Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Ầm một tiếng, vô số kiếm ảnh và kiếm phí Phá Thiên va đập, nhanh chóng hình thành quả cầu linh lực to lớn, không ngừng bành trướng!
Lục Thần thở hổn hển, mắt mở trừng trừng nhìn quả cầu linh lực bành trướng càng lúc càng lớn, trong đó ẩn chứa linh lực khó có thể tưởng tượng...
"Không tốt!" Lục Thần đột nhiên căng thẳng, nếu quả cầu linh lực bị nổ, e rằng không gian Sáng Thế sẽ bị nổ tung.
"Sao uy lực Nhất Kiếm Phá Thiên của ta lại lớn như vậy!" Lục Thần cũng không dùng Nhất Kiếm Phá Thiên trong tình hình mở hết trạng thái, mà dùng đến trong tình huống thể lực và linh lực tiêu hao hết, theo lý thuyết, hiệu quả nên giảm nhiều mới đúng.
Nhưng uy lực một kiếm này còn mạnh hơn một kiếm giết chết Ma Thú Chí Tôn trước đó!
Lúc này kiếm ảnh, tốc độ và uy lực đều cực kì khủng bố, mà một kiếm của mình lại giằng co không ngừng nghỉ với mấy vạn kiếm ảnh?
Trong nháy mắt này, Lục Thần đột nhiên phát hiện, trên cánh tay phải của mình hiện ra luồng sáng màu đen, xoay chuyển như là lân phiến, sau đó lại nhanh chóng biến mất.
"Ừm? Đây là... Long Tinh?!"
Lúc này Lục Thần cũng không kịp nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hiện tại quả cầu linh lực trước mặt càng thêm to lớn, đến bây giờ còn chưa nổ tung, nói rõ nó vẫn đang tích lũy lực lượng.
Tiếp tục như vậy, không gian Sáng Thế nổ thì thôi, chỉ sợ mấy tòa kiến trúc duy nhất cũng bị san thành bình địa.
Từng nghe nói học viên phá phách, chưa từng nghe viện trưởng dẫn đầu làm hỏng!
Bây giờ Lục Thần lại không còn chút sức lực nào...
"Đây là không gian do ta sáng tạo, ta cũng có thể hóa giải!" Lục Thần vội vàng ngồi xếp bằng, "Linh khí nhập vi! Vô ngã!"
Lục Thần nhanh chóng dung nhập vào không gian Sáng Thế, cảm giác linh lực bên trong quả cầu linh lực.
Lúc này, bên trong quả cầu linh lực như núi lửa bùng nổ, linh lực mãnh liệt điên cuồng cuồn cuộn không ngừng tăng thêm, khiến quả cầu linh lực ẩn chứa càng ngày càng nhiều linh lực.
"Nếu có thể ‘từ không tới có’, nhất định có cách ‘từ có đến không’!"
"Lúc này đã không thể tùy ý không gian Sáng Thế tự mình xử lý!"
Trong thế giới ban đầu của Thiên Tinh, lúc đó có vô số ngọn núi lửa bùng nổ, thế nhưng tinh cầu lại bình yên vô sự, đơn giản là dựa vào việc pha loãng năng lượng, chuyển đổi năng lượng.
Nghĩ tới đây, Lục Thần nhanh chóng chuyển đổi linh đan thành Hỗn Độn linh đan, đi qua linh lực nhập vi, rót linh khí mỏng manh trong không gian vào quả cầu linh lực.
Lợi dụng thuộc tính Hỗn Độn linh khí, đồng hóa linh khí cuồng mãnh trong quả cầu linh lực.
Không gian Sáng Thế vốn đã là không gian do Lục Thần sáng tạo ra, ở trong hoàn cảnh bên ngoài, Lục Thần vẫn không thể dùng linh khí của mình để can thiệp linh khí của những người khác, nhưng ở chỗ này, hắn có thể thoải mái làm được điểm này.
Dần dần, cuối cùng bên trong quả cầu linh lực đã ổn định lại.
Theo Lục Thần không ngừng pha loãng năng lượng cô đọng trong quả cầu linh lực, quả cầu linh lực nhanh chóng bành trướng, phần ngoài bắt đầu tan rã...
Tuy nói chỉ là pha loãng quả cầu linh lực, thế nhưng Lục Thần cũng đã sức cùng lực kiệt, hiện tại càng tiêu hao thể lực, chỉ là hắn còn đang kiên trì muốn phân giải quả cầu linh lực.
Cuối cùng, hoàn toàn phân giải quả cầu linh lực.
Lục Thần dùng hết sức lực, lảo đảo rời khỏi không gian Sáng Thế, lập tức hai mắt tối sầm, ngã xuống.
"Viện trưởng!" Đám người Hôi Nha vội vàng lao tới.
Bích Y đi tới trước mặt Lục Thần, đột nhiên hít vào một hơi.
Nam nhân vô cùng anh tuấn này, thật sự là viện trưởng của bọn họ sao? Hiện tại sắc mặt hắn trắng bệch, nhưng khó che giấu được dung nhan tuyệt thế.
"Còn ngây ngốc nhìn cái gì, nhanh chóng đỡ viện trưởng đi về nghỉ!" Hôi Nha ôm lấy Lục Thần, vội vàng lao về phòng viện trưởng, vừa chạy còn vừa hô to, "Lục cô nương, Lục cô nương!"
Ngay cả Tiêu Chiến đầu óc linh hoạt cũng ngẩn ngơ đứng ở đó, hắn ta quay đầu nhìn thoáng qua không gian Sáng Thế đã khôi phục như lúc ban đầu, trong mắt là vẻ khiếp sợ không gì sánh nổi.
"Cái này, cái này chẳng lẽ mới là thực lực của viện trưởng!"
Lục Thần cũng không bị thương, chỉ là suy yếu quá độ mới ngất đi.
Chờ đến khi Lục Thần tỉnh lại, đã là buổi trưa ngày hôm sau, Lục Thần mơ màng thấy chúng đệ tử ngồi quanh bên giường mình, từng người cau mày, bầu không khí trong phòng rất quỷ dị.
Nhìn biểu cảm của đám người này, nếu mình còn không tỉnh, sợ rằng sẽ trực tiếp phát tang.
"Các ngươi..."
Vân Hải nghe thấy giọng nói của Lục Thần, vội vàng xông lại, những người khác cũng vây quanh.
"Vô Danh, ngươi tỉnh rồi!"
"Viện trưởng, có gì phân phó?"
"Viện trưởng, ngươi muốn nói cái gì?"
Lục Thần còn chưa nói hết câu, đã phát hiện một đám người nóng nảy muốn chết.
"Có nước không..."
"Có có có!" Vân Hải vội vàng tìm nước, đỡ Lục Thần ngồi dậy.
Lục Thần uống ừng ực hết một cốc nước lớn, thở phào một hơi, nhìn một đám người này, đầu óc hơi ngu ngơ.
"Đêm qua, có phải các người bị ta đánh thức không? Ta cũng quên các ngươi đã tới học viện."
"Viện trưởng, lúc đó chúng ta còn chưa ngủ... Đúng lúc thấy viện trưởng đang huấn luyện trong không gian." Hôi Nha nói, "Viện trưởng, ngài không sao chứ, ngày hôm qua trong không gian có mấy vạn kiếm ảnh, chúng ta nhìn thôi cũng run sợ trong lòng..."
Lục Thần nghĩ tới cánh tay phải của mình, ánh mắt của hắn đảo qua cánh tay, phát hiện long lân xuất hiện tối hôm qua đã biến mất.
Chẳng lẽ là ảo giác? Lúc rảnh rỗi nên nghiên cứu một chút.
"Không có gì, chỉ quá mệt mỏi, ta muốn đi kiểm tra cường độ không gian một chút. Được rồi, đã mấy giờ rồi, chúng ta còn phải đi chiêu mộ người."
Trong lòng Vân Hải căng thẳng, viện trưởng vừa tỉnh lại từ hôn mê, trong lòng còn nghĩ đi chiêu mộ người!
"Như vậy đi, các ngươi đến chỗ chiêu mộ trước, đám người mới còn đang chờ kiểm tra, tối nay ta sẽ đến."
"Vô Danh, chúng ta có khống chế phù, ngày hôm nay ngươi cứ nghỉ ngơi ở trong học viện thật tốt, cứ giao việc tuyển người cho chúng ta là được." Vân Hải nói.
"Đúng vậy, viện trưởng, chúng ta đã có thể giúp sư huynh sư tỷ, còn có Vân Hải sư phụ. Ngài tĩnh dưỡng thật tốt là được."
Lục Thần nhìn những người này một chút, năng lực của bọn họ đều rất mạnh mẽ, giao cho bọn họ cũng được.