trước mắt, ít nhất còn có thể vận chuyển mấy chục năm, cung ứng đầy đủ nước cùng không khí.

Sau đó, Lý Diệu ở phía bên phải kho tài liệu phát hiện kho giấu thức ăn.

Nơi này đặt lượng lớn thuốc dinh dưỡng năng lượng cao, còn có thiên tài địa bảo sau khi mất nước có thể dùng ăn, cùng với máu thịt dị thú, thậm chí có không ít thức ăn tươi mới dùng phù trận giữ tươi cất giữ.

Đại bộ phận thức ăn đều dùng hũ đựng, đặc biệt thuốc dinh dưỡng năng lượng cao cùng nguyên liệu nấu ăn tách nước, đều có thể đặt mấy trăm năm không hỏng.

Không ít máu thịt tươi mới, lại là bị Tiểu Trúc Thử cắn lồi lõm gồ ghề, xem ra trăm năm gần đây, bọn nó chính là dựa vào chỗ thức ăn này sinh tồn.

“Nghiêm Tâm Kiếm là Nguyên Anh lão quái, sức ăn của hắn khẳng định lớn hơn ta.”

“Năm đó giữ thức ăn đủ dùng trăm năm, sau đó, hắn bất hạnh ngã xuống, biến thành quỷ tu, quỷ tu không cần ăn cơm uống nước, chỉ cần tiêu hao tinh thạch là có thể duy trì, cho nên, nơi này mới có đầy đủ thức ăn lưu lại.”

Không khí, nước và thức ăn đều đủ, trong lòng Lý Diệu có tự tin, bắt đầu tìm kiếm đường ra thứ hai.

“Nghiêm Tâm Kiếm dự bị cần ở lại đây mấy chục năm, rác cùng vật bài tiết sinh hoạt, chung quy phải có chỗ để đi, cho nên nơi này nhất định có con đường thứ hai!”

Lý Diệu bắt đầu tỉ mỉ mò mẫm, dùng một giờ, quả nhiên tìm được thông đạo rác cùng vật bài tiết.

Thông đạo này lại làm hắn có chút đau đầu.

Không phải trực tiếp thông bên ngoài, mà là thông một lò đất dưới lòng đất.

Rác cùng vật bài tiết sinh hoạt, sau khi trải qua nhiệt độ cao đều xử lý thành tro, lại dùng phù trận phong hệ, đem toàn bộ tro tàn đều thổi đến sâu trong lòng đất.

Thông đạo dùng để đẩy tro tàn ra, tổng cộng chín cái, mỗi một cái đều chỉ to bằng ngón tay, con người là tuyệt đối không ra được.

“Đường này không thông, vẫn chỉ có thể đi cửa chính.”

“Muốn đi cửa chính, có hai biện pháp, thứ nhất là ta tu luyện ra lực lượng so với ‘Tiểu thiên kiếp’ còn mạnh hơn, một hơi đem cửa đánh nổ.”

“Nếu không, thì phải biết trước 《 Toái Mộng Quyết 》 là cái gì.”

Lý Diệu ở trong phòng tu luyện, tổng cộng tìm được mười mấy bộ máy tính.

Nhưng, trừ máy chủ khống chế toàn bộ các loại phù trận trong phòng tu luyện, có được phù trận phòng ngự nghiêm mật, có thể ngăn cách tai họa từ chuột, máy tính khác đều bị Tiểu Trúc Thử cắn thủng trăm ngàn lỗ.

Cái này lại không làm khó được Lý Diệu, hắn đem tinh thể lưu trữ trong máy tính tổn hại đều tháo dỡ ra, dùng nửa ngày thời gian, nghiên cứu kết cấu phù trận, xác định nguyên lý lưu trữ của nó.

Sau đó lại lắp ráp ra một pháp bảo chuyển đổi nho nhỏ, đã đem tinh thể lưu giữ đều nối tới trên máy tính bố trí bên trong Huyền Cốt Chiến Khải.

“Để ta tới xem xem, trong máy tính của Nghiêm Tâm Kiếm, rốt cuộc để lại thứ gì tốt!”

Lý Diệu chà chà tay, thần niệm theo máy tính, xâm nhập trong tấm tinh thể lưu trữ Nghiêm Tâm Kiếm để lại.
Bình Luận (0)
Comment