Chương 948: Phóng vô song!
Chương 948: Phóng vô song!Chương 948: Phóng vô song!
“Hắn rốt cuộc là ai?”
Hàn Đồ Hổ nghĩ vỡ đầu, cũng nghĩ không ra Tinh Diệu Liên Bang có một bộ tinh khải như vậy, có một gã Nguyên Anh như vậy!
Nhưng giờ phút này, điều này không quan trọng.
Thứ quan trọng là…
“Giết!”
Hàn Đồ Hổ cười to, đi tới, vung đao, đẫm máu, thế như chẻ tre!
Trong lúc nhất thời, tình thế hoàn toàn nghịch chuyển, không ít tù binh không những cướp lấy vũ khí cùng chiến giáp của U Phủ quân, thậm chí còn cướp lấy mấy con sinh hóa chiến thú.
Càng quan trọng hơn là, ở dưới hỏa lực điên cuồng quét ngang của Lý Diệu, Liệp Không hạm đột phá tầng tầng cách trở, đột nhập trong doanh trại tù binh!
Toàn bộ cửa khoang thuyền mở hết ra!
“Lập tức rút lui!”
Tiếng Lý Diệu như tiếng sấm cuồn cuộn, từ giữa không trung truyền đến, “Trong chiến sĩ Hỗn Độn Chi Nhận, ai biết khống chế Liệp Không hạm lên thuyền trước, nắm giữ hệ thống vũ khí!”
“Người còn lại ổn định chiến tuyến, từng bước rút lui!”
Ngũ tạng Lục Vô Tâm, Hắc Bá cùng Tuyền Qua như thiêu đốt, rốt cuộc không để ý tới trận hình gì nữa, dẫn dắt mấy trăm thân vệ lướt tới giữa không trung, đánh về phía Liệp Không hạm: “Ngăn cản bọn họ!”
“Chỉ bằng các ngươi?”
Lý Diệu từ trên Liệp Không hạm bắn vút ra, lướt tới trước mặt mấy trăm tinh nhuệ U Phủ quân, đôi cánh linh năng vươn ra đến cực hạn, như hai cái tay to, gắt gao ngăn cản đối phương, áo choàng đỏ tươi bay phất phới, phóng lên cao, hóa thành một dải lửa đốt thủng bầu trời!
Khí thế mạnh mẽ, ở trong phạm vi vài trăm mẽ hình thành một khí tràng nặng nề, làm không khí loãng như cũng biến thành nước biển nặng nề.
Chỉ là bốn chữ thản nhiên, đã làm không ít tinh nhuệ U Phủ quân kêu rên thành tiếng, cảm giác da đầu phát tê, như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Mà sâu trong đan điền, chung quanh Kim Đan truyền đến tiếng chấn động, càng giống nhịp trống nặng nề, nổ vang ở sâu trong trái tim bọn họ!
Đây, chính là lực lượng thật sự của Kim Đan đỉnh cao!
“Ta có từng nói, các ngươi có thể đi qua sao?”
Mặt ngoài mũ giáp bóng loáng như gương của Huyền Cốt Chiến Khải phân bố bốn hàng mắt tinh thể màu đỏ tươi, hợp thành đồ án hình thoi, che giấu đôi mắt tồn tại, làm Lý Diệu tỏ ra cao thâm khó lường hơn nữa.
Câu này như là từ sau đầu mỗi một tên U Phủ quân truyền đến, cho dù là Hắc Bá cùng Tuyền Qua cao thủ như vậy, cũng không khỏi rùng mình.
“Hắn, hắn rốt cuộc là kẻ nào!”
“Trong Nguyên Anh của Tinh Diệu Liên Bang, thế mà còn có cao thủ đáng sợ như vậy!”
Phía sau Lý Diệu, rất nhiều chiến sĩ Hỗn Độn Chi Nhận thuận lợi xông vào Liệp Không hạm.
Mà tù binh quân liên bang cùng yêu tộc, cũng biến ảo trận hình, chuẩn bị rút lui!
Lục Vô Tâm nghiến răng, điên cuồng hét lên: “Cho dù Nguyên Anh, cũng chỉ có một tên, giết!”
Xúc tu cùng móng vuốt của hắn hung hăng bổ, mười mấy tên U Phủ quân trung thành và tận tâm ở dưới tác dụng của thuốc cuồng hóa, quanh thân cháy lên chiến hỏa hừng hực, lao về phía Lý Diệu.
Lục Vô Tâm lại rút lui tốc độ cao, bình tĩnh quan sát chiến cuộc.
Lý Diệu cười lạnh một tiếng, đôi cánh màu đen hóa thành từng luồng khí đen, rút về sau lưng, lại theo vai quấn quanh đến trên cánh tay phải, không ngừng kéo dài, phía trước cánh tay bên phải, từng cái lông vũ ngưng kết thành một thanh siêu cấp chiến đao dài hơn mười mét, khí đen lượn lờ!
Đây là linh năng chiến đao cùng chiến đao lưỡi cưa kết hợp hoàn mỹ, vũ khí chính của Huyền Cốt Chiến Khải, Truy Long Hóa Vũ Đao!
Do hơn vạn chiếc lông vũ ánh lửa và mấy ngàn phi đao sắc bén nhất tạo thành, bỗng nhiên phân tán thành từng cơn gió xoáy màu đen, bỗng nhiên lại vặn vẹo biến hình, biến thành một sợi roi dài hơn trăm mét, đem mười mấy tên U Phủ quân hoàn toàn bao phủ ở trong một mảng sương mù đen.
Sau một lát, sương mù đen nổ tung, mười mấy tên U Phủ quân chia năm xẻ bảy, Lý Diệu lại hóa thành một luồng hào quang màu đen, hướng Lục Vô Tâm, Hắc Bá cùng Tuyền Qua, cùng với mấy trăm tên U Phủ quân tinh nhuệ lao đi!
“Bá!”
Bên ngoài Huyền Cốt Chiến Khải, từng luồng hào quang từ trong hư không xuất hiện, đọng lại thành từng mảnh giáp xác như thủy tinh, giống như phủ lên cho Huyền Cốt Chiến Khải một tầng vỏ ngoài thủy tinh càng thêm kiên cố, trong “thủy tinh”, từng đạo linh văn huyền ảo phức tạp, hoa lệ đến cực điểm, lúc ẩn lúc hiện, biến ảo bất định.
Chiến thần sáo trang (sáo trang: bộ trang bị)!
Đây là Lý Diệu cùng cơ cấu luyện chế chiến thần sáo trang số một Phi Tinh giới “phòng nghiên cứu chiến thần” liên hợp luyện chế Vô Song Sáo Trang thuộc về riêng Huyền Cốt Chiến Khải, “Tinh Hải Vô Song” !
Huyền Cốt Long Vương, Tinh Hải Vô Song!
Đây, mới là hình thái cuối phiên bản mới nhất của Huyền Cốt Chiến Khải!
Vô Song Sáo Trang chọn dùng tài liệu “thép siêu mềm”, có được thần thông kỳ diệu hấp thu công kích của quân địch, lại bắn ngược về, thích hợp nhất quần chiến một địch một ngàn!
Lý Diệu giống như là một con dao giải phẫu đốt đỏ hồng, hung hăng cắt vào một miếng đậu phụ non mềm nhất!
U Phủ quân bình thường công kích, hắn căn bản không né không tránh, thuần túy dựa vào tính năng hấp thu mạnh mẽ của thép siêu mềm, lại thuận tay bắn ngược một cái, không cần thật sự xuất đao, chỉ là đao khí gào thét lao ra, đã đủ để đem vài tên U Phủ quân trực tiếp chém thành hai nửa.
Trong mắt hắn, mấy trăm tên U Phủ quân đều hóa thành từng chuỗi con số nhảy cực nhanh, mấy chục trận chiến đấu mô phỏng ở sâu trong não vực của hắn đồng thời triển khai, hắn đem sức tính toán tăng vọt lên đến cực hạn, tiến hành trù tính chung thôi diễn đối với toàn bộ chiến cuộc, từng lần di động, dẫn dắt cùng lôi kéo, thậm chí nấp đến phía sau U Phủ quân ngây thơ vô tri, ngẫu nhiên còn thả ra một hai viên đạn sương khói cùng đạn chớp, dốc khả năng lớn nhất kéo dài thời gian.
“Khốn kiếp!”
Bắc Bá điên cuồng hét lên một tiếng, ở trong người một nhà lao ngang dọc, xuất hiện ở trước mặt Lý Diệu, giữa hai cái sừng ngưng tụ một quầng chớp dạng cầu vô cùng chói mắt, hóa thành một thanh chiến đao hồ quang hẹp dài, hung hăng bổ tới!
Lấy tốc độ cùng sự nhanh nhẹn của Lý Diệu, hoàn toàn có thể tránh được một đao này, nhưng hắn lại không né không tránh, nghênh đón chiến đao hồ quang tiến lên!
Hắn muốn phế Bắc Bá!
Hắn phi thường rõ, mình thoạt nhìn như vào chỗ không người, lại là lấy linh năng tiêu hao tốc độ cực cao để trả giá, linh năng của hắn đang lấy tốc độ nước lũ phá tan đê đập trôi đi, tiêu hao như vậy tuyệt đối không thể kéo dài!
Cho nên, hắn phải nắm chặt thời gian, phế bỏ một đến hai cao thủ của đối phương!
“Ầm!”
Chiến đao hồ quang hung hăng bổ vào trên giáp vai trái của Vô Song Sáo Trang.
Vai chiến giáp như thủy tinh lập tức xuất hiện từng vết rạn như mạng nhện.
Mặc dù có hai tầng bảo hộ Vô Song Sáo Trang cùng Huyền Cốt Chiến Khải, xương bả vai trái Lý Diệu vẫn “rắc” một tiếng, vỡ ra từng hoa văn nhỏ bé.
Nhưng, lượng lớn lực lượng hồ quang cũng bị cất giữ ở trong thép siêu mềm.
“Bá! Bá!”
Lục Vô Tâm cùng Tuyền Qua lại lóe ra từ phía sau Bắc Bá.
Hai người trước sau không hề động thủ, lại là đang cẩn thận đọc hình thức chiến đấu của Lý Diệu, sau đó tránh ở phía sau thân hình khôi vĩ của Bắc Bá, tìm cơ hội hướng Lý Diệu phát động tiến công trí mạng.
Vũ khí của Tuyền Qua là một thanh nhuyễn kiếm hình rắn bảy màu sặc sỡ, trên thân kiếm bò đầy mạch máu làm da đầu người ta phát tê.
Vũ khí của Lục Vô Tâm lại là một cây kim dài rỗng ruột giấu ở sâu trong xúc tu, phía sau cây kim dài còn kéo một cái ống mềm thật dài, nối đến bên trong một cái bướu thịt cực kỳ đáng ngờ trên người hắn!
Ở trong kế hoạch của bọn họ, một lần này tiến công chưa chắc có thể có hiệu quả, lại tuyệt đối có thể ép đối phương lui lại.
Sau đó, ba người tự nhiên còn có một chuỗi sát chiêu liên miên không dứt, có thể làm đối phương lâm vào biển lớn mênh mông có tính hủy diệt!
Nào ngờ, Lý Diệu vẫn như cũ không né không tránh, tiến quân thần tốc, tùy ý Vô Song Sáo Trang bị hai người đánh xuyên!
Hắn chợt bước ra một bước ở trên hư không, một luồng lửa sáng dưới chân chợt phun trào ra, mang đến xung lực mạnh mẽ, hai tay nắm chặt Truy Long Hóa Vũ Đao, từ đuôi đến đầu, vẩy lên một hình cung tròn hoàn mỹ, hung hăng va chạm với đạo chiến đao hồ quang thứ hai Bắc Bá đánh ra!
Nhưng, sóng xung kích mạnh mẽ trong dự đoán của Bắc Bá lại chưa sinh ra, Truy Long Hóa Vũ Đao ở trong nháy mắt va chạm đã hóa thành từng cái lông vũ đen, tản ra bốn phía.
Bắc Bá như như là một đao bổ trượt, khó chịu nói không nên lời, cả người không tự chủ được hơi nghiêng về phía trước.
Tay phải Lý Diệu giao long quấn quanh, vừa lúc nhẹ nhàng đặt ở ngực gã, sáu con giao long vốn ở sau lưng giương nanh múa vuốt, không biết khi nào bay đến trên cánh tay phải, theo con giao long thứ bảy cùng nhau hợp thành một mũi khoan xoay tròn đến cực hạn!
“A!”
Cảm nhận được uy hiếp tử vong mãnh liệt, mỗi một mảnh giáp xác trên người Bắc Bá đều dựng đứng lên, cả người cứng rắn cuộn lại nửa phần, mũi khoan huyền quang vốn nhắm trái tim hắn cũng hướng lên trên thoáng di động nửa tấc.
“Ầm!”
Một cột sáng cuồng mãnh vô cùng, quấn quanh yêu năng vừa mới từ trong công kích của Bắc Bá, Tuyền Qua, Lục Vô Tâm ba người hấp thu được, từ lòng bàn tay Lý Diệu bùng nổ, đem giáp vai trái cùng cánh tay trái của Bắc Bá hoàn toàn xuyên qua, bốc hơi, ngay cả trái tim thật lớn cũng lộ ra trong không khí, run rẩy nhảy lên!
Không đợi Lục Vô Tâm và Tuyền Qua phản kích sắc bén, Lý Diệu hung hăng đạp một cước ở ngực Bắc Bá, như là một làn khói, từ trong khe hở U Phủ quân nhẹ nhàng vô cùng chui ra ngoài.
“Phù! Phù! Phù! Phù!”
Lý Diệu lơ lửng ở không vực cách U Phủ quân mấy chục mét, dồn dập thở dốc, lạnh lùng nhìn bọn họ.
Vô Song Sáo Trang hoàn toàn sụp đổ, từ trên người bong ra từng mảnh một, một lần nữa hiển lộ ra hào quang tối màu của Huyền Cốt Chiến Khải.
Dưới tinh khải yểm hộ, trong mỗi một lỗ chân lông quanh thân Lý Diệu đều thẩm thấu ra những giọt máu nho nhỏ, trước mắt biến thành màu đen từng đợt, bên tai cũng truyền đến tiếng gió chói tai, linh năng sâu trong mi tâm, như là bị hung hăng vắt một phát, truyền đến từng đợt cảm giác trống rỗng.
Đây đều là dấu hiệu linh năng tiêu hao quá độ.
Nhưng, khi ngàn vạn cái lông vũ màu đen một lần nữa ngưng tụ ở phía sau hắn, hai cái cánh hung mãnh một lần nữa mở ra, U Phủ quân đối diện trong lòng run sợ, mất hồn lại không dám tiến lên nửa bước.
Lục Vô Tâm cùng Tuyền Qua nhìn vết thương ghê người trên thân Bắc Bá, hai người cũng thở hổn hển dồn dập.
“Hắn không chống đỡ được rồi!”
Lục Vô Tâm nghiến răng nói, “Mặc dù là Nguyên Anh lão quái, cũng không có khả năng ở dưới ba chúng ta tấn công mãnh liệt đánh ra được chiêu số bá đạo như thế, còn không chịu chút thương tổn nào!”
“Không sai, lên hết cho ta, giết chết hắn!”
Tuyền Qua thét chói tai, làm gương cho binh sĩ, mang theo thân vệ, từng bước áp sát.
Cánh tay phải Lý Diệu một lần nữa đưa ngang, bảy con giao long linh giới lại một lần xoay tròn nhanh chóng, nhưng một lần này huyền quang từ quanh giao long linh giới nhộn nhạo ra lại đã ảm đạm đi không ít, vận tốc quay của mũi khoan huyền quang cũng thấp hơn so với vừa rồi.
Đúng lúc này…
Ầm!
Một quả bom axit chợt phát nổ ở bên trái U Phủ quân, hóa thành một đám sương mù axit tính ăn mòn rất mạnh!
Lục Vô Tâm cùng Tuyền Qua biến sắc hẳn, chuyện bọn họ lo lắng nhất đã xảy ra!
Theo càng lúc càng nhiều tù binh Hỗn Độn Chi Nhận trốn vào Liệp Không hạm, bọn họ hoàn toàn nắm giữ hệ thống vũ khí của chiến hạm, làm chiến lực của Liệp Không hạm phát huy đến cực hạn!
Bây giờ, kẻ địch mạnh thần bí này có được một chiếc chiến hạm làm hỏa lực trợ giúp!
Càng đáng sợ hơn là...
Một luồng ánh sáng bắn nhanh ra từ trên Liệp Không hạm, bay đến bên cạnh Lý Diệu, sóng vai đứng chung một chỗ với hắn.
Thủ lĩnh Hỗn Độn Chi Nhận, Vô Loạn thành chủ, Hỏa Nghĩ Vương!