Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp ( Dịch Full )

Chương 1031 - Chương 1031: Vô Danh Lão Đệ, Thuận Buồm Xuôi Gió (13/15)

Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp Chương 1031: Vô Danh lão đệ, thuận buồm xuôi gió (13/15)

Editor: Linh Tống

Phụ trách: Vô Tà Team

Một khi mình hoàn thành nhiệm vụ ẩn Tiên cấp, Ngũ Trọng Thiên chào đón một khởi đầu mới, khi đó Ngũ Trọng Thiên sẽ có dáng vẻ như thế nào, Lục Thần cũng không thể suy đoán được trong chốc lát.

Khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn là lúc này Yên Linh lại đang ở gần nơi trú chân của người thường, nàng đang chia cho người thường một ít lương thực, ngẩng đầu đúng lúc thấy tình cảnh Lục Thần đang nói chuyện với tiểu hài tử.

Đúng là oan gia ngõ hẹp, ở chỗ này mà cũng có thể gặp được.

Có điều đứng đằng xa nhìn tên kia tùy ý nói chuyện với hai mẹ con, Yên Linh lại ngây ngẩn cả người.

Nụ cười của Lục Thần phát ra từ tận đáy lòng, hắn rất khác các sư huynh đệ, hắn nói chuyện vô cùng tự nhiên, khi đối phương nói chuyện với hắn cũng hoàn toàn không cảm thấy áp lực.

Dần dần, người xung quanh cũng vây lại, đám người liên tục vang lên những trận cười.

"Người này... Sao cảm giác giống như đã biến thành một người hoàn toàn khác lúc thi đấu với chúng ta..." Yên Linh nhíu mày.

Cứ như bây giờ mới là bản tính thật sự của hắn.

"Yên Linh sư muội đang nhìn gì vậy? Chưởng môn nói phải phân phát thức ăn, ta thật sự không hiểu vì sao phải phát, bọn họ có tay có chân, sao lại bắt ta phát lương thực cho bọn họ?"

"Nói đúng lắm, chúng ta là thân phận gì, bọn họ là thân phận gì, Thánh Sơn chúng ta đối xử với dân chúng đã có thể xem là cực tốt, kết quả bây giờ còn phải chăm lo cho bọn họ? Đúng là chưa từng nghe qua."

Sư huynh đệ bên cạnh bàn tán làm Yên Linh tỉnh lại.

"Yên Linh, bên kia còn một vài người, ngươi đi phát đi, ta thật sự không muốn ngây ngô ở chỗ này."

Yên Linh ma xui quỷ khiến gật đầu, đi về phía đoàn người.

Lục Thần đang nghe bọn họ nói về việc săn rồng, hắn rất tò mò với việc săn rồng, không biết săn rồng ở Ngũ Trọng Thiên có được tính là đánh dã quái hay không.

Nghe các thôn dân nói, hình như trên người Ma Thú có rất nhiều bảo vật tiên nhân có thể dùng, nếu có thể đánh được một con, toàn thôn có thể ăn ngon rất lâu.

Lục Thần bỗng nghĩ tới Long Liệp Thôn...

Đúng lúc này, Yên Linh đã đi tới, trong tay nàng còn cầm một sọt lương khô.

Lập tức có người cung kính nhận lấy thức ăn trong tay Yên Linh rồi phân phát xuống.

Đám người cũng đã đói bụng, rối rít lấy thức ăn cho người nhà của mình, lập tức nơi đây chỉ còn lại một mình Lục Thần.

Thấy không có người nói chuyện, Lục Thần lắc đầu đứng lên chuẩn bị rời đi.

"Này, chờ đã!" Yên Linh gọi Lục Thần lại.

Lục Thần kỳ lạ quay đầu: "Sao vậy?"

Trong chốc lát Yên Linh không biết phải nói gì, hơi xấu hổ, người này thà nói chuyện với những người thường chứ không chịu nói chuyện với người tu tiên? Thật là một người kỳ lạ.

"Cái kia, Thiên Trì... Cám ơn ngươi đã cứu mọi người!" Cuối cùng Yên Linh mở miệng.

"Không phải ngươi đã cám ơn rồi sao?"

"Lần kia là ta gia gia ép ta... Nhưng, ngươi đừng tưởng rằng ta sẽ cảm thấy ngươi là người tốt, ngươi, ngươi lại nhân cơ hội khinh bạc ta!"

"Ta chấp nhận ta không phải một người tốt, nhưng đại tỷ à, ta khinh bạc ngươi lúc nào?" Lục Thần tỏ vẻ ủy khuất: "Đó là hô hấp nhân tạo, ta thấy ngươi sắp chết chìm nên truyền dưỡng khí cho ngươi! Ta còn không ghét bỏ ngươi, hai ta không quen, nước bọt..."

"Ngươi!" Phần cổ của Yên Linh hận không thể đỏ lên hết, người này nói chuyện quá khinh người!

Truyền dưỡng khí? Chắc chắn Yên Linh có lý do cho rằng Lục Thần đang nói dối, lúc đó đừng nói là truyền dưỡng khí, một chút dưỡng khí duy nhất cũng không có, nếu không sao ta có thể có cảm giác hít thở không thông!

Người này, ôm mình hai lần, còn hôn một lần, nghĩ thôi đã cảm thấy đáng giận!

Quan trong hơn là hắn chiếm tiện nghi mà còn không nhận, đúng là vô cùng đáng giận.

Bây giờ cảm giác của Yên Linh đối với Lục Thần quá phức tạp, vừa hận đến nghiến răng, lại không thể không kính nể hắn, một màn mới vừa thấy lại khiến nàng hơi tò mò với người này... Tóm lại là quá phức tạp.

"Ngươi, ngươi dựa vào hạt châu kia nên mới sống sót trong Thiên Trì sao?"

Lục Thần gật đầu: "Ừm."

Trong lòng Yên Linh cũng dễ chịu hơn một ít, ít nhất chứng tỏ người này cũng không mạnh hơn mình bao nhiêu, chỉ là đúng lúc có bảo bối dùng để lặn nước mà thôi.

"Vừa rồi ngươi trò chuyện với bọn họ những gì? Vừa rồi hình như ta thấy bọn họ cũng rất thích nói chuyện với ngươi."

"Thì tùy ý tâm sự về cuộc sống của bọn họ. Hy vọng Thánh Sơn các ngươi có thể vẫn giống như Yên tiền bối, đối xử tử tế với bọn họ."

Yên Linh sửng sốt một chút, ngoại trừ gia gia, người này là người đầu tiên đồng tình với những người thường này mà nàng từng gặp. Được gia gia dạy dỗ từ nhỏ, Yên Linh không nhịn được đồng ý với cách nói của Lục Thần.

Cuối cùng người này là hạng người gì? Hình như hắn không giống những người khác!

Lục Thần không muốn lại dây dưa không rõ với nữ nhân này, xoay người rời đi, chỉ để lại Yên Linh ngây ngốc đứng ở đó.

Nàng là đệ nhất mỹ nữ khu vực Thánh Sơn, đệ tử nam nào được ở riêng với mình mà không tươi như hoa nở, người này nói đi là đi...

"Thật là ghét hắn!" Yên Linh hung dữ nói.

...

Buổi chiều ngày thứ hai, bỗng nhiên mặt đất ở phía Thánh Sơn chấn động, ngay sau đó, đột nhiên đỉnh núi Thánh Sơn ngủ say không biết bao nhiêu năm đã bùng nổ!

Nước Thiên Trì không thể nào cân đo đong đếm phun ra từ đỉnh núi, cột nước bắn lên tận trời, sau khi dòng nước chảy xuống lập tức bao phủ ngọn núi!

Thấy một màn như vậy, mọi người đều sợ đến mức sắc mặt tái nhợt.

Nếu không phải Vô Danh sớm thông báo, lúc này chắc bọn họ còn ở trong môn phái, như vậy chưa chắc phải chết, nhưng ít nhất tài phú trong môn phái cũng sẽ bị cuốn đi bảy tám phần, dân chúng dưới chân núi lại càng không thể may mắn tránh khỏi!

"Vô Danh lão đệ, ta thật sự không biết nên cảm ơn ngươi như thế nào." Yên Tầm chưa tỉnh hồn, kéo Lục Thần lại nói.

Lục Thần nghiêm mặt nói: "Cảm ơn thì ta không cần, chỉ hy vọng Thánh Sơn các ngươi có thể tiếp tục cách làm như bây giờ, đừng coi bình dân không phải là con người như những môn phái khác."

Yên Tầm kinh ngạc nhìn về phía Lục Thần, lẽ nào Vô Danh tình nguyện giúp đỡ bọn họ là vì mình luôn đối xử tử tế với người thường?

Bình Luận (0)
Comment