Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Nguyên Thần không trả lời, giọng nói hơi cô đơn: "Thật hy vọng có một ngày như vậy... Duy Ngã Độc Cuồng, đi thôi, một chỗ linh mạch cuối cùng."
Lục Thần còn tưởng rằng Nguyên Thần thương cảm vì chỉ có thể tồn tại ở trạng thái Nguyên Thần nên cũng không nghĩ nhiều, đi về phía Thiên Thần Trủng.
Đầu tiên Lục Thần quan sát một cái, trận pháp xung quanh Thiên Thần Trủng là "Địa Sát Hậu Thổ Tỏa Linh Trận", xem ra mấy ngàn năm nay, trận pháp này cũng không có gì thay đổi.
Nói cách khác, chỉ cần dựa theo phương pháp của Nguyên Thần. Phá vỡ 1024 mắt trận là có thể mở lại linh mạch.
Nguyên Thần biến ảo thành ảo ảnh đứng bên cạnh Lục Thần, hai người đối mặt với Thiên Thần Trủng nhưng lại không nhúc nhích.
Nguyên Thần nhìn cự kiếm trước mắt: "Dù là Thiên Thần cũng sẽ chết đi."
Lục Thần hít sâu một hơi: "Đúng vậy, nếu đã chết đi, vậy hắn dựa vào cái gì để nói mình là thần!"
Nguyên Thần nhìn về phía Lục Thần: "Cho nên, nếu ngươi có thể sống được, ngươi sẽ tiếp tục đi thẳng tới, mãi đến khi nghịch thiên sao?"
"Ta sẽ!"
Nguyên Thần mím môi, nặng nề gật đầu: "Chuyện ngươi đang làm là chuyện ta đã từng muốn làm nhưng lại không dám làm. Ta đúng là phải cảm ơn A Thiết thật tốt vì giao Nguyên Thần lệnh cho ngươi."
Lục Thần cười nói: "Nếu không phải nhờ ngươi, ta căn bản không phá được nhiều trận pháp cao thâm như vậy, ta cũng phải cảm ơn Thiết ca, không biết hiện tại hai phụ thân, nữ nhi bọn họ có khỏe không?"
"A Thiết đã chết..." Nguyên Thần đột nhiên nói.
"Cái gì!" Lục Thần trợn tròn đôi mắt, sợ hãi nhìn về phía Nguyên Thần.
"Bọn họ bị Chiến Thần Bạch Sư quốc Sư Vương giết chết." Nguyên Thần nhìn về phía Lục Thần, trong ánh mắt có sự phức tạp, đau lòng, giận dữ hay là bất đắc dĩ, dù là hắn ta cũng không thể nói rõ ràng.
"Khi A Thiết biết thê tử đã chết, bi phẫn đan xen, hắn để Tiểu Tuệ đi tới Đông Nhạc quốc tìm Lạc Dao, tự mình đi Sư Vương điện, kết quả linh đan tự bạo cũng không làm Sư Vương bị thương..."
Trong mắt Lục Thần bốc lên sương mù màu xanh, siết chặt nắm đấm.
Dọc theo con đường này nhìn thấy không biết bao nhiêu xác chết cũng không khiến hắn tức giận như ngày hôm nay khi biết tin A Thiết chết thảm!
"Thiết ca! Ngươi, vì sao ngươi không đợi ta!" Đôi mắt Lục Thần ẩm ướt, giận dữ nói.
"Duy Ngã Độc Cuồng, bình tĩnh một chút, trước đó ta không nói cho ngươi biết là vì sợ ngươi xúc động."
Lục Thần hít sâu một hơi, cố gắng khiến tâm trạng mình bình tĩnh lại.
"Tiểu Tuệ đâu?"
"Hiện tại Tiểu Tuệ đang ở Đông Nhạc quốc, có Lạc Dao ở đó, nàng cực kỳ an toàn."
Lục Thần đau đớn gật đầu, dù sao con của hai vợ chồng bọn họ vẫn còn sống, đây cũng có thể xem là niềm an ủi duy nhất.
"Nơi này là chỗ linh mạch cuối cùng." Nguyên Thần mở miệng lần nữa: "Mở ra Địa Sát Trận nơi này, ta... Ta cũng chỉ có thể đi cùng ngươi tới đây."
Lục Thần bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Nguyên Thần, hắn hơi không rõ, không phải Nguyên Thần lệnh vẫn còn trên tay mình sao, vì sao Nguyên Thần chỉ có thể theo mình tới nơi đây.
"Ngươi... Ngươi muốn đi đâu?"
Nguyên Thần mỉm cười: "Địa Sát Trận chuyên khắc chế tàn phách như ta, ta vốn chỉ là một luồng ý thức được để lại, cũng sẽ không đi... Chỉ là biến mất mà thôi."
"Cái gì? Tiêu tan, biến mất!"
"Đúng vậy, biến mất!" Nguyên Thần ngửa đầu nhìn về phía bầu trời, nhìn về phía mặt đất, nhìn về phía tất cả những gì có thể thấy được.
"Biến mất khỏi thế giới của ta..." Hắn ta giơ tay lên, muốn cảm nhận gió nhẹ, nhưng một chiếc lá cây lại xẹt qua lòng bàn tay hắn ta.
Hắn ta không cảm nhận được bất kỳ cảm giác gì.
Hắn ta đã từng không tiếc tự bạo linh đan, hồn phi phách tán vì thiên địa này!
"Tất cả Nguyên Thần lệnh cũng sẽ mất đi hiệu quả khi ta biến mất, dân bản địa chỉ có thể đi qua linh khí tu luyện." Nguyên Thần nhìn về phía Lục Thần.
Lục Thần cau mày: "Nguyên Thần, cái này... Không thì ngươi dạy ta phá trận như thế nào, cùng lắm thì ta học một phương vị bát quái gì gì đó... Đúng vậy, ngươi có thể viết trên giấy!"
Nguyên Thần mỉm cười: "Ngươi còn chưa học được phương vị bát quái, Đông Nam Tây Bắc còn chưa phân biệt được rõ... Thật ra, ngươi không phá được Địa Sát Trận, chỉ có ta mới có thể phá..."
"Nhưng Nguyên Thần lệnh quá quan trọng đối với dân bản địa, nếu không có Nguyên Thần lệnh, bọn họ sẽ không nhìn thấy một chút hy vọng nào!"
Nguyên Thần lắc đầu: "Duy Ngã Độc Cuồng, cho nên ngươi phải đồng ý ta một việc!"
Không đợi Lục Thần trả lời, Nguyên Thần nói: "Lúc trước ngươi hỏi ta, vì sao ta không trọng sinh. Hiện tại ngươi đã biết rồi, bất kể có thể trọng sinh hay không thì ta cũng không muốn trọng sinh. Nhưng hiện tại thiên địa bất nhân, thần ma tàn bạo... Ta phải trọng sinh!"
Lục Thần không hiểu nhìn về phía Nguyên Thần.
Nguyên Thần đột nhiên nhìn chằm chằm Lục Thần, âm thanh run rẩy.
"Tộc nhân của ta đang bị Ma Thú, bị người tu tiên hành hạ đến chết, mà ta lại bất lực! Trận đại chiến Thần Ma này bất kể ai thắng ai thua thì dân bản địa cũng sẽ phải tiếp tục sinh hoạt trong địa ngục!"
"Bọn họ cần một nơi gửi gắm, dù linh khí khôi phục nhưng nếu không có hy vọng thì không thể quật khởi! Bọn họ cần Nguyên Thần!"
"Mà ngươi, mặc dù không phải là dân bản địa, nhưng trong lòng ngươi có thương sinh, trong mắt ta, ngươi đã là một thành viên trong số chúng ta!"
"Duy Ngã Độc Cuồng, ta cầu xin ngươi, xin cho bọn họ lại thấy được hy vọng!"
"Xin lấy thân phận của Nguyên Thần... Vì dân bản địa mà chiến!" Dứt lời, Nguyên Thần quỳ một gối xuống...
Lục Thần lập tức chấn kinh.
Nhưng rất nhanh sau đó, Lục Thần trầm thấp trả lời: "Ta đồng ý với ngươi, trận chiến này, ta Duy Ngã Độc Cuồng sẽ là Nguyên Thần mới!"
Thiên Thần Trủng, gió nhẹ lướt qua, ai cũng không biết, vào thời khắc này, người thần bí nhất, mạnh mẽ nhất trong truyền thuyết của Ngũ Trọng Thiên - Nguyên Thần... Đã kéo dài tiếp ở đây!
Một linh mạch cuối cùng, cuối cùng đã được mở ra.
Khi còn lại mấy mắt trận cuối cùng, trong trận xuất hiện thú ảnh, Thi Côn cực lớn.
Thi Côn bắn nhanh về bầu trời phía bắc, Lục Thần và Nguyên Thần đều hiểu, đến tận đây, Tứ Thiên Vương Ma Thú đã hoàn toàn khôi phục thực lực!
Nhưng Lục Thần cũng không thèm để ý tới những thứ này nữa, hắn chỉ nhìn Nguyên Thần hao hết linh lực còn sót lại để mở ra một mắt trận cuối cùng.