Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Đúng vào lúc này, Thần Ma Vô Cực Kiếm đã xuyên thủng trái tim của người kia!
Một kích đâm thủng nơi quan trọng!
Trấn Viễn há to mồm, hoảng sợ nhìn trường kiếm đâm xuyên qua ngực, đây là thanh thần binh lợi khí không biết tên kia sao? Nhưng lúc này nó lại đâm xuyên qua thân thể của mình!
Theo hành động Lục Thần rút ra Thần Ma Vô Cực Kiếm từng chút một, Trấn Viễn có thể cảm giác được tính mạng của mình dần bị rút khỏi cơ thể.
"Ngươi, ngươi…"
Lục Thần hừ lạnh một tiếng, không nhìn Trấn Viễn nữa, buông lỏng tay, Trấn Viễn trực tiếp rơi xuống từ trên cao.
Ánh mắt của hắn liếc về phía mấy vạn thủ quân ở đây, lúc này mỗi thủ quân đều căng thẳng đến mức không thể thở nổi.
Người này không chút do dự, trực tiếp giết chết tướng quân, nhưng điều này cũng không sao cả, điều bọn họ đang quan tâm là, hắn có thể nương tay tha cho bọn họ hay không!
Lục Thần thản nhiên nhìn mấy trăm thủ quân ở xung quanh, hơi híp mắt lại, lạnh lùng nói, "Các ngươi đã nói quân lệnh khó vi phạm, vậy các ngươi cũng nên biết, nếu thân là thủ quân, dù cho chết trận cũng không thể đi theo địch sống tạm!"
"Ta cho các ngươi một cơ hội!"
"Không phải các ngươi nói trên có già dưới có trẻ sao? Tốt lắm, hoặc là bây giờ các ngươi ngăn cản ta, hoặc là chờ ta huyết tẩy Khổng Tước thành!"
Vừa nói ra lời này, trong đầu những binh đang quỳ dưới đất lập tức trở nên trống rỗng.
Người này muốn đồ thành?
"10 giây, là trốn hay chiến, các ngươi tự quyết định!"
Lục Thần không nhìn vẻ mặt mờ mịt của những người này, bắt đầu đếm ngược thời gian.
10, 9, 8…
Rất nhiều người đã bắt đầu bỏ chạy, thế nhưng còn có rất nhiều người đứng lên.
Trong thành có người thân bạn bè của bọn họ, nếu người này giết đến Khổng Tước thành, hậu quả khó mà lường được, chỉ sợ bọn họ không đỡ được, ít nhất cũng phải ngăn chặn trong chốc lát.
"Người nhà ta vẫn còn ở trong thành, ta, ta liều mạng với ngươi!"
"Nếu bây giờ chạy thoát, ta còn mặt mũi nào đi gặp phụ lão trong thành!"
1! Thời gian đếm ngược kết thúc.
Điều khiến tất cả mọi người đều bất ngờ, Lục Thần liên tục đánh ra hai chiêu Thánh Liên Kiếm Tâm, thế nhưng mục tiêu của hắn không phải những thứ binh sĩ vẫn đang ở lại trên vách núi.
Mục tiêu của hắn là đám người đã chạy trốn bán sống bán chết!
Nếu nói đến lừa người, Lục Thần đúng là cưỡi xe nhẹ đi đường quen, lần này dễ dàng thử ra bản tính của những người này.
Có thể ở lại chiến đấu, ít nhất sau này bọn họ còn có chút tác dụng, còn như những tên liều lĩnh chạy trối chết này, Lục Thần cũng không khách sáo nữa, trực tiếp giết chết!
Trên vách đá, trong chốc lát tiếng kêu than nổi lên bốn phía, mấy nghìn người ngã trong vũng máu…
Những binh sĩ còn lại đều khiếp sợ nhìn Lục Thần, người này lại không ra tay với bọn họ?
Vậy hắn vừa nói đi đồ thành, là đang dối gạt bọn họ… Lúc này, cuối cùng đã có người hiểu được.
Bạch Thần tha cho bọn họ một con đường sống! Rất nhiều người xấu hổ không dám nhìn Lục Thần.
"Bạch Thần, đa tạ ân không giết, thủ quân Khổng Tước thành Ma Đồng cốc chúng ta khắc ghi trong lòng!"
"Đa tạ Bạch Thần ban ân không giết! Nhanh, còn không mở cửa thành!"
Lục Thần thản nhiên nhìn những binh sĩ còn đang ngơ ngác, "Không cần mở cửa thành, hy vọng sau này gặp phải Ma Thú, các ngươi còn có thể có dũng khí như vậy!"
Dứt lời, Lục Thần phi hành một cái, lại quay về mặt đất.
...
Bát Mục Quỷ Tranh đã chết, Hắc Kỳ Lân cũng biến mất, A Thiết đỡ Lục Thần, Tiểu Tuệ cõng Lạc Dao, bốn người rời khỏi Khổng Tước thành, tìm được một thác nước ở trong thung lũng, xây dựng doanh trại tạm thời ở chỗ đó, tạm thời qua đêm ở đây.
Tình hình của Lục Thần còn tệ hơn sự tưởng tượng, sau khi Tiểu Lục cầm máu giúp hắn, hắn lại đại khai sát giới, vết thương bị nứt ra, không ngừng chảy máu!
Lạc Dao kín đáo đưa cho Lục Thần một viên đan dược, trong lúc đang mơ màng, Lục Thần đã nuốt mất.
Cũng may đi cùng nhau lâu như vậy, Lạc Dao cũng không suy nghĩ hại Lục Thần, đây chỉ là một viên Tiên đan khôi phục thân thể.
A Thiết lau vết thương giúp Lục Thần, máu tươi đã nhuộm đỏ dòng suối nhỏ trong veo.
"Lạc Dao tỷ tỷ, Vô Danh ca bị sốt rồi!" Tiểu Tuệ lo lắng nhìn về phía Lạc Dao.
Lạc Dao cũng không phải Dược Sư, ngay lúc đang bó tay không có cách nào, bên cạnh Lục Thần lại xuất hiện nữ tử áo xanh trước đó.
"Là ngươi! Ngươi, ngươi nhanh xem hắn!" Lạc Dao vội vàng nói.
"Lão đại!" Lục Y Y vội vàng đi tới.
Lục Thần đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê, cơ thể khẽ run rẩy, trên trán nóng bỏng, vết thương nứt ra… Thấy dáng vẻ này của lão đại, Lục Y Y lập tức rơi nước mắt.
"Nhanh, nhanh đốt lửa… Lão đại bị lạnh…"
A Thiết vội vàng bắt đầu nhóm lửa, chỉ là nơi này có nước trong, nhưng ít có cành cây khô ráo, số nguyên liệu bọn họ mang theo trước đó cũng chỉ đủ dùng đến Khổng Tước thành mà thôi, bây giờ còn phải đi tìm kiếm.
Nhìn Lục Thần run lẩy bẩy, Lục Y Y càng sốt ruột.
Mất nhiều máu như vậy, không lạnh mới là lạ!
Ngay lúc nàng đang không biết phải làm thế nào, Lạc Dao đột nhiên đỡ Lục Thần dậy, ôm chặt hắn vào trong ngực.
"Vô Danh… Ngươi đừng chết…" Lạc Dao cúi đầu, nhìn chằm chằm Lục Thần đang hôn mê, vành mắt đỏ hồng.
Không ngờ mình đường đường là nhất quốc chi quân, lại không tiếc dùng thân thể sưởi ấm cho một nam nhân mới quen chưa đến một tháng này!
Nhưng hiện tại nàng cũng không kịp nhiều như vậy, hắn vì cứu mình mới trúng tên, vì báo thù cho nàng, không để ý trọng thương… Hắn là người điên!
Trong lúc mơ màng, cảm giác ấm áp truyền đến, cuối cùng Lục Thần đã ổn định lại.
Bên kia cũng đã nhóm xong đống lửa, cuối cùng xung quanh đã trở nên ấm áp.
Tất nhiên Lạc Dao là người đầu tiên cảm nhận được tình hình của Lục Thần đã trở nên ổn định, da thịt của hai người kề sát vào nhau, lúc này nàng có thể cảm nhận được thân thể của Lục Thần không còn run lẩy bẩy nữa.
Lạc Dao ngẩng đầu, trong mắt dấy lên hy vọng, "Cô nương, hắn tốt hơn một chút!"
Lục Y Y vội vàng gật đầu, bắt đầu xử lý vết thương cho Lục Thần…
…
Lần này vết thương còn nghiêm trọng hơn trước đó, A Thiết dẫn theo Tiểu Tuệ đi xung quanh cảnh giới, quyết không thể khinh thường ngay lúc này.