Tử Cực Thiên Hạ

Chương 76

Editor:HamNguyet

Mấy người theo động tác Mộ Thiên Công nhìn về phía bên này, lại phát hiện thân ảnh Vương Tử khoác hắc bào đứng cách đó không xa, không biết đến đây từ bao giờ.

"A a ~ Vương Tử điện hạ ngươi đến đây lúc nào a?Thời điểm ta vừa mới đánh nhau có phải rất tuấn tú hay không a? Ngươi lại đây cũng không nói một tiếng, ta có thể càng soái a!"

Vệ Tử Sở cũng không giống Mộ Thiên Công tao nhã như vậy,sau khi phát hiện Vương Tử ở đây liền ba bước thành hai bước lướt qua Mộ Thiên Công chạy đến bên người Vương Tử, líu ríu nói lên.

"Vương Tử điện hạ đi nơi nào a?đám Uy quốc này quả thật như cao da chó,đoạt không được liền đánh, đánh cũng nên có điểm cấp bậc tốt một chút, phái một đám đám ô hợp lại đây để khinh thường bản thiếu a! Càng khinh thường Vương Tử điện hạ trong khoảng thời gian quý giá này tới chỉ điểm a!"

Vệ Tử Sở làm bộ như căm giận nói, thuận đường lơ đãng quay đầu ném một ánh mắt tới mấy người phía sau,hừ hừ, hắn chính là muốn cho bọn họ biết quan hệ giữa hắn cùng Vương Tử tốt lắm, công phu của hắn đều do Vương Tử chỉ điểm, nhất là Lý Chiến, đã sớm tò mò đi!

"Nguyên lai tiểu Sở Sở hôm nay không chịu thua kém như vậy là bởi vì tiểu Tử Tử nga ~ ha hả ~" Mộ Thiên Công một bên nói chuyện đã đứng trước mặt Vương Tử, hai tay xỏ túi quần cười diêm dúa lẳng lơ đến cực điểm.

"Đó là...Ôi chao?!Yêu tinh chết tiệt,bản thiếu khi nào thì không không chịu thua kém! Bản thiếu luôn gương mẫu tranh đấu anh dũng? Ai giống ngươi,chỉ biết đùa giỡn mê đảo nữ nhân!"

"Tiểu Sở Sở đây là ghen tị người ta phong hoa tuyệt đại, mê đảo hàng vạn hàng nghìn thiếu nữ sao?Cái này là do thiên phú gây ra, tiểu Sở Sở không cần phải hối hận được chứ?" Mộ Thiên Công tự cố mục đích bản thân vặn vẹo ý tứ Vệ Tử Sở, không thèm để ý chút nào vui đùa nói.

"Ai sẽ ghen tị yêu tinh chết tiệt nhà ngươi a! Bản thiếu đường đường là nam tử hán đại trượng phu,mình đồng da sắt!Chỉ có đầu óc bã đậu mới ghen tị với yêu tinh chết tiệt ngươi a!" Nghe được Mộ Thiên Công vặn vẹo ý tứ chính mình, Vệ Tử Sở nháy mắt xù lông,nhảy dựng lên quát.

Mộ Thiên Công như trước cười,mấy người lục tục rời khỏi chiến trường lại đây nhìn hai người đùa giỡn, đều lắc đầu bật cười, Vệ Tử Sở từ nhỏ đã bị Mộ Thiên Công ăn gắt gao, Mộ Thiên Công tùy tiện nói mấy câu có thể làm cho Vệ Tử Sở dậm chân không yên.

Trong lòng Vương Tử cũng cảm thấy có chút buồn cười, đây là bằng hữu đi,ồn ào nhốn nháo, mặt ngoài nhìn hai người như chán ghét nhau đến cực điểm,nhưng trên thực tế lại thập phần ăn ý, dư quang liếc nhìn thi thể nằm trên mặt đất cách đó không xa,bầu không khí trước mặt lại trái ngược ấm áp thản nhiên,thân hình Lý Chiến cao lớn đứng phía sau Vương Tử, Vệ Tử Khiêm cẩn thận quan sát mấy người không bị thương đứng yên một bên,hai mắt ôn nhuận nhìn Vương Tử, Mộ Thiên Dạ đứng phía sau ca ca cũng nhìn Vương Tử, tựa hồ đối với kiện hắc bào trên người Vương Tử cảm thấy hứng thú, Vệ Tử Phương ở một bên nhìn mấy khối lệnh bài trên tay tự hỏi.

Chiến đấu như vậy một hồi,có thể ở thời điểm sau khi kết thúc có bằng hữu như vậy làm bạn bên cạnh người, hẳn là,một chuyện hạnh phúc đi,không tự giác nghĩ đến chính mình, mỗi một lần chiến đấu, tựa hồ đều là một mình chiến đấu hăng hái, trừ bỏ Cửu U,bên người nàng, chưa bao giờ xuất hiện thêm người khác.

Vệ Tử Sở xù lông, Mộ Thiên Công càng bất động không nói lời nào, Vệ Tử Sở càng căm tức,mắt thấy hắn sắp nhào lên cắn vài ngụm, Vương Tử xem đủ rồi, vươn tay giấu trong hắc bào, kéo kéo tay áo Vệ Tử Sở, nói:

"Ngô, vừa rồi ngươi rất tuấn tú."

Biểu tình Vệ Tử Sở thực phấn khích,biểu tình mấy vị công tử còn lại cũng thực phấn khích.

Theo lý luận Vệ Tử Sở hẳn nên cao hứng nhảy dựng lên, bởi vì người có thể làm cho Vương Tử chủ động đụng chạm tuyệt đối ít lại càng ít,có thể làm cho Vương Tử chủ động mở miệng nói chuyện cũng nhất định là cực kỳ khó, huống chi lại là lời nói khen hắn, chính là,rõ ràng lời nói Vương Tử tựa như đang trấn an tiểu hài tử,con ngươi đen như mực ở dưới ánh trăng thầm trầm như trước để lộ ra ý tứ"ngươi ngoan ngoãn, đừng xù lông"!

Hắn anh minh vĩ đại đâu? Hắn mình đồng da sắt đâu? Hắn ngọc thụ lâm phong đâu? Ở trong mắt Vương Tử điện hạ kỳ thật là tiểu hài tử cáu kỉnh sao?! A a! Vệ Tử Sở trong lòng một trận rít gào, cả người xù lông dựng thẳng như bị tạt một bát nước lạnh, nháy mắt tiết khí.

Vương Tử nhìn Vệ Tử Sở cúi xuống đầu,cho rằng chính mình khuyên bảo nổi lên tác dụng, trong lòng tương đương vừa lòng, trước kia nàng cũng trấn an Cửu U như vậy, quả nhiên đối với Vệ Tử Sở cũng dùng được a!

Mấy người suy nghĩ mấy vòng, nhìn Vệ Tử Sở cùng Vương Tử trao đổi quỷ dị,trừ bỏ Lý Chiến mặt than,mấy người còn lại trong lòng đều cười đến trở mình, không thể nhịn nổi cười, một đám quay đầu che miệng, bả vai rung động không thôi.

Lại vào lúc này,bốn phía dần dần chuyển hắc ám, làm cho bầu không khí mới vừa rồi còn tràn ngập ấm áp bị phá vỡ, Vương Tử nghi hoặc ngẩng đầu, đã thấy phía trên rừng cây vầng trăng nguyên bản thật sáng,không trung dần dần bị hắc vụ nhè nhẹ che khuất,chỉ trong giây lát cả khu rừng bị hắc vụ bao quanh không thấy một tia ánh trăng.

Vương Tử nhíu chặt mi tâm,hắc vụ này tới không tầm thường!Vừa nghĩ như vậy,quanh thân đột nhiên nổi lên hàn khí nhè nhẹ!

Mấy vị công tử ăn ý tiến lên hai bước vay quanh Vương Tử, vẻ mặt nghiêm nghị,họ cũng không phải hạng người hời hợt, hoàn cảnh hắc ám cũng không trở ngại đến thị lực, chỉ thấy càng ngày càng nhiều hắc vụ từ bốn phía lan tràn mà đến,rừng cây vừa mới trải qua chiến đấu thoáng chốc bị bầu không khí âm trầm bao phủ.

Đây là...sát khí?!Trong lòng Vương Tử cảm thấy có nghi hoặc, có khiếp sợ!Sát khí dày đặc như thế này! hẳn là đồ vật đến từ u minh địa phủ,là chất dinh dưỡng của yêu ma quỷ quái,Phàm giới chỉ phân bố rải rác,cho dù âm khí nặng ở mộ địa nghĩa trang cũng chỉ là một phần rất nhỏ mà thôi!

Vương Tử đã là nửa phàm thể, sát khí bực này cũng không uy hiếp được đến nàng, mà sáu vị công tử vẫn là thân thể phàm nhân,tuy là dương khí,nhưng chiến đấu ở trong hoàn cảnh âm khí nặng như vậy, cũng không phải chuyện dễ dàng như chiến đấu với võ sĩ Uy quốc vừa rồi!

Vương Tử nhìn mấy người vây quanh bên cạnh chính mình, đôi mắt càng thêm thâm trầm, nàng sớm đã thành thói quen đối mặt với chiến đấu một mình,mà hiện giờ, vài nam tử không chút do dự vây quanh nàng, lại làm cho nàng có một chút không biết làm sao.

Yêu quái quỷ quái Vương Tử cũng không xem ở trong mắt, nhưng muốn dẫn mấy người cùng nhau rời đi nơi này, đêm nay, chính là một trường ác đấu!

Người thao túng mấy thứ này phía sau màn chậm chạp không hiện thân,sát khí càng ngày nặng, Vương Tử ngưng thần quét về phía bốn phía, ý đồ tìm cửa đột phá,nhưng bốn phía,đều bị sát khí nồng đậm phong tỏa,kín không kẽ hở,vẻ mặt mấy vị công tử cũng càng thêm ngưng trọng,sống ở cổ võ thế gia, mặc dù không giống Vương Tử có thể cùng quỷ quái chính diện tiếp xúc, nhưng cũng biết những thứ không sạch sẽ trên đời từ trước đến nay không ít, bầu không khí hiện giờ âm trầm như thế, trong lòng mấy người đều có suy đoán.

Vệ Tử Khiêm phân thần nhìn Vương Tử, đã thấy đôi mắt Vương Tử thật sâu,nhìn về phía hắc vụ trước mặt không nói một lời, Vệ Tử Khiêm trong lòng trầm xuống, hôm nay là do bọn hắn lỗ mãng,hộ vệ đem theo trong gia tộc đều tán đi, hiện giờ lâm vào hiểm cảnh, giờ phút này hắn chỉ hy vọng, có thể bảo hộ Vương Tử chu toàn!

Đột nhiên đôi mắt Vương Tử vừa chuyển, bình tĩnh nhìn tảng lớn thi thể cách đó không xa, chỉ thấy hắc vụ tràn ngập bao quanh thi thể,giống như đang bị triệu hồi bình thường,thân thể cứng đờ đột nhiên bật dậy,hai mắt trống rỗng bùng lên ngọn lửa xanh biếc, càng ngày càng có nhiều thi thể cứng đờ dựng đứng thẳng lên,chỉ trong một lát liền dày đặc một mảnh,tại hoàn cảnh hắc ám hiện lên tảng lớn ánh lửa màu xanh biếc bập bùng ở cách đó không xa,giằng co lẫn nhau cực kỳ quỷ dị.

Một trận sát khí kích động mà đến,tựa như nhận được mệnh lệnh gì đó, đại đội tử thi giương nanh múa vuốt hướng về phía mấy người Vương Tử đi tới.

Trên mặt Vương Tử bình tĩnh, trong đầu lại cực nhanh chọn lọc những biện pháp có thể giải quyết,đây vẫn là cương thi cấp bậc thấp, hành động chậm chạp,năng lực công kích kém,nhưng không có cảm giác đau,hết thảy đều dựa vào bản năng sử dụng,nếu bị cắn phải,hậu quả thực không dám tưởng tượng.

Đúng rồi!Đồ vật thần thánh! Vương Tử rất nhanh quét mắt đến không gian trữ vật Tuệ Viễn phương trượng cấp, quả thực tìm được một ít phù chú phật gia, là do Tuệ Viễn phương trượng tự tay vẽ, không cần nghĩ nhiều,Vương Tử hướng mấy người đưa vào tay bọn họ, ý bảo bọn họ cất kỹ, mấy người liền nghe theo.

Đám cương thi lúc này dĩ nhiên đã tiến tới gần,mấy người dẫn đầu đi lên trước, giơ tay chém xuống, một cái đầu rơi xuống lăn vài vòng,ánh lửa màu xanh biếc chớp tắt.

Tình hình tựa hồ vừa tới lúc,các võ sĩ giốnh như không có sức phản kháng, tùy ý để mấy vị công tử giết trên mặt đất, nhưng lúc này đây, Vương Tử lại một chút cũng không thể thấy nhẹ nhàng,người ở chỗ tối còn không xuất hiện, yêu ma quỷ quái còn chưa hiện hình,đám cương thi này chỉ là trận đầu.

Vương Tử âm thầm ngưng thần quan sát,áp bách âm trầm dần dần xuất hiện ở bốn phía,trong tiếng chém giết đột nhiên trộn lẫn từng trận cười khặc khặc quái dị,mấy người chém giết trong đàn cương thi nghe được dị động,phất tay trảm rơi xuống tảng lớn cương thi, phi thân dừng bên người Vương Tử, cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía!
Bình Luận (0)
Comment