Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Đội ngũ đi rất nhanh, dường như mọi người đều chạy như ăn cướp về phía Đông Nhạc quốc.
Ngược lại có mấy người trẻ tuổi tổ chức đi cùng nhau, nhưng mấy người kia căn bản không quan tâm đám người này, lão nhân kia trượt chân một cái, suýt nữa làm lật xe.
Lục Thần vội vàng bước tới một bước, đỡ lấy cái xe.
Lão nhân kia liếc nhìn Lục Thần, nhìn cách ăn mặc chất phác này, cũng có cảm giác rất thân thiết, biết ơn cười nói, "Đa tạ vị huynh đệ này, ta lớn tuổi, đi đứng không tiện."
Lục Thần mỉm cười, "Lão nhân, đường núi khó đi, ta đỡ giúp ngươi."
Đi nửa ngày đường, sắc trời đã tối, phía trước có người hô hào mọi người dừng lại nghỉ ngơi.
"Tất cả mọi người dừng đi, đêm nay qua đêm ở nơi này, bây giờ cách biên cảnh rất gần, cẩn thận có Ma Thú thường lui tới, mọi người đừng ngủ quá sâu."
Lục Thần suy nghĩ nếu không thì tự mình đi?
Đúng vào lúc này, một bàn tay nhỏ bé lôi kéo quần áo của Lục Thần, "Đại ca ca, gia gia nãi nãi của ta gọi ngươi đi qua ăn chút gì đó với chúng ta."
Lục Thần nhìn lại, chính là cặp vợ chồng già tiện tay giúp đỡ một chút vào buổi sáng.
Suy nghĩ một chút, Lục Thần quyết định đi cùng bọn họ, nửa đêm cũng có thể ngủ ngon giấc.
Vừa đi qua, lão nhân đã đưa cho hắn một cái bánh bao trắng nóng hầm hập, tiểu cô nương thấy vậy cũng trợn to mắt, nuốt nước bọt ừng ực.
"Tiểu tử, ta cũng không có món gì ngon, chấp nhận ăn chút đi." Lão nhân nhiệt tình nói.
Lục Thần mỉm cười, nhận lấy bánh màn thầu, uống nước suối.
"Lão nhân gia, các ngươi đi làm gì thế?" Lục Thần vừa mớm nước cho Tiểu Thú Thần, vừa nói.
"À? Ngươi không biết sao? Thiên hạ sắp đại loạn, bên Đông Nhạc quốc ban bố phát lệnh, bọn họ sẽ che chở dân bản địa!" Lão nhân kích động đến mức suýt rơi nước mắt, "Dao Đế thánh minh, trước đây chưa từng có ai quan tâm sự chết sống của chúng ta…" Lão nhân lạy về phía Đông, tâm tình kích động không thể nào miêu tả rõ được.
Lục Thần nhíu mày một cái.
Dao Đế? Là ai? Nhưng nghe sự tích này của hắn dường như cũng là người không tệ.
Trong lúc trò chuyện, cuối cùng Lục Thần đã hiểu rõ tình hình trước mắt.
Đại quân Ma Thú đã có hành động, lần lượt công kích biên cảnh các đại quốc gia, bảy quốc gia cũng nhanh chóng đáp lại.
Bên Bạch Sư quốc cũng đã hạ chiến lệnh khẩn cấp đến mỗi một thành thị lớn vào ba ngày trước, nhưng bọn họ cũng không định che chở dân bản địa.
Bạch Sư quốc cực kỳ phức tạp, mấu chốt là bên trong có Ma Đồng cốc, gần như chia Bạch Sư quốc thành hai nửa, bên trong có rất nhiều Ma Thú chiếm giữ.
May mà thủ quân Khổng Tước thành tận mắt thấy Lục Thần đánh chết Bát Mục Quỷ Tranh, chứng kiến Hắc Kỳ Lân rời khỏi Ma Đồng cốc.
Chuyện này với bọn họ, tuyệt đối là tin tức cực tốt.
Bên Bạch Sư quốc vừa bỏ qua một vài thành trì nhỏ ở ranh giới, vừa tổ chức người bao vây tiêu diệt quét sạch Ma Đồng cốc, thế cho nên mấy ngày gần đây Lục Thần gần như toàn gặp được dân bản địa, cũng không thấy cái bóng của một người tu tiên nào.
Cuối cùng bây giờ Lục Thần đã hiểu được đám người này đang làm gì.
Bọn họ dự định vượt qua biên cảnh, tiến vào Đông Nhạc quốc tìm kiếm sự che chở, nói trắng ra đây là nạn dân.
Lục Thần lăn lộn trong đám nạn dân, tuyệt không không dễ chịu…
Không ngờ, trong khoảng thời gian mình được Nguyên Tinh cường hóa tái tạo thân thể, bên ngoài đã xảy ra nhiều chuyện như vậy!
Lục Thần không khỏi cau mày, đại quân Ma Thú đã có hành động rồi sao? Có phải thực lực của Ma Thú Chí Tôn đã rất mạnh mẽ rồi không?
Trong số Tứ Thiên Vương Ma Thú còn có ba con nữa, chắc chờ mình mở linh mạch, thực lực của bọn nó sẽ khôi phục hoàn toàn, đến lúc đó, có phải là lúc đại quân Ma Thú xâm lược hay không?
Tốc độ phát triển của Ma Thú Chí Tôn thật sự nằm ngoài dự đoán của Lục Thần!
Nơi này chỉ cách biên cảnh một ngày đường, e rằng nơi đây sẽ có Ma Thú mai phục, Lục Thần quyết định không đi một mình, đi theo những dân bản địa này, đợi đưa bọn họ vào Đông Nhạc quốc lại nói sau.
Bánh màn thầu cũng không lớn, hai ba miếng đã ăn hết, lão nhân không hề do dự chút nào, lại đưa cho Lục Thần một cái, ngược lại lão thái bà hơi không nỡ, âm thầm kéo lão đầu.
"Chúng ta còn phải ăn số lương khô này mấy ngày…"
Lão đầu liếc nhìn lão thái, "Đi ra khỏi nhà cũng không dễ dàng, cùng lắm thì ta ăn ít một chút là được." Nói xong, lão nhân vẫn kiên trì nhét bánh màn thầu vào trong tay Lục Thần, "Tiểu tử, ngươi vừa làm cha vừa làm mẹ, tay chân còn không thuận tiện, thật không dễ dàng, được rồi, hài tử còn chưa ăn đâu, ta đi nấu chút cháo loãng cho hài tử."
Lục Thần rất muốn nói, hài tử không bú sữa mẹ, ăn thú đan và mảnh vỡ Nguyên Tinh…
"Lão nhân gia, không cần phiền phúc, hắn ăn rồi." Lục Thần cười nói, lấy ra chút thịt, gạo và mì từ trong balo, "Lão nhân gia, ta còn có chút lương thực, dù sao một mình ta cũng ăn không hết, các ngươi cầm ăn ở trên đường đi."
"A! Cái này, cái này sao được?" Lão nhân vô cùng hoảng sợ.
Phần lớn dân bản địa đều là lao động tay chân của tiên môn, bữa đói bữa no là chuyện thường, hiếm khi nào lấy được chút thịt cá, cũng không nỡ tự ăn, cầm đi bán cho khách sạn đổi ít tiền.
Kết quả tiểu tử này lại lấy ra một túi nguyên liệu nấu ăn lớn…
Tiểu cô nương kia thấy nhiều lương thực như vậy, cả người đều ngây dại.
Chẳng lẽ đây là cuộc sống của người có tiền?
Lục Thần cõng Tiểu Thú Thần lên lưng, đặt mấy thứ này lên xe đẩy của lão nhân, xoa đầu tiểu nữ hài, vừa cười vừa nói, "Đói không?"
Tiểu cô nương gật đầu.
Lục Thần lại lấy ra một vài đồ ăn vặt nhỏ đặt vào trong tay tiểu cô nương.
Lục Thần căn bản không quan tâm mấy thứ này, thế nhưng đối với mấy dân bản địa này, đã là gia tài khó có thể tưởng tượng.
Vào đêm, người một nhà này đều đã ngủ, Lục Thần không buồn ngủ, dựa vào gốc cây bên cạnh.
Quân đoàn Ma Thú thăm dò công kích, đã khiến những dân bản địa này chuyển nhà… Số mệnh của những người này quá hèn mọn.
"Sắp bắt đầu rồi sao?" Lục Thần cau mày.
Giọng nói của Nguyên Thần đột nhiên vang lên, "Có phải cảm giác còn chưa chuẩn bị xong không?"