Chương 870: Lôi Đình Ngục
Chương 870: Lôi Đình NgụcChương 870: Lôi Đình Ngục
Lý Diệu bây giờ có thể khẳng định, phương thức đảo Khô Lâu điều chế đấu sĩ cực kỳ không tầm thường. Đấu trường bình thường, căn bản không có khả năng tiêu hao nhiều dược tề cường hóa cao cấp cùng máu thịt yêu thú như vậy để tăng cường thực lực của đấu sĩ, cũng không có khả năng dạy cho bọn họ kinh nghiệm chiến đấu nguy hiểm như thế.
Nhưng, việc này rốt cuộc đề cập đến Khô Lâu đảo chủ Uất Trì Bá hay không, còn cất giấu nhiều bí mật hơn nữa hay không?
Mấy vấn đề này, còn đợi hắn từ từ phá giải.
Dù sao, nán lại nơi này, đã có thể đạt được lượng lớn máu thịt yêu thú bổ sung, còn có thể hấp thu nhiều dược tề cường hóa và kinh nghiệm chiến đấu hơn, nán lại thêm một đoạn thời gian cũng không sao cả.
Một buổi tối, Lý Diệu bắt cả thảy hơn trăm quả cầu tin tức, hấp thu kinh nghiệm chiến đấu trong đó.
Con số này, tự nhiên cao hơn xa xa yêu tộc khác.
Nhưng, trong đám đấu sĩ mới trước kia, cũng có không ít kẻ tâm viên ý mã, tham nhiều ăn không hết, mưu toan ở trong một buổi hấp thụ nhiều thêm một chút kinh nghiệm chiến đấu, cho rằng như vậy thì có thể hóa thân trở thành cao thủ vô địch.
Các nhân viên công tác kia, tự nhiên mà vậy đem Lý Diệu cũng coi là hạng người vô tri như vậy, cũng lười nhắc nhở và ngăn cản.
Nói đến cùng, bọn họ bây giờ chỉ là vật phẩm tiêu hao cấp thấp nhất, mỗi ngày đều có một đám sẽ vận chuyển đến đảo Khô Lâu, trong đó tuyệt đại bộ phận đều sẽ mất mạng ở trong trận đầu, cần gì phải tốn quá nhiều sức lực đối với bọn họ?
Giữa trưa hôm sau.
Một đêm không ngủ, đám đấu sĩ mới điên cuồng tu luyện, đều biết cửa ải sinh tử tới gần, vẻ mặt ai cũng phấn khởi, nôn nóng bất an, đôi mắt của các tráng hán trâu bò kia càng thiêu đốt đỏ bừng lên, lỗ mũi phun ra khói trắng.
Nhân viên công tác một lần nữa bưng tới từng thùng dược tề cường hóa cho bọn họ, kết quả lần này Lý Diệu phân tích, lại là thành phần trong đó dùng để tu bổ thân thể chiếm tỉ lệ rất lớn, nghĩ hẳn là muốn tu bổ thiếu hụt trong một đêm của bọn họ.
Bên ngoài truyền đến một tiếng còi chói tai, bọn họ một lần nữa được dẫn lên từng chiếc thiết giáp chiến xa phong bế toàn bộ, bên ngoài chiến xa phủ đầy gai nhọn, như nhím và rùa hợp thể, nhìn lướt qua đã làm người ta sinh ra sự e sợ.
Xuyên thấu qua lỗ thông khí của xe thiết giáp, mơ hồ có thể nghe được cách đó không xa truyền đến tiếng hò hét như núi lở sóng thần.
Lý Diệu biết, đó là một chỗ đấu trường của đảo Khô Lâu.
Sau mười mấy phút xóc nảy, bọn họ bị thủ vệ đảo Khô Lâu đuổi xuống khỏi thiết giáp chiến xa, lại đặt mình trong một căn phòng vũ khí tràn ngập mùi máu tươi.
Trên hai bên vách tường treo đầy vũ khí loang lổ vết rỉ, chẳng những có đao xương, gai xương và túi phóng axit mà yêu tộc thích sử dụng, cũng có không ít kiếm cưa điện, chiến đao chấn động cùng rìu chiến nhiệt độ cao đến từ Thiên Nguyên giới.
Chẳng qua những vũ khí Nhân tộc này phần lớn xiêu xiêu vẹo vẹo, hư hao, bên trên còn dính vết máu loang lổ, nghĩ hẳn là chiến lợi phẩm của yêu tộc trong nhiều lần chiến đấu.
Lý Diệu nghĩ một chút, vẫn chọn lựa ba cây gai xương rất nhỏ ngắn, giữ ngược ở lòng bàn tay, giống như là dao găm nhẹ nhàng sắc bén.
“Rầm!”
Ngay phía trước, cánh cửa lớn bằng đồng xanh tuyên khắc vô số tràng cảnh yêu tộc và yêu thú chém giết chậm rãi mở ra, đầu tiên như sóng triều cuồn cuộn đến là tiếng hô hào tràn ngập bạo ngược cùng tàn nhẫn, ngay sau đó, một mùi máu tươi như cây chùy bằng sắt đánh vào, quấy rầy loạn cả lên.
Tiếng động và mùi giống như là hai con thú khổng lồ vô hình, ở trong phòng vũ khí nhỏ hẹp vang qua vang lại.
Lý Diệu cảm giác được bắp chân của không ít loạn Huyết Yêu tộc đã bắt đầu phát run.
“Đi! Đi!”
Phía sau mọi người, thủ vệ đảo Khô Lâu võ trang hạng nặng, cầm thương axit hung tợn la lên.
Mọi người nhìn nhau, còn đang do dự, Lý Diệu là người thứ nhất ngẩng đầu mà bước, bước ra ngoài.
Hắn nheo mắt, không chút để ý đánh giá đấu trường này.
Chiều dài hơn năm trăm mét, rộng hơn ba trăm mét, xấp xỉ sân bóng tinh từ tiêu chuẩn, hai bên tầng tầng lớp lớp thính phòng hình vòng tròn do Hắc Diệu Thạch đắp thành, giờ phút này không còn chỗ ngồi, khí thế ngất trời.
Phía tây là thính phòng bình thường, ngồi đầy đồng Huyết Yêu tộc hình thù kỳ quái, xấu xí vô cùng, giai tầng chiến sĩ trong các yêu tộc. Ý nghĩa của cuộc đời chính là chiến đấu, xem và tham gia giác đấu, hầu như là thú giải trí duy nhất của họ.
Mà ở phía đông, Hắc Diệu Thạch thay thành khảm từng sợi tơ vàng Kim Lưu Thạch, khán đài lộ thiên cũng biến thành từng cái ghế lô xa hoa, phía trước mỗi một ghế lô đều bố trí mười mấy cái kính viễn vọng do thấu kính tạo thành, trang trí kim loại hiếm cùng đá quý hoa lệ.
Trên đấu trường lơ lửng vô số con mắt to lớn mọc cánh, những con “Phi Linh Nhãn (mắt linh hoạt)” đó phủ kín tơ máu, ở trong tiếng “Phốc phốc” bay lung tung khắp nơi, có thể trực tiếp đem hình ảnh truyền tống đến trong mỗi một ghế lô, nhưng những cái kính viễn vọng vẽ rắn thêm chân kia, lại là dùng để thể hiện thân phận người sử dụng của ngân Huyết Yêu tộc đến Vô Loạn thành mua bán tiến hành nô lệ cùng dược tề.
Lý Diệu nhếch miệng cười, trong đầu bỗng nhiên toát ra một suy nghĩ hoang đường, nếu hắn không để ý tất cả, đại khai sát giới, ở trước khi kiệt sức, rốt cuộc có thể xử lý hết bao nhiêu ngân Huyết Yêu tộc?
Rất nhanh, ánh mắt Lý Diệu dừng lại ở giữa ghế khách quý.
Nơi đó có một bình đài nhô ra bên ngoài, giống như là yêu ma thè lưỡi.
Đây là ghế chuyên môn cho khách quý cấp cao nhất sử dụng.
Giờ phút này, trên ghế tựa gấm hoa lệ, một tráng hán cao hơn bốn mét ngồi xếp bằng chễm chệ, giống như là một con bò tót mặc giáp trụ màu vàng nhạt, giữa phần mặt hoàn toàn bị một cái sừng tê giác nhô lên cao chiếm cứ.
Hắn, chính là chủ nhân đảo Khô Lâu Uất Trì Bá!
Chung quanh Uất Trì Bá còn có bảy tám yêu tộc ánh mắt lạnh lẽo đứng, đó đều là bảo tiêu của hắn, tất cả đều là hắc huyết cùng loạn Huyết Yêu tộc xuất thân đấu sĩ.
“Uất Trì Bá, sẽ là thủ lĩnh Hỗn Độn Chi Nhận sao?”
“Nhưng, căn cứ tình báo, hắn là một gã ngân Huyết Yêu tộc không hơn không kém, là xuất thân quý tộc, nếu không cũng không có khả năng có tư cách sáng tạo một đấu trường lớn như vậy!”
“Một gã ngân Huyết Yêu tộc huyết mạch thuần túy, lại trở thành thủ lĩnh ‘Hỗn Độn Chi Nhận’? Thứ hắn mưu đồ rốt cuộc là cái gì đây?”
Đang lúc trầm ngâm, trên mặt đất màu đen vết máu loang lổ phía trước bỗng nhiên kích phát ra từng dòng hồ quang lóng lánh, ở trong một chuỗi tiếng nổ vang “bốp bốp bốp”, hồ quang đan xen, như bụi gai rậm rạp lóe sáng.
“Lôi Đình Ngục! Lôi Đình Ngục! Lôi Đình Ngục!”
Bốn phương tám hướng của đấu trường lơ lửng vô số quả cầu thịt toàn thân mọc đầy lỗ thủng, những quả cầu thịt này trôi nổi giống như là khí cầu, giờ phút này, trong lỗ thủng phát ra từng luồng khí, ngưng tụ thành tiếng động bén nhọn chói tai.
Ở dưới sự kích động của những quả cầu thịt này, đám đồng Huyết Yêu tộc ngồi ở phía tây cũng nhiệt huyết sôi trào, điên cuồng rống loạn lên.
Các ngân Huyết Yêu tộc ngồi ở phía đông lại là yên tĩnh không tiếng động, mặc kệ.
Lý Diệu từng nghe Kim Tâm Nguyệt nói, đấu trường trên đảo Khô Lâu không phải sân bãi bình thường đơn giản như vậy, mà là che giấu các loại cơ quan cùng trận pháp.
Cái gọi là “Lôi Đình Ngục” chính là ở trên cả tòa đấu trường, phóng ra từng luồng hồ quang.
Những hồ quang này đương nhiên sẽ không quá mạnh mẽ, nếu là quét đến trên người, chỉ biết hơi tê tê một lát mà thôi.
Nhưng, quyết đấu với bọn họ, đại bộ phận lại là yêu thú hệ lôi điện, căn bản không sợ hồ quang, thậm chí còn có thể cắn nuốt năng lượng hồ quang, rồi lại nháy mắt phóng ra!
“Rẹt!”
Sau khi toàn bộ đấu sĩ tân huyết đều tiến vào sân, cánh cửa đồng xanh to lớn chậm rãi khép lại ở sau người, một ít nhân viên công tác lại cầm đến từng thùng máu tươi dinh dính tanh hôi, đổ ập tới trên đầu bọn họ.
Trong máu tươi này ẩn chứa lượng lớn dược tề có tính kích thích, là dùng để hấp dẫn yêu thú chú ý, nếu không yêu thú kết đàn kết hội cũng chưa chắc sẽ lao về phía bọn họ, rất có khả năng tự giết lẫn nhau.
Bốn phía của đấu trường hình vòng tròn tổng cộng rải rác mấy chục cánh cửa lớn bằng đồng xanh, mấy trăm tên đấu sĩ tân huyết co đầu rụt cổ bị thủ vệ từ bên trong ép ra, nhìn người xem cuồng nhiệt ở xung quanh, không khỏi mất kiểm soát.
Một thủ vệ đảo Khô Lâu hướng bọn họ lớn tiếng tuyên truyền giảng giải quy tắc.
Bọn họ - các đấu sĩ tân huyết này, còn chưa có tư cách một mình ra sân, cũng không có chút nào hấp dẫn người xem, cho nên bọn họ không phải nhân vật chính thật sự, chỉ là tiểu nhân vật ở trước khi nhân vật chính ra sân, phụ trách “làm nóng” mà thôi.
Đã là tiểu nhân vật, sẽ không ai kỳ vọng có thể trình diễn chém giết đặc sắc cỡ nào, chỉ cần người đông thế mạnh, xem náo nhiệt là được.
Quy tắc rất đơn giản, bọn họ mấy trăm đấu sĩ tân huyết này, tất cả đều ở phía nam đấu trường, mà từ phía bắc đấu trường sẽ thả ra lượng lớn yêu thú hệ lôi điện.
Điều bọn họ cần làm, chính là xuyên qua rất nhiều yêu thú hệ lôi điện, tiến vào trong một cánh cửa đồng xanh to lớn duy nhất phương bắc, đã coi như là thành công thông qua trận đầu.
Lý Diệu lại biết độ khó của sự khiêu chiến này.
Chỗ mấu chốt nhất, còn không phải ở hồ quang lượn lờ trên chiến trường cùng yêu thú hệ lôi điện chém giết, mà là ở đến phía Bắc đấu trường, phải tiến vào cánh cửa đồng xanh to lớn kia như thế nào.
Cánh cửa lớn đó cực kỳ chật hẹp, một lần chỉ có thể cho vài tên yêu tộc thông qua.
Cho dù có rất nhiều yêu tộc thành công xuyên qua đấu trường, cũng sẽ chen chúc ở ngoài cánh cửa đồng xanh to lớn, tranh nhau, không ai nhường ai, thậm chí tự giết lẫn nhau, vốn đều có cơ hội chạy trốn, lại là ở thời điểm cuối cùng lại bị yêu thú giết chóc.
“Ô!!!!!!!!!”
Xung quanh đấu trường vang lên tiếng kèn ngân nga, mười mấy cánh cổng đồng xanh ở phía bắc bị sợi xích sắt tráng kiện như cánh tay kéo, vô số yêu thú mờ mịt đi ra.
Trong đó, đã có “Lôi Xà” sườn mọc hai cánh, đầu gà thân rắn, càng có “Liệt Hồn Cự Thú” cao lớn như đồi núi, sau lưng mọc đầy răng kiếm, còn có vô số yêu thú kỳ kỳ quái quái, Lý Diệu không gọi nổi tên!
“Xẹt!”
Trên không đấu trường phóng ra từng cái lưới vô hình, để tránh các con thú khổng lồ cuồng bạo kia nhảy đến trên thính phòng.
Nhưng ở trong yêu tộc, thưởng thức giác đấu có một quy củ bất thành văn, đó là thính phòng vốn đã ẩn chứa tính nguy hiểm trình độ nhất định, mỗi một người xem đều phải làm sẵn chuẩn bị chém giết với yêu thú hoặc là đấu sĩ.
Đối với yêu tộc mà nói, đây cũng là một loại thú vui cực kỳ kích thích.
Những yêu thú này, vốn có lẽ bị dùng dược tề gây tê nào đó, cho nên mới sẽ mặc kệ người ta bài bố, nhưng mùi máu tanh trên thân đám đông đấu sĩ lại đã đánh thức dục vọng giết chóc trong cơ thể bọn nó, khẽ lắc lư đầu, đám yêu thú phát ra tiếng rít gào khát máu, ở dưới sự kích động của hồ quang dần dần tăng tốc, hướng tới các con mồi chạy tới như bay!
“Rống rống rống rống rống rống rống!”
Bữa tiệc giết chóc thịnh soạn, bắt đầu!