Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
"Tiểu tử, mua cho mẹ của hài tử?" Lão bản vừa bán đi một món Cô Ảnh Độc Điếu, thái độ với Lục Thần vô cùng nhiệt tình, "Nhưng ngươi đừng trách ta lắm miệng, ngươi là dân bản địa sao…"
Ngũ Trọng Thiên đều là truyền tống Tinh Tế thực thể, nam nữ tu tiên cũng có thể sinh con, thế nhưng gần như không có người tu tiên nào sẽ sinh hài tử ở trong Cửu Thiên, dù sao nơi đây quá nguy hiểm.
Cho nên nói chung, hài tử nhìn thấy trong Ngũ Trọng Thiên đều là dân bản địa.
Lục Thần gật đầu, "Ngươi coi ta là dân bản địa đi. Bộ Thần Nông dược nữ này bao nhiêu linh thạch."
"Cái này, lúc đầu ta dự định đổi quyển trục rút ra hiện thực…"
"Hiện tại quyển trục rút ra hiện thực quá khan hiếm, trên tay ta không còn." Lục Thần nói, "Có bán bằng linh thạch không, bán thì ra giá."
Lão bản sợ nhất loại người chỉ nói chắc chắn một câu, sơ ý một chút, đơn hàng lớn sẽ chạy mất.
Hắn ta cân nhắc một chút, nói, "Quên đi, linh thạch thì linh thạch, hiện tại linh thạch cũng khan hiếm… Giá tổng cộng 50 vạn."
"10 vạn!"
"Tiểu tử, ngươi đừng chém giá ác như thế…" Lão bản suýt nữa nôn ra máu, người này chém một câu chỉ còn lại một miếng da…
"20 vạn!"
"Không được."
"30 vạn, tối đa 30 vạn, ta chỉ có từng đó linh thạch, không bán thì ta chỉ mua bộ Cô Ảnh Độc Điếu kia."
Lão bản đau khổ suy nghĩ một lúc lâu, "35 vạn! Đây là trang bị lúc chế thuốc, không cùng đẳng cấp với đồ thời trang câu cá, cho dù đồ thời trang câu cá có tốt hơn cũng không đáng giá tiền, cũng vì ta mở tiệm ở thôn trấn nhỏ này, nếu đến thành thị lớn, 40 vạn tuyệt đối có người tranh cướp!"
Lục Thần gật đầu, "Được, 35 vạn, bộ kia Cô Ảnh Độc Điếu coi như tặng cho ta, dù sao ngươi cũng nói bộ kia không đáng giá."
"Cái này…"
Một lát sau, lão bản tỏ vẻ đau khổ, tiễn tên oan gia này đi.
Rời khỏi thôn trấn, Lục Thần kích động gọi Tiểu Lục ra, Tiểu Lục đã sớm nhìn chằm chằm bộ đồ thời trang, nàng biết Lục Thần chắc chắn sẽ mua đồ thời trang cho nàng.
"Tiểu Lục, thử một chút đi!" Lục Thần giao đồ thời trang cho Tiểu Lục.
Mặc quần áo mới, Tiểu Lục xoay tròn một vòng, làn váy hơi bay lên, Lục Thần không nhịn được gật đầu khen ngợi, "Quá đẹp! Không phí tiền mua!"
"Cảm ơn lão đại!" Tiểu Lục vui vẻ chạy tới, ôm cánh tay của Lục Thần, "Cuối cùng ta đã có quần áo mới!"
"Còn có thuộc tính này, thực sự rất mạnh! Nhưng lại để lão đại phải tốn tiền, 35 vạn, thật nhiều linh thạch!"
Lục Thần vừa cười vừa nói, "35 vạn tính là gì, sau này thấy đồ tốt hơn sẽ mua cho ngươi… Ừm, còn có Tiểu Mẫn và Dược Đồng, sau này xem có đồ thích hợp cho bọn họ không."
"Thế nhưng, Tiểu Lục, ta đột nhiên phát hiện một vấn đề."
"Ừm? Lão đại, ngươi phát hiện cái gì?"
Lục Thần cau mày nói, "Thật ra, địa vị của dân bản địa có thể không phải vì bọn họ là dân bản địa, mà vì… Bọn họ quá yếu."
"Vừa nãy ngươi cũng thấy ta mua đồ, lão bản rất khách sáo, cũng không vì nghĩ ta là dân bản địa mà cố ý gây rắc rối cho ta, bởi vì ta có tiền…"
"Dân bản địa bị ức hiếp, xét cho cùng, thật ra trong số bọn họ không có cường giả!"
Tiểu Lục cũng thu lại nụ cười, gật đầu nói, "Lão đại ngươi nói có lý, Cửu Trọng Thiên là nơi cường giả vi tôn… Chỉ là việc tu luyện của dân bản địa quá khó khăn, cho người ta cảm giác, dù bắt nạt bọn họ thế nào cũng không cần lo lắng có hậu quả gì."
Lục Thần gật đầu, "Lần này mở lại Ngũ Trọng Thiên, có thể cũng là một cơ hội với bọn họ. Nguy cơ và kỳ ngộ cùng tồn tại, đối với mọi người mà nói, đều giống nhau!"
Lúc trước Nguyên Thần hỏi Lục Thần, có muốn mở ra linh mạch hay không, Lục Thần vẫn không trả lời thẳng, bởi vì hắn cũng cực kỳ do dự.
Nhưng bây giờ, hắn càng kiên định với quyết tâm mở ra linh mạch.
Hắn không thể giúp đỡ tất cả dân bản địa, thế nhưng hắn có thể cho bọn họ cơ hội trở nên mạnh mẽ! Linh khí của Ngũ Trọng Thiên sống lại, dân bản địa cũng có thể hưởng thụ được chỗ tốt, tin tưởng đến lúc đó vận mệnh của bọn họ sẽ xảy ra sự thay đổi long trời lở đất!
"Đi thôi, nhanh chóng đến Đông Nhạc quốc xem một chút!"
Lục Thần chưa phát hiện ra, bước đi nhanh hơn.
...
Vương thành của Đông Nhạc quốc, hoàng thất tập trung ở Đông Nhạc đại điện trong thành, trên đại điện, một nữ tử mặc nhung trang ngồi ngay ngắn trên vương tọa của đại điện.
"Dao Đế, biên cảnh quốc gia của ta đã xuất hiện hơn mười sự kiện Ma Thú xâm lược, quy mô càng lúc càng lớn, lần gần đây nhất, thủ quân của chúng ta thương vong thảm trọng, nếu không phải viện quân chạy tới đúng lúc, e rằng có thể bị phá thành!"
Một gã đại tướng bẩm báo với Dao Đế.
Người đang ngồi ngay ngắn ở ngai vàng, chính là Lạc Dao đã sớm chiều ở chung suốt năm tháng trời với Lục Thần, chỉ là lúc này Lạc Dao không còn vẻ ung dung tùy ý như khi ở cạnh Lục Thần, cả người toả ra oai phong vương giả, mẫu nghi thiên hạ!
"Tòa thành nào?" Lạc Dao hơi híp mắt lại.
Nhiều ngày trước, nàng và Lục Thần xông vào vực sâu linh mạch Ma Đồng cốc, lúc đó Lục Thần rơi xuống vực, nàng may mắn thoát hiểm.
Sau đó nàng đợi trên vách núi bảy ngày bảy đêm, nhưng không chờ được tin tức của Lục Thần, lại chờ được cấp báo do Đông Nhạc quốc truyền về.
Tuy nàng lo lắng cho sự an nguy của Lục Thần, nhưng dù sao nàng cũng cũng là quân chủ của Đông Nhạc quốc, cho nên không thể không đi suốt đêm trở về Đông Nhạc quốc.
"Thiên Thủy thành ở trọng địa Tây Thùy!"
"Thiên Thủy thành?" Lạc Dao hơi híp mắt lại, "Bên kia là căn cứ của dân bản địa."
"Hồi Dao Đế, bên kia thật sự có rất nhiều bộ lạc dân bản địa, bọn họ vốn sống dựa vào sự che chở của Thiên Thủy thành."
"Dân bản địa tử thương thế nào?"
Tướng quân kia hơi ngạc nhiên.
Trước đây Dao Đế chưa từng quan tâm sự sống chết của dân bản địa, sao ngày hôm nay đột nhiên hỏi cái này…
"Ách… Hồi Dao Đế, ta chưa thống kê con số cụ thể, nhưng hộ thành đại trận của Thiên Thủy thành cũng không bảo vệ bọn họ, cho nên thần đoán chắc là tử thương nặng nề."
Trong mắt Lạc Dao thoáng qua vẻ sợ hãi.
Ở chung với Duy Ngã Độc Cuồng non nửa năm, dường như nàng đã thay đổi rất nhiều…