Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Hắn cười nói, "Ngươi và ta không thù không oán, ta ra tay nặng như vậy làm gì. Vẻ ngoài của ngươi xinh đẹp như vậy, bị ta hủy khuôn mặt sẽ rất đáng tiếc."
Khuôn mặt Yên Linh lập tức đỏ bừng đến tận cổ, tại sao người này lại trở nên bỉ ổi như vậy.
"Vậy ngươi ở dưới Thiên Trì, cái kia, hôn ta..."
"A, cái này, ta đảm bảo lúc đó ta tuyệt đối chỉ hô hấp nhân tạo! Ta tuyệt đối không có ý sàm sỡ ngươi!" Lục Thần vội vàng giải thích, "Ta, ta cũng không hiểu rõ lắm, chỉ biết là là phải thổi khí vào trong miệng ngươi, nhưng không biết có cần hút nước ở trong phổi của ngươi ra không... Sau đó ta hút một cái liền hút trúng đầu lưỡi của ngươi... Này, xem ra trở về phải học một vài cách cấp cứu mới được..." Lục Thần đỡ trán, thật sự càng giải thích càng mơ hồ!
Yên Linh lại không cảm thấy mừng rỡ, ngược lại trong mắt lóe lên vẻ mất mát.
Thì ra, thật sự chỉ vì cứu mình... Xem ra, vẫn là mình nghĩ quá nhiều.
"Vậy ngươi phải học một vài kiến thức cấp cứu thật tốt." Yên Linh ngẩng đầu, lại nở nụ cười rực rỡ, "Chẳng may về sau gặp lại tình huống này, ngươi sẽ không bị coi là tên háo sắc."
Lục Thần lắc đầu, hắn thật sự cần học tập nhiều hơn.
"Cái kia, sau này ngươi còn trở về không?" Yên Linh đột nhiên hỏi.
Nói đến vấn đề này, Lục Thần vô thức thở dài một hơi, "Ta cũng không biết, e rằng sẽ không trở về."
Yên Linh gật đầu, "Ừm, cái kia, vậy ngươi phải bảo trọng! Ngũ Trọng Thiên rất nguy hiểm, ngươi lại chỉ có một mình, phải chăm sóc bản thân thật tốt..."
"Ta đã quen rồi."
Hai người nói đến đây, cũng nên kết thúc ở đây rồi, Yên Linh mím môi, nặng nề gật đầu, xoay người xuống lầu.
Lục Thần cũng trở về gian phòng của mình.
Đột nhiên, hắn nghe thấy có người gọi hắn ở ngoài cửa sổ, hắn chạy đến trước cửa sổ, đẩy cửa sổ giấy dầu ra.
Yên Linh đứng trong bóng đêm, nhìn về phía phòng của hắn hô to, "Vô Danh, ngươi biết ngươi đáng ghét đến mức nào không!"
Ừ? Mình đã làm gì hả? Lục Thần tỏ ra ngơ ngác.
"Ngươi nhất định phải trở về! Ta... Ta chờ ngươi!"
Nói xong, nha đầu kia vội xoay người như đang trốn chạy.
Trong hai ngày Lục Thần ở lại Ngô Bang thành, không ngừng có khách đến thăm, sáng sớm hôm sau, khách đến thăm đã xếp thành hàng dài ở trước cửa.
Lục Thần thật sự không chịu nổi, dù quen hay không quen cũng đến muốn trò chuyện với hắn, hắn thật sự không có gì hay để trò chuyện, vì vậy nhân lúc không ai phát hiện, trực tiếp chạy trốn từ cửa sổ.
Khó khăn lắm mới trốn đến bên cạnh một vườn rau ở ngoại ô, Lục Thần phát hiện lại có người chờ hắn ở chỗ này.
"Lạc Trần?" Lục Thần hơi ngạc nhiên.
Lạc Trần mỉm cười, "Yên tâm đi, chỉ có một mình ta, ta tới chỉ muốn nói một câu với ngươi."
Lục Thần khẽ nhíu mày, chỉ lắng nghe.
"Vô Danh, lần sau gặp lại ta, e rằng chúng ta là địch không phải bạn, đến lúc đó ngươi phải cẩn thận, ta sẽ không chịu thua nữa, cũng không nương tay!"
Lục Thần nhíu mày, người này bị sao thế, đột nhiên trở nên thần bí.
Còn có, sao hắn ta biết mình sẽ chạy đến nơi này, mình hoàn toàn chọn một con đường ngẫu nhiên, trước kia cũng chưa từng tới đây, chẳng lẽ tiểu tử này có thể biết trước?
Nhưng có một điều Lục Thần không thể không thừa nhận, lần này lại nhìn thấy Lạc Trần, đối phương cho mình một cảm giác hoàn toàn khác với lúc trước!
Hắn có thể cảm nhận được một... Cảm giác áp lực!
Lục Thần mỉm cười, "Mặc dù ta không hy vọng chúng ta trở thành kẻ địch, thế nhưng... Nếu có một ngày như vậy, ngươi yên tâm, ta cũng không nương tay."
Lạc Trần cúi đầu, mỉm cười, chỉ chớp mắt đã xuất hiện ở đằng xa.
...
Trốn tránh ở bên ngoài cả ngày, cuối cùng đã chờ đến lúc Tuyên Chấn thực hiện lời hứa.
Tuyên Chấn giao quyển trục rút 12000 điểm ra hiện thực còn lại cho Lục Thần, ánh mắt hắn ta nhìn Lục Thần hơi kỳ quái.
"Vô Danh, sau đó ngươi muốn đi đâu?"
Lục Thần lắc đầu, "Ta cũng không biết."
Tuyên Chấn hít sâu một hơi, đột nhiên hỏi, "Ngươi biết Thần Dụ Giả không? Ngươi có tin tưởng tiên đoán của bọn họ không?"
Đương nhiên Lục Thần biết, hình như lúc trước còn miểu sát một Thần Dụ Giả kia mà.
Cũng không biết tại sao Tuyên thành chủ lại muốn hỏi vấn đề như vậy, Lục Thần không hề nghĩ ngợi, "Không tin."
"Không tin? Tiên đoán của Thần Dụ Giả rất chính xác."
Lục Thần cười lạnh một tiếng, "Ta có người bằng hữu nói cho ta biết, quyền lợi quý giá nhất của con người là sự lựa chọn, người khác không thể quyết định con đường của ta!"
Tuyên Chấn lập tức hơi ngẩn ngơ, người này còn không biết vận mệnh của mình đã dừng lại ở trong tiên đoán của Lạt Ma.
Chỉ là, một người không tin vận mệnh, có thể nghịch thiên cải mệnh hay không?
Tuyên Chấn hít sâu một hơi, nhìn về phía bầu trời, vừa cười vừa nói, "Thật sự rất chờ mong lần va chạm này."
"Va chạm cái gì?"
Tuyên Chấn lắc đầu, "Không có gì, Vô Danh, chúc ngươi thuận buồm xuôi gió."
"Đa tạ."
Nhìn bóng lưng Lục Thần đi xa, Tuyên Chấn thở dài một hơi, "Thiên hạ đại loạn, trong thời loạn thế, cường giả va chạm sẽ đặc sắc đến mức nào, còn ngươi, ngươi tranh giành với vận mệnh, kết quả sẽ như thế nào? Giữa ngươi và hắn, rốt cuộc ai mới có thể nghịch thiên cải mệnh?"
"Hy vọng ta có cơ hội sống chứng kiến tất cả kết cục này!"
...
Lục Thần lại thêm điểm, thêm năm nghìn điểm vào linh lực, đạt được 30000 linh lực, trước tiên tăng đẳng cấp tu tiên đến Dã Tu Sư ngũ tinh, mặt khác đổi bảy nghìn điểm còn lại thành 21000 điểm thuộc tính 3D, tăng 3D lên bình quân 34000 điểm.
Nhanh chóng hoàn thành việc thêm điểm, sau đó hắn rời khỏi thành từ hướng bắc.
"ĐM, lại trở về núi hoang rừng hoang... Đúng là Dã Tu Sư."
Lần này Lục Thần học thông minh, trực tiếp mở Thái Toa chạy đi.
Ngũ Trọng Thiên là một tinh cầu hoàn chỉnh, một tinh cầu chỉ có bảy quốc gia, có thể tưởng tượng được phạm vi của một quốc gia lớn đến mức nào.
Đi đường cả một ngày, Lục Thần phán đoán chắc mình đã rời khỏi khu vực Thánh Sơn.
Buổi tối vẫn theo lệ cũ, nghỉ ngơi câu cá bên dòng suối nhỏ ở trong rừng, những người khác chuẩn bị cơm tối, hoặc là đi xung quanh tìm thảo dược gì đó.
Nhân lúc câu cá, Lục Thần mở ra bản đồ kiểm tra bảy nước.
"Đồng bộ vào bản đồ cá nhân."