Chương 804: Kiêu hùng tận thế
Chương 804: Kiêu hùng tận thếChương 804: Kiêu hùng tận thế
“Vù vù vù vù!”
Thái Hư Chiến Binh vốn trung thành với Tiêu Huyền Sách, lại biến thành con chó trung thành do Lý Diệu nuôi dưỡng, không chút do dự hướng Tiêu Huyền Sách vồ tới!
Tinh từ pháo rống giận, kiếm lưỡi cưa rít gào, chiến đao chấn động phát ra tiếng tru lên thê lương!
Tiêu Huyền Sách cũng là tự tìm đường chết. Lấy thực lực cường giả Nguyên Anh của gã, vốn cũng sẽ không bị Thái Hư Chiến Binh khóa được, nhưng gã lại đem Thái Hư Chiến Binh trở thành “tấm khiên” của mình, Thái Hư Chiến Binh chung quanh đặc biệt dày đặc, quả thực hắt nước không lọt, kim đâm không vào.
Khi những Thái Hư Chiến Binh này cắn trả lại chủ, Tiêu Huyền Sách cũng xuất hiện nháy mắt ngẩn ra, sau đó bị dòng lũ sắt thép hoàn toàn nuốt chửng!
Toàn bộ người tu chân cực độ chấn động!
Trong kênh thông tin truyền đến tiếng kinh hô lúc trầm lúc bổng, vô số Thái Hư Chiến Binh như cá ăn thịt người hung mãnh từ bên cạnh bọn họ xẹt qua, lại ở lúc sắp va vào bọn họ hướng bốn phía tách ra, giống như quanh thân bọn họ bao phủ một tầng khiên bảo vệ vô hình.
Một ít người tu chân linh năng khô kiệt, thở hổn hển, lòng còn sợ hãi nhìn Thái Hư Chiến Binh hướng Tiêu Huyền Sách lao tới, da đầu tê dại, hồi lâu không phun ra được một chữ nào.
Lạc Tinh Tử bọn vài tên Nguyên Anh cường giả phản ứng nhanh nhất, mừng rỡ như điên: “Ngươi cấy virus vào trong Tinh Não!”
Lý Diệu gật đầu: “Không có thời gian nói nhiều như vậy, Tinh Não có công năng tự động kiểm tra và tiêu diệt virus, chúng ta không có khả năng đánh sập Tinh Não quá lâu, phải giành giật từng giây, xử lý Tiêu Huyền Sách, hủy diệt Tinh Não!”
Lý Diệu hướng Tiêu Huyền Sách lao đi, sáu tu sĩ Nguyên Anh còn lại theo sát sau đó, mơ hồ lấy hắn làm trung tâm tiến công!
Sáu gã Nguyên Anh, thêm một gã cứu cực Kim Đan, vây công Phi Tinh đệ nhất cao thủ!
Lấy thực lực Tiêu Huyền Sách, nếu một lòng muốn chạy trốn chạy, Thái Hư Chiến Binh cũng không nhất định có thể ngăn được gã, nhưng bên ngoài lại thêm nhất lưu cao thủ, thì rất khác!
Ở dưới sự khống chế của quỷ tu bọn giáo sư Mạc Huyền, vô số Thái Hư Chiến Binh bay đến bên cạnh Tiêu Huyền Sách tự bạo, mặc dù không có Thái Hư Chiến Binh tự bạo, công suất lò phản ứng phát ra linh năng cũng tăng lên tới cực hạn. Lò phản ứng tính cả thân máy đều dần dần nóng chảy, biến thành một đống nước thép nhiệt độ cao!
Giống như từng đống nham thạch nóng chảy, phủ đầu đập về phía Tiêu Huyền Sách!
Xung quanh Huyền Cốt Chiến Khải hiện ra mười sáu khẩu pháo tấn công sáu nòng xoay. Chẳng qua một lần này bắn ra không phải đạn nổ nhiệt độ cao, mà là đạn băng tinh ẩn chứa phù trận đóng băng!
“Xẹt xẹt xẹt xẹt!”
Mỗi một viên đạn băng tinh đánh đến chung quanh Tiêu Huyền Sách, đều sẽ phát nổ, hóa thành một mảng sương băng mờ mờ. Nước thép ở dưới nhiệt độ cao nóng chảy, vặn vẹo biến hình hoa thép, bị sương băng xâm nhập, lại ngưng kết, dung hợp cùng nhau, biến thành một tầng vỏ thép thật dày!
Sáu tu sĩ Nguyên Anh đều nhìn ra chiến thuật của Lý Diệu.
Hắn dùng phương thức này, ở quanh thân Tiêu Huyền Sách, ngưng tụ ra một “cái kén sắt thép”, làm Tiêu Huyền Sách “mua dây buộc mình”, bị hoàn toàn trói buộc ở bên trong! !”
Trong sáu tu sĩ Nguyên Anh, có hai người tinh thông thần thông khống chế nhiệt độ, pháp thuật ngưng khí thành mưa, phất tay kết băng liên hoàn đánh ra.
Bốn tu sĩ Nguyên Anh còn lại cho dù không sở trường thần thông loại khống chế nhiệt độ, trên người ít nhiều đều mang theo mấy quả bom tinh thạch hệ đóng băng.
Trong lúc nhất thời, ánh sáng màu lam chợt hiện, khí lạnh bức người, Thái Hư Chiến Binh chung quanh Tiêu Huyền Sách vừa mới nóng chảy ở trong nhiệt độ cao, lại bị lần nữa ngưng kết, biến thành từng đống gông xiềng xấu xí!
“A!”
Một lần này, Tiêu Huyền Sách là thực sự nổi giận. Linh diễm bên ngoài Thiên Tôn chiến khải dần dần bành trướng thành một người khổng lồ cao bốn năm mét, ngũ quan đủ cả, sống động như thật, mơ hồ có thể nhìn ra bộ dáng cuồng nộ của hắn.
Vô luận Thái Hư Chiến Binh tự bạo, hay là xiềng xích sắt thép một lần nữa ngưng kết, ở dưới sự điên cuồng của gã, tựa như đều chỉ có thể kéo dài nửa giây ngắn ngủn!
Nhưng, vậy là đủ!
Thái Hư Chiến Binh tự bạo tranh thủ nửa giây, sáu gã Nguyên Anh vây công, lại có thể tranh thủ nửa giây, mà nửa giây sau, Thái Hư Chiến Binh mới lại lần nữa tràn lên!
Thái Hư Chiến Binh và Nguyên Anh tu sĩ, giống như là hai nắm đấm sắt luân phiên, liên miên không dứt, đánh cho đầu óc Tiêu Huyền Sách choáng váng, không chỗ nào mà chạy!
Tiêu Huyền Sách dù sao ở trong một phút đồng hồ vừa rồi bị thương nặng, chém giết đến bây giờ, linh năng thiêu đốt cũng đến cực hạn, người khổng lồ linh diễm nhìn như giương nanh múa vuốt, lại giống như cây đuốc trong cuồng phong lay động bất định, ngẫu nhiên hung bạo bạo phóng ra luồng lửa dài mấy chục mét, lại ở sau khi cắn nuốt bảy tám Thái Hư Chiến Binh, liền tiếng sấm to mưa lại nhỏ không tụ được thành quân.
Nhìn ra Tiêu Huyền Sách mỏi mệt, Lý Diệu mở hai cánh, lướt tới cách mấy chục mét, lạnh lùng nhìn chăm chú vào kiêu hùng lâm vào tuyệt cảnh đường cùng này.
Sau khi Tiêu Huyền Sách lần thứ bảy phóng ra linh diễm cuồng bạo, mưu toan phá vây, lại bị Lạc Tinh Tử phấn đấu quên mình đập đi, Lý Diệu rốt cuộc giơ ngang tay phải, mở ra năm ngón tay, lòng bàn tay vững vàng tập trung con mồi!
Trên cánh tay phải Huyền Cốt Chiến Khải khắc sáu đường linh văn hình rồng, một đường xoắn ốc hội tụ đến lòng bàn tay.
Mà ở lòng bàn tay, còn khắc một cái chiến văn màu vàng hình dạng đầu rồng.
Giống như lòng bàn tay Lý Diệu, có một con rồng khổng lồ ngủ đông!
Lý Diệu nheo mắt, miệng lẩm bẩm, trên cánh tay phải sáu hoa văn rồng cùng các phù văn đầu rồng màu vàng khắc ở lòng bàn tay cùng lúc lóng lánh ra hào quang nguy hiểm!
“Bá!”
Khi hoa văn rồng lóng lánh đến mức tận cùng, sáu con giao long máy linh năng bỗng tự dưng xuất hiện, quay quanh cánh tay phải Lý Diệu xoay tròn cực nhanh!
Mà giáp cánh tay phải Huyền Cốt Chiến Khải cũng xảy ra biến hóa kinh người, giáp không ngừng kéo dài, nắm tay bị một quả cầu ánh sáng màu vàng cắn nuốt, từ trong quả cầu ánh sáng, một con giao long máy linh năng đặc biệt uy vũ khí phách bay ra!
Long Vương chiến khải của Bạch Tinh Hà, trung tâm chính là chín con linh giới giao long thời đại Tinh Hải đế quốc truyền thừa xuống. Ở trong chiến đấu đối kháng Trường Sinh điện, từng hư hao mất hai con, bây giờ còn lại bảy con, sau khi trải qua Lý Diệu cải tạo trên diện rộng, luyện chế lại thành một món pháp bảo có tính công kích cực lợi hại.
Bình thường đã có thể phân bố ở sau lưng, cũng có thể thu trong nhẫn Càn Khôn, thời khắc mấu chốt, bảy con linh giới giao long cùng nhau phát động, quay quanh cánh tay phải hắn xoay tròn thật nhanh, lại dung hợp mũi khoan huyền quang Huyền Cốt Chiến Khải vốn đã có, có thể đem uy lực của mũi khoan huyền quang tăng lên tới tột đỉnh!
“Rẹt rẹt rẹt rẹt rẹt rẹt!”
Lấy một con giao long uy vũ ở giữa làm trục, sáu con giao long còn lại xoay đến cực hạn, vô tận linh năng từ lòng bàn tay Lý Diệu trào ra, lấy bảy con giao long làm khung xương, hợp thành một mũi khoan to lớn không gì so sánh được, ở trong ma sát kịch liệt với không khí, ma sát ra ngọn lửa hoa lệ như tàu vũ trụ lao vào tầng khí quyển!
Ngay cả bản thân Lý Diệu cũng không chịu nổi chiêu thức cuồng bạo như thế, cảm giác cả cánh tay phải sắp bị xay nát, vươn tay trái, gắt gao bắt lấy cánh tay phải, giúp mũi khoan cực lớn bảo trì ổn định!
Xa xa, ở sau khi cùng sáu gã Nguyên Anh va chạm mấy trăm chiêu, lại hủy diệt gần ngàn Thái Hư Chiến Binh, ngọn lửa sinh mệnh của Tiêu Huyền Sách thiêu đốt đến cực hạn, giống như hồi quang phản chiếu, linh diễm quấn quanh người chợt bành trướng, biến ảo thành một hình tượng nguy nga đầu đội vương miện, thân khoác chiến bào.
Chỉ tiếc thần hồn của gã đã bắt đầu tán loạn, hình tượng quang huy không duy trì được nửa giây, đã vặn vẹo thành một quái vật sưng phù, phát ra tiếng cười điên cuồng tuyệt vọng.
Chỉ có cái vương miện kia trên đầu, vẫn tinh mỹ hoa lệ như cũ, rạng rỡ tỏa sáng!
“Chết đi!”
Lý Diệu quát to một tiếng, cánh tay phải hung hăng đẩy một phát, mũi khoan huyền quang xen lẫn bảy con rồng khổng lồ, nháy mắt biến thành một cột sáng cực lớn, đánh về phía Tiêu Huyền Sách!
“ẦM!”
Khiên linh năng của Tiêu Huyền Sách ngăn cản nửa giây, hai luồng linh năng cực mạnh va chạm với nhau, kích động ra sóng xung kích, làm vô số Thái Hư Chiến Binh đều hóa thành bột phấn.
Nửa giây sau, khiên linh năng của Tiêu Huyền Sách tính cả Thiên Tôn chiến khải hoàn toàn sụp đổ, cột sáng màu vàng từ trước ngực gã xông vào, chui ra sau lưng, toàn bộ ngực đều bị mũi khoan huyền quang khoan ra một lỗ thủng lớn ghê người, lục phủ ngũ tạng không cánh mà bay, ngay cả máu tươi quanh thân cũng ở trong tích tắc bốc hơi mất!
Huyền quang, tắt.
Toàn bộ công kích chợt dừng lại.
Tiêu Huyền Sách vẫn duy trì bộ dáng giơ cao chiến đao, lơ lửng giữa không trung, nghiêm nghị không thể xâm phạm.
Nhưng toàn bộ hào quang đều ở trong tích tắc rời khỏi thân thể gã, làm gã biến thành một mảng xám trắng.
“Các ngươi có thể ngăn cản ta.”
Từ dưới chân bắt đầu, Tiêu Huyền Sách từng tấc một hóa thành tro bụi, như một vạn con bướm màu xám nhẹ nhàng nhảy múa, rời khỏi thân thể hắn, “Nhưng các ngươi, không ngăn được tiến hóa!”
“Tiến hóa vạn tuế, người tu tiên vạn tuế, văn minh nhân loại vạn tuế!”
Khi chiến đao cũng hóa thành tro tàn, gã cố gắng muốn vươn tay ra vung tay hô to, nhưng cánh tay phải vừa mới vươn đến một nửa, nắm tay giống như là hạt cát hướng bốn phía tản ra.
Gã chỉ có thể vung cổ tay trụi lủi, khàn cả giọng kêu to, “Chân Nhân Loại đế quốc, vạn…”
Một chữ “Tuế” cuối cùng không nói ra được nữa, Phi Tinh đệ nhất cao thủ, thống soái Chân Nhân Loại đế quốc, tu tiên giả Tiêu Huyền Sách, hoàn toàn hóa thành tro bụi!
Một màn này, làm toàn bộ người tu chân đều rất lâu không thể bình tĩnh.
Mặc dù tu sĩ Nguyên Anh đều đang nhìn nhau, hỏi cùng một vấn đề: “Tất cả, đều kết thúc rồi sao?”
“Còn chưa kết thúc, chúng ta còn cần phá hủy Tinh Não!”
Lý Diệu thi triển ra một chiêu uy lực mạnh nhất, sắc mặt thành một mảng trắng bệch, tần suất huyệt Thái Dương rung động nhanh hơn. Hắn hung hăng nghiến răng, năm ngón tay phải thu lại, bảy con linh giới giao long xuyên thấu thân thể Tiêu Huyền Sách, ở giữa không trung lượn một vòng lớn, hướng hơn vạn phù trận truyền âm phía sau Tiêu Huyền Sách gào thét mà đi.
“ẦM!”
Bức tường cao khảm đầy phù trận truyền âm vốn đã tiếp cận sụp đổ, ở dưới bảy con giao long tàn phá liền ầm ầm vỡ tung, lộ ra phòng khống chế cực lớn giấu kín ở phía sau, cũng chính là đầu mối của người tu tiên, chỗ đặt Tinh Não!
Diện tích phòng máy chủ của Tinh Não chiếm, so với phòng điều khiển chỉ hơn chứ không kém, nhưng tuyệt đại bộ phận không gian đều bị con chip khổng lồ, phù trận tính toán và ống thông gió chiếm cứ, chỉ có ở giữa, trong một không gian dựng thẳng như giếng trời lơ lửng các đốm sáng, mơ hồ phác họa ra bộ dáng một khối đại não!
Xung quanh Tinh Não cũng phân tán không ít người tu tiên, nhưng đại bộ phận đều là chuyên gia máy tính, ở dưới đại quân Thái Hư Chiến Binh cùng bảy tên nhất lưu cường giả trấn áp, toàn vô không có chút sức chống trả nào.
“Mọi người tuyệt đối phải cẩn thận, đừng tưởng Tiêu Huyền Sách vừa chết thì mọi sự đại cát, nếu ta không đoán sai, nơi này vô cùng có khả năng che giấu một kẻ địch so với Tiêu Huyền Sách còn đáng sợ hơn!”
Lý Diệu ánh mắt như điện, xuyên qua khoảng cách mấy chục mét, gắt gao tập trung một “núi thịt” ở ngay phía dưới Tinh Não.
Đó chính là nghĩa tử của Tiêu Huyền Sách, kẻ sáng tạo Tinh Não, được người ta coi là thiên tài ngu ngốc “Tinh Hài”, Tiêu Thiên Bảo!