Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
“Sư, sư huynh, tên kia, tên kia, thật sự là thổ dân trên hoang đảo kia sao? Vì sao hắn lại mạnh như vậy!” Một nữ tử trừng lớn hai mắt, vẻ mặt hốt hoảng.
“Ta, sao sao biết! Ông trời ơi, cũng may lúc đó ta khá lịch sự với hắn, không thì không phải hắn sẽ giết cả chúng ta ở trên đảo hay sao?”
“Đúng vậy, sư phụ bảo ngày thường chúng ta đừng quá phách lối, thật sự có lý! Chỉ là, ta nghĩ mãi mà không hiểu, lấy thực lực của hắn, vì sao lại bị vây ở trên đảo.”
Tất nhiên bọn họ không biết, thứ vây khốn Lục Thần là long chủng biến dị đáng chết kia!
Truy tìm nguồn gốc thì vẫn nhờ Khôi Lỗi Sư ban tặng, khiến hắn hốt hoảng dung hợp Long Tinh, nếu thành thật chờ tới Nhân Vương cảnh lại dung hợp, thế thì đã chẳng có chuyện gì!
Giờ khắc này, người của Lăng Tiêu Thánh Viện đã hoàn toàn choáng váng.
Nếu nói Hạo Chân chiến bại có thể là hắn ta khinh địch, nhưng ngay cả sư huynh Kinh Hồng cũng bị một đòn đánh bại, đây không phải là khinh địch có thể giải thích.
“Ma Huyết Khai Mạch vẫn là kỹ năng tăng phúc cao cấp do Ma tộc truyền thừa, lại thêm Bá Thương Chiến Thể, Hồn Thể Hợp Nhất, Bá Thương lĩnh vực, nếu tính toán dựa theo số liệu của Tứ Trọng Thiên, HP hộ thuẫn của sư huynh ít nhất là 200 ức! Lại không ngăn được một kiếm của hắn?”
“Không chỉ 200 ức, ngươi quên Bá Thương tăng thêm bao nhiêu phòng ngự sao? Ít nhất có thể ngăn cản chín thành công kích!”
Cách đó không xa, Vạn Yêu lắc đầu, “Những đệ tử Lăng Tiêu kia còn đang tính toán tổn thương, chẳng lẽ bọn họ không nhận ra, mấu chốt thắng bại không phải là sát thương sao?”
Hồng Liên gật đầu, “Tên kia kinh khủng ở chỗ... Đến bây giờ hắn vẫn chưa di chuyển!”
“Nhất Kiếm Phá Thiên của tên kia tất nhiên gây thương tổn kinh người, nhưng uy lực của Lục Đạo sau khi trải qua sáu lần cường hóa cũng không thể khinh thường, nếu Vô Danh bị đánh trúng tuyệt đối không dễ chịu.” Vạn Yêu nói, “Nhưng cao thủ như Kinh Hồng, lại đâm lệch!”
“Kinh Hồng không thể không biết Vô Danh không có cánh tay trái, sở dĩ đâm lệch, chỉ có một lời giải thích! Vô Danh đâm trúng Kinh Hồng trước một bước, khiến trường thương của Kinh Hồng bị lệch đi một chút, Vô Danh lại lợi dụng cơ hội này tránh thoát sự công kích của Ma Thương Huyết Nhiễm!”
Hồng Liên tinh tế suy tư, phát hiện kiến giải của đại sư huynh có vẻ càng độc đáo hơn, chỉ từ kết cục lại đẩy ngược ra một màn phát sinh trong chớp nhoáng vừa rồi.
Nàng hơi híp mắt lại, nhìn chăm chú vào Vô Danh.
“Hẳn là ‘vô thức’ mà trước đó hắn dùng để đánh bại Hạo Chân... Chỉ là, dù ta có bản lĩnh này, cũng không dám đặt cược hết vào trong nháy mắt đó.”
Vạn Yêu cau mày, yếu ớt nói, “Tên này là một tên điên rồ!”
Trên thực tế, Lục Thần cũng không muốn như vậy, đáng tiếc cơ thể không cho phép, hắn không có thể lực để đọ sức với những người này, tiếp đó từ từ tìm kiếm đường tắt công kích ổn thỏa nhất!
Nhất Kiếm Phá Thiên vừa rồi tiêu hao cũng thật lớn, không biết có thể chống đỡ đến cuối cùng hay không.
Hết lần này tới lần khác, lúc này đám gia hỏa Lăng Tiêu Thánh Viện kia cứ đứng ở đó, cũng không dành thời gian tiếp tục khiêu chiến, điều này khiến Lục Thần rất gấp.
Lục Thần cau mày, không nhịn được quát về phía đối diện, “Các ngươi nhanh lên một chút được không, từ từ chậm chạp, nếu không có người đến, thì tự ta ra tay!”
Nghe được câu nói này của Lục Thần, mấy người Lăng Tiêu Thánh Viện không khỏi lui về sau một bước!
Đúng vào lúc này, có một lão giả đi ra từ trong đám người.
Huy chương không nhìn ra đẳng cấp, chỉ có điều có thể thấy được giống với vài tên đệ tử Lăng Tiêu Thánh Viện, xem dáng vẻ là đạo sư Lăng Tiêu Thánh Viện.
Sau khi hắn ta lên đài, ôm quyền với Lục Thần, “Vị tiểu hữu này... Ách... Không phải, Vô Danh viện trưởng, trận này chúng ta bỏ quyền.”
“Bỏ quyền?” Cuối cùng Lục Thần đã nghe được một tin tức tốt.
“Đúng, bỏ quyền! Trận này Lăng Tiêu Thánh Viện chúng ta chiến bại, chúng ta cũng mất tư cách tiếp tục tranh đoạt địa bàn cũ của Vô Niệm Thánh Viện, còn xin Vô Danh viện trưởng thủ hạ lưu tình, cho ta nhận Kinh Hồng về...”
Lục Thần nhìn Kinh Hồng trước người một chút, hắn ta nằm rạp trên mặt đất không rõ sống chết, gạch xanh trên đất đã bị nhuộm đỏ một mảng lớn.
Lục Thần đại khái hiểu được, bọn họ càng coi trọng Kinh Hồng hơn, sợ mình hạ sát thủ.
Lục Thần khẽ nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, “Nếu ta không đồng ý thì sao?”
“Vừa rồi người này luôn mồm muốn giết ta, ngươi cảm thấy ta sẽ dễ dàng buông tha hắn như vậy sao?”
“Còn có đám người các ngươi này, thật sự coi Vô Niệm Thánh Viện ta không người, dám chạy đến Vô Niệm Thánh Viện đoạt địa bàn? Các ngươi không biết cảm tình của ta với Vô Niệm Thánh Viện sao!” Dưới cơn thịnh nộ, Lục Thần trực tiếp đâm một kiếm vào sau lưng Kinh Hồng.
Đám người đã một mặt ngơ ngác, đồng thời cũng sợ đến chảy ra mồ hôi lạnh cả người.
Không phải con hàng này vừa lên làm viện trưởng Vô Niệm Thánh Viện sao? Cảm tình dễ dàng sinh ra như vậy sao? Còn nữa, tên kia hạ thủ cũng quá hung ác, Kinh Hồng đã mất đi sức chiến đấu, hắn lại còn bổ thêm một kiếm.
Không biết Kinh Hồng còn có thể sống sót hay không...
“Chẳng lẽ tên này vốn là đệ tử của Vô Niệm Thánh Viện? Không đúng, trước đó Vô Niệm học viện chỉ còn lại một mình Vân Hải.”
“Chẳng lẽ trước đó hắn đã có ngọn nguồn rất sâu với Vô Niệm Thánh Viện, lúc này mới xuất hiện vào thời khắc mấu chốt?”
“Hắn thật sự muốn giết mấy người Lăng Tiêu Thánh Viện kia sao? Đấu trường mặc kệ sống chết, nếu hắn thật sự động sát ý, dù viện trưởng Lăng Tiêu Thánh Viện tới cũng vô dụng.”
Vài tên đệ tử Tiên Thần học viện nhìn về phía đạo sư của bọn họ.
“Sư phụ, tên Vô Danh kia muốn đại khai sát giới sao!”
Sư phụ liếc mắt nhìn đệ tử của mình, hắn ta quá hiểu tiểu tử này suy nghĩ gì.
Kinh Hồng đều thua, bọn họ sợ chút nữa ra sân cũng phải bị giết.
“Vô Danh... Quả thật hơi đáng sợ, xem trước một chút, để những đội ngũ khác tiêu hao một chút, nói không chừng còn có cơ hội.”
Đúng vào lúc này, Vô Danh đột nhiên gầm thét một tiếng.
“Hễ là lên đài, một người đều không cho bỏ quyền, phải đánh đủ năm trận cho ta!”