Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 955 - Chương 922: Nguyên Điểm Tiến Hóa!

Chương 922: Nguyên điểm tiến hóa! Chương 922: Nguyên điểm tiến hóa!Chương 922: Nguyên điểm tiến hóa!

Một màn này, ở trong hai chữ “Côn Luân” chậm rãi đọng lại.

Kế tiếp, là một hình ảnh hư ảo cuối cùng.

Thần hồn Lý Diệu xuất hiện ở hơn hai vạn mét dưới lòng đất, trong căn phòng bí mật cách tuyệt phóng xạ cùng sóng linh lực kia, ở giữa không trung chăm chú nhìn chất lỏng dinh dính trong ao thủy tinh.

Chất lỏng này, như là biển lớn không một gợn sóng, có được sinh mệnh của mình, thỉnh thoảng nổi lên một đám bọt sóng nho nhỏ, dâng trào ra ngàn vạn thần niệm.

Thần niệm ở giữa không trung ngưng kết thành từng đường nét hư ảo màu vàng nhạt, đường nét đan xen, chỗ giao nhau là những ngôi sao lấp lánh, tinh tú dần dần nhiều lên, mở rộng thành từng tinh cầu cùng từng tinh hệ.

Đây là một bức tinh đồ, một bức tinh đồ chỉ dẫn người sau tìm kiếm Côn Luân.

“Ầm!”

Tinh tú lấy ức vạn để tính như nước lũ vỡ đê, toàn bộ ùa vào trong não vực của Lý Diệu, lực lượng mang tính bùng nổ đem hắn lập tức nổ bật ra khỏi mảnh vỡ ký ức của Ba Ngạn Trực, một lần nữa xuất hiện ở sâu trong Bạch Ngân Tử Mạc.

Xung quanh hào quang rực rỡ, như một quả trứng lưu ly khổng lồ hình cung, mà hắn thì cuộn mình ở trong quả trứng khổng lồ.

Lý Diệu ở lúc nhập định sâu, quanh thân bất tri bất giác trào ra dòng chảy nóng quá mức mãnh liệt, nhiệt đọ cao đem hạt cát hòa tan, ngưng kết thành một “vỏ trứng” cổ quái như vậy.

“A!”

Lý Diệu toát mồ hôi lạnh, như là sốt run rẩy không ngừng, trước mắt vẫn như cũ lóe ra từng màn chiến tranh thảm thiết, bên tai vẫn quanh quẩn từng đợt tiếng hô giết.

Ước chừng thở dốc một phút đồng hồ, mới dần dần khôi phục bình tĩnh.

Từ khi hắn kết thành Kim Đan đỉnh cao tới nay, đây vẫn là chuyện chưa bao giờ xảy ra!

Gắt gao nắm Tàng Tinh Hạp như bộ não thủy tinh, ánh mắt Lý Diệu có chút ngưng trệ.

Mặc dù hắn đã sớm đoán được sâu xa giữa yêu tộc cùng Nhân tộc, lại không ngờ chân tướng sẽ khúc chiết như thế, quỷ dị bí ẩn như thế!

“Thế giới này, chẳng phân biệt người cùng yêu, thần cùng ma, chỉ phân ra người thắng cùng kẻ thua!”

Tiếng cười dữ tợn của Thái Nhất chưởng môn còn ghé vào tai hắn quanh quẩn, làm hắn nhịn không được cắn chặt môi, cắn ra máu tươi nóng bỏng.

“Thì ra, đây mới là chân tướng.”

Lý Diệu dùng sức xoa nắn khuôn mặt một lần, đem mọi thứ xảy ra bốn vạn năm trước quét nhanh một lần.

Đầu tiên, Ba Ngạn Trực quả thực chính là “Hỗn Độn”, cũng là kẻ sáng tạo yêu tộc, nhưng hắn làm “kẻ sáng tạo” này, thật sự có chút âm kém dương sai.

Ba Ngạn Trực vốn là tổng quản Thái Nhất đạo ở trên Hạo Miểu tinh, Hạo Miểu tinh này, ở dưới sự cai trị của Thái Nhất đạo, chỉ là một tinh cầu chim không thèm ỉa xa xôi, không có quá nhiều tài nguyên.

Xem bộ dáng Ba Ngạn Trực, ở Thái Nhất đạo, chỉ sợ cũng là cậu không xót, mợ không thương, bị phái đến Hạo Miểu tinh, nhắm chừng cũng có chút ý tứ lưu đày.

Không ngờ, Ba Ngạn Trực ở trên Hạo Miểu tinh, lại phát hiện một chỗ di tích Bàn Cổ tộc, bên trong có một dòng suối đen Bàn Cổ tộc lưu lại, còn có một cục đá thần bí.

Lý Diệu không biết, Ba Ngạn Trực là xuất phát từ mục đích gì, tóm lại, hắn đem cục đá đó vụng trộm giấu đi.

Sau đó, là năm tháng chiến hỏa hỗn loạn, dòng suối đen có được thần hiệu khởi tử hồi sinh, tuy tác dụng phụ là làm người ta mọc ra sừng, cái đuôi cùng bộ lông rậm rạp, nhưng Ba Ngạn Trực bất đắc dĩ, vẫn ở trên Hạo Miểu tinh mở rộng quy mô, sáng tạo ra nhóm “yêu tộc” đầu tiên.

Lý Diệu không biết nên đánh giá hành vi này của Ba Ngạn Trực như thế nào. Nhưng đổi vị trí tự hỏi, nếu là người thân của hắn bản thân bị thương nặng, chỉ có một con đường này, chỉ sợ hắn cũng sẽ cho người thân dùng.

“Nhân loại. Cái gì gọi là nhân loại? Nếu chỉ có thần hồn của người, lại có được thể xác hoàn toàn khác, vậy còn tính là nhân loại sao?”

Vấn đề này, ở trong lịch sử Tinh Diệu Liên Bang, từng dẫn lên thảo luận kịch liệt, mục đích chính là vì cho “quỷ tu” một danh phận thích hợp.

Quỷ tu là hồn phách nhân loại, cùng linh giới nghĩa thể tổ hợp cùng một chỗ hình thành hình thái sinh mệnh hoàn toàn mới, linh giới nghĩa thể chưa chắc đều là hình người. Khi Lý Diệu ở Tinh Diệu Liên Bang, có một người bạn không tệ là “Vệ Thanh Thanh”, sau khi hóa thân quỷ tu, liền thích lấy hình thái “Chim xanh” bay tới bay lui khắp nơi.

Ở cổ đại, nói tới “Quỷ tu”, thường thường làm người ta nghĩ đến ác quỷ âm hồn bất tán, khiến người ta căm hận.

Nhưng tình huống Tinh Diệu Liên Bang lại có sự khác biệt, liên bang quanh năm chém giết với yêu tộc, vô số quân liên bang ở trên chiến trường anh dũng hy sinh, theo “Hiển Hồn Tán (bột hiện hồn)”, “Tập Hồn Nghi (máy tập hợp linh hồn)”… lượt lớn thuốc, pháp bảo ứng dụng, binh sĩ lấy hình thái hồn phách được cứu về lại càng ngày càng nhiều.

Các binh sĩ vì nước “hy sinh”, hồn phách bọn họ, tự nhiên không thể coi là “ác quỷ” để xử lý.

Ở trong lịch sử liên bang, trải qua mấy chục năm tranh luận kịch liệt, “phái thần hồn” lấy được toàn thắng.

Từ đó về sau, pháp luật quy định, chỉ cần có hồn phách nhân loại, vô luận thân thể là hình thái gì, cũng đều tính là nhân loại, ở trên ý nghĩa pháp luật, đều được coi là “công dân” mà đối đãi.

Trải qua hơn một trăm năm phát triển, người liên bang bây giờ đã rất thích ứng quỷ tu xuất hiện, rất ít có kỳ thị cùng sợ hãi, Đinh Dẫn, Vệ Thanh Thanh, giáo sư Mạc Huyền... Những người tu chân này ở sau khi chết, chuyển hóa thành quỷ tu, cũng tiếp tục lấy thân thể mới, vì văn minh nhân loại mà phấn đấu!

Như vậy, nếu không phải linh giới nghĩa thể tinh thạch và kim loại tạo thành, mà là một thân thể sinh hóa trải qua cải tạo tế bào, hình thù kỳ quái thì sao?

Người có được loại thân thể này, còn tính là “nhân loại” sao?

Vấn đề này quá mức khó giải quyết, không phải Lý Diệu giờ phút này có thể giải đáp.

Nhưng, vô luận có tính là người hay không, ở trong mắt cổ tu quanh năm liên tục chinh chiến, bất hạnh nguồn mộ lính không đủ, những người biến dị dùng “Côn Luân thần thủy”, hiển nhiên là nô lệ cùng chiến sĩ tốt nhất.

Mà kẻ mưu tính sâu xa nhất trong đó, như là đám đông người tu chân Thái Nhất đạo, càng nghĩ tới vấn đề ở thời đại mạt pháp, tu luyện độ khó cực cao, đem bản thân cũng chuyển hóa thành yêu tộc!

Có lẽ, Thái Nhất yêu tộc, chính là tổ tiên thánh huyết yêu tộc cùng ngân huyết yêu tộc đời sau?

Mà tuyệt đại bộ phận người thường, con kiến trong miệng bọn họ, liền rơi xuống thành đồng huyết yêu tộc cùng hắc huyết yêu tộc?

Kế hoạch của Thái Nhất đạo đã thành công, ở thời đại mạt pháp linh khí loãng, yêu tộc thật sự là giống loài hoàn toàn mới so với người tu chân càng thêm thích ứng vũ trụ khắc nghiệt, ở dưới huyết yêu chiến kỳ càn quét, tu chân giới sụp đổ, hoàn toàn diệt vong.

Một cuộc quyết chiến lớn trời sụp đất nứt cuối cùng, yêu quân của Ba Ngạn Trực cùng lực lượng cuối cùng của tu chân giới “Thiên Cực tông” lưỡng bại câu thương, Thái Nhất yêu tộc không cần tốn nhiều sức, đã đánh cắp thành quả thắng lợi!

Chỉ là, Thái Nhất yêu tộc không ngờ tới một sự kiện.

Ba Ngạn Trực chẳng những đã chạy thoát, hơn nữa hắn còn phát hiện bí mật của “Côn Luân Thần Thạch”.

“Côn Luân, rốt cuộc cái gì là Côn Luân?”

Lý Diệu lẩm bẩm.

Ở trong thần thoại truyền thuyết, Côn Luân cùng Bồng Lai, đều là tiên sơn thời đại hồng hoang, càng là chỗ ở của đại năng viễn cổ.

Nhưng, Lý Diệu ở chỗ sâu nhất của tế bào, trong trí nhớ tổ tiên thời đại hồng hoang, lại từng nhìn thấy mấy chiếc tinh hạm to lớn tên là “Côn Luân” cùng “Bồng Lai”.

“Giả thiết, Côn Luân là một chiếc tinh hạm Bàn Cổ tộc lưu lại, vậy thì hợp lý.”

“Thời đại hồng hoang, Bàn Cổ tộc ở trên Hạo Miểu tinh có được một căn cứ, bọn họ để lại ở đó một ít tin tức, bao gồm ‘Côn Luân thần thủy’ cùng ‘Côn Luân Thần Thạch’ ẩn chứa tọa độ ‘Côn Luân chiến hạm’.”

“Có lẽ, mục đích bọn họ để lại ‘Côn Luân thần thủy’, là hy vọng sinh mệnh trên Hạo Miểu tinh sau khi trưởng thành đến mức có được trí tuệ nhất định, có thể uống nước suối đen, tăng tốc tiến hóa, cuối cùng tìm kiếm được ‘Côn Luân chiến hạm’, đạt được truyền thừa Bàn Cổ tộc?”

“Vô luận như thế nào, Ba Ngạn Trực mất đi tất cả, chỉ có thể đánh bạc một lần, mang theo một đám tàn binh, theo bản đồ các ngôi sao trong ‘Côn Luân Thần Thạch’, thẳng đường tìm tới gần ‘Côn Luân chiến hạm’, cũng chính là nơi này, Huyết Yêu giới!”

“Nhưng, khi đến nơi này, thân thể Ba Ngạn Trực đã cực độ suy yếu, không thể lãnh đạo một lần thám hiểm mới nữa.”

“Ở thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, hắn uống một loại ‘Côn Luân thần thủy’ hoàn toàn mới, cường hóa trên diện rộng, kích hoạt càng nhiều ‘tế bào hồng hoang’ hơn trong cơ thể, xông lên chí cường cảnh giới, nhưng cũng chôn xuống tai hoạ ngầm!”

“Sau đó, hắn thăm dò hẳn là thành công, ít nhất lần đầu tiên là thành công, hắn thật sự tìm được ‘Côn Luân’, hơn nữa từ trong ‘Côn Luân’ khai quật ra di hài Bàn Cổ tộc to lớn kia.”

“Có thể nghĩ, theo di hài cùng nhau khai quật ra, còn có lượng lớn truyền thừa Bàn Cổ tộc trong ‘Côn Luân’!”

“Sau đó, hắn liền luôn luôn ở trung ương Bạch Ngân Tử Mạc, dưới đáy Thôn Tinh Hải, nghiên cứu những truyền thừa này, hy vọng từ trong đó khai quật ra lực lượng đánh bại Thái Nhất yêu tộc, cũng sáng tạo vô số binh khí sinh hóa nguy hiểm!”

Lý Diệu đột nhiên tỉnh ngộ lại, vì sao Ba Ngạn Trực phải đem căn cứ xây dựng ở nơi không có bóng người này.

Bởi vì Ba Ngạn Trực ở đây nghiên cứu, đều là thứ tính lây bệnh rất mạnh, cực độ nguy hiểm, chỉ có sâu trong Thôn Tinh Hải bị Bạch Ngân Tử Mạc bao vây, nơi không có bất cứ sinh vật nào có thể tồn tại, mới đủ bảo hiểm!

Như vậy, cho dù xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khói độc cùng chướng khí tiết ra, cũng không đến nối sẽ lan đến bên ngoài!

Bất ngờ, quả nhiên đã xảy ra.

Ngay từ đầu, không phải khói độc cùng chướng khí tiết ra ngoài, mà là thân thể Ba Ngạn Trực rốt cuộc không chống đỡ được.

Hắn đã kích phát quá nhiều tế bào hồng hoang, “khóa gien” khống chế thân thể đứt gãy toàn bộ, về tới điểm khởi đầu của sinh mệnh, biến thành một bãi chất lỏng dinh dính.

Có lẽ, đây là nguyên nhân hắn được xưng là “Hỗn Độn”.

Không mũi không mồm, không tay không chân, không biết gì cả, “Hỗn Độn” thời đại thượng cổ, chẳng lẽ không phải là như thế này sao?

Chỉ là, Ba Ngạn Trực ở dưới “hình thái Hỗn Độn” còn chưa chết, hắn lấy nghị lực kinh người, chống đỡ ngọn lửa sinh mệnh tiếp tục thiêu đốt, tiếp tục triển khai đủ loại nghiên cứu, hơn nữa đem khi mình còn sống, chân tướng yêu tộc sinh ra, cùng với bản đồ các ngôi sao thượng cổ tìm kiếm Côn Luân, đều khắc đến trong Tàng Tinh Hạp.

Có lẽ, nghiên cứu của hắn vốn có thể thành công, cấp dưới của Ba Ngạn Trực đạt được lượng lớn truyền thừa Bàn Cổ tộc, có cơ hội chiến thắng Thái Nhất yêu tộc.

Nhưng một hồi bất ngờ thình lình xảy ra, lại phá hủy toàn bộ căn cứ, bệnh độc quỷ dị nào đó ở trong căn cứ phong bế truyền bá quy mô lớn, toàn bộ người tu chân cùng yêu tộc đều đã xảy ra biến dị càng thêm điên cuồng, ở trong tự giết lẫn nhau đồng quy vu tận.

Từ đó về sau, một nhánh yêu tộc này của Ba Ngạn Trực, liền mang theo toàn bộ bí mật, táng thân ở sâu trong đại sa mạc thế giới xa xôi này.

Mà chính hắn, cũng bị kẻ thống trị đời sau, bị những “người thắng” kia, xưng là “Hỗn Độn”, nói xấu thành kẻ hủy diệt đáng sợ! ――
Bình Luận (0)
Comment