Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp ( Dịch Full )

Chương 1267 - Chương 1267: Viện Trưởng Cũng Là Người Hiểu Ta (5/15)

Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp Chương 1267: Viện trưởng cũng là người hiểu ta (5/15)

Editor: Linh Tống

Phụ trách: Vô Tà Team

Vân Hải đang đắc ý lẩm bẩm, đột nhiên, một người trẻ tuổi đi tới trước mặt hắn ta, "Vân Hải sư bá!"

Vân Hải vừa nghe giọng nói, kỳ quái quay đầu nhìn lại.

Vừa thấy gia hỏa này, đôi mắt Vân Hải liền trợn tròn.

"Ngươi, là ngươi!"

Người trẻ tuổi kia ăn mặc mộc mạc, bộ đồ thời trang trên người còn hơi cũ nát, không biết đã may vá sửa chữa bao nhiêu lần.

"Sư bá ngài còn nhớ ta sao?"

"Đương nhiên nhớ! Cuối cùng ngươi đã tới!"

Người trẻ tuổi mỉm cười, "Sư bá, hai ngày trước ta đã nghe nói việc của Vô Niệm Thánh Viện và Thần Ma Học Viện, chỉ là trước đây ta chạy quá xa, ngày hôm nay mới gấp gáp trở về."

"Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi... Được rồi, những người đuổi giết ngươi..." Vân Hải nhỏ giọng hỏi.

"Giết vài người, chạy vài người... Ôi, bọn họ không giết chết ta thì không chịu bỏ qua, sớm muộn cũng có một ngày, ta sẽ giết đến sào huyệt của bọn họ!"

"Đúng rồi sư bá, chống đỡ không gian kiểm tra này 10 phút được thưởng 1000 vạn? Cái này còn có hiệu lực không?"

Vân Hải rụt cổ lại, "Vẫn có hiệu lực, nhưng ngươi... Không bằng ngươi gia nhập vào Thần Ma Học Viện đi."

Trong mắt người trẻ tuổi hiện ra vẻ nhớ nhung, "Sư bá, ta cũng rất muốn trở về Vô Niệm Thánh Viện, trước đây nể mặt Chúng Tiên Các, bọn họ sẽ không làm gì Vô Niệm Thánh Viện, nhưng bây giờ thực lực của bọn họ đã tăng lên rất nhiều, e rằng sẽ không coi Thánh Viện bình thường ra gì, huống chi Thần Ma Học Viện chỉ là một Hạ Viện, Chúng Tiên Các sẽ không xảy ra xung đột với bọn họ chỉ vì một Hạ Viện."

"Ta phiêu bạt đến nay, sao lại không muốn có một chốn dung thân chứ, nhưng ta sợ... Sợ liên lụy đến các ngươi." Nói xong, ánh mắt người tuổi trẻ trở nên tối tăm.

Tuy khoảng thời gian sống ở Vô Niệm Thánh Viện không dài, thế nhưng có Vân Hải viện trưởng chiếu cố, các sư huynh đệ chiếu cố, cuối cùng đã cho hắn ta cảm giác được về nhà.

Hắn ta đi cả quãng đường dài như vậy, e rằng cũng chỉ có khoảng thời gian ở Vô Niệm Thánh Viện, khiến hắn ta quyến luyến.

"Sư bá, nếu ta chống đỡ được 10 phút, cho ta 50 vạn linh thạch là được, Diệp Phàm xấu hổ, lại muốn kiếm tiền từ chỗ Thần Ma Học Viện, nhưng hiện tại ta không có chỗ mưu sinh, thật sự rất cần linh thạch..."

Vân Hải bất đắc dĩ lắc đầu, nếu không phải năng lực của mình có hạn, thật sự rất muốn giúp đỡ Diệp Phàm.

Đúng vào lúc này, hắn ta thấy Lục Thần lắc lư đi tới, đột nhiên trong mắt hiện ra một tia hy vọng.

"Diệp Phàm, ngươi đừng vội vã kiểm tra, theo ta gặp mặt viện trưởng Thần Ma Học Viện trước đã! Biết đâu hắn có cách."

"Vân sư bá, cái này, hay là thôi đi, ta không muốn liên lụy các ngươi."

"Ôi chao, gặp mặt cũng không có chuyện gì, đến lúc đó có đến Thần Ma hay không, ngươi tự quyết định, chúng ta sẽ không ép buộc ngươi." Nói xong, Vân Hải lôi kéo Diệp Phàm đi tới trước mặt Lục Thần.

"Vô Danh, ngươi còn nhớ rõ lúc trước ta có nói với ngươi về một tên đệ tử Vô Niệm tên là Diệp Phàm không?"

Lục Thần ngạc nhiên nhìn hai người này, cuối cùng đưa mắt nhìn người trẻ tuổi hơi ngượng ngùng kia, "Lão Hải, hắn là Diệp Phàm?"

"Vô Danh tiền bối, chào ngươi, vãn bối là Diệp Phàm." Diệp Phàm ôm quyền hơi khom lưng.

Lục Thần mỉm cười, "Ngươi chưa phải là đệ tử Thần Ma, ta không phải là tiền bối của ngươi. Chào ngươi, ta là Vô Danh."

Lục Thần còn nhớ rõ Vân Hải từng nói, Diệp Phàm có thiên phú rất cao, hơn nữa không biết vì sao, vừa nghe cái tên này, đều khiến người cảm thấy người này bất phàm… Có thể trước đây xem quá nhiều tiểu thuyết.

Vân Hải đã đánh giá cao người này, tất nhiên Lục Thần muốn tranh thủ một chút, "Diệp Phàm, ngươi đã tới, không bằng đi thử thành tích đi, nếu có thể tới Thần Ma Học Viện chúng ta thì quá tốt, học viện chúng ta cũng không thiếu đệ tử cũ của Vô Niệm Thánh Viện, lão Hải, sau này sẽ có thêm mấy đạo sư của Vô Niệm đều đến đây."

Diệp Phàm hơi khó mở miệng, Vân Hải thấy thế, vội vàng lôi kéo Lục Thần đi sang một bên.

"Viện trưởng, trên người hài tử kia gánh mối thù máu, thế lực của đối phương cực lớn, ta nghe Diệp Phàm nói, bây giờ bên bọn họ có mấy cao thủ đỉnh cấp gia nhập, càng như hổ thêm cánh, ngay cả chủ tịch công hội cũng không muốn xung đột chính diện với bọn họ, hài tử kia không muốn liên lụy chúng ta, chỉ muốn thắng tiền thưởng, không muốn gia nhập vào Thần Ma Học Viện."

Lục Thần nhíu mày, chẳng trách trước đây Vân Hải nói gia hỏa này không đóng nổi học phí.

Mỗi ngày bị người ta đuổi giết, trên người hắn ta có tiền mới là lạ.

"Hắn cũng không cần nhiều, vượt qua lần kiểm tra này, hắn chỉ lấy 50 vạn linh thạch, chắc bây giờ trên người hắn không có tiền sinh sống." Vân Hải vẫn không quên nói giúp cho Diệp Phàm.

Lục Thần hỏi, "Lão Hải, ngươi cảm thấy hắn có thể chống đỡ được 10 phút không?"

"Hài tử kia... Là kỳ tài hiếm có! Trước đây hắn gia nhập vào Vô Niệm Thánh Viện còn chưa hoàn toàn bộc lộ hết tài năng, nhưng khi đó ta đã nhận ra hắn không phải vật trong ao, chỉ tiếc lúc đó Vô Niệm Thánh Viện đã không còn gì, chỉ là miễn cưỡng chống đỡ, nếu không ta nhất định dốc hết sức bồi dưỡng đứa bé kia! Theo ta thấy, tư chất của hắn còn cao hơn Sở Thiên và Tiêu Chiến!"

"Ôi, nếu không phải đối thủ của hắn quá mạnh mẽ, ta nghĩ dù có đến Tiên Viện, hài tử này cũng có thể xông pha ra trò!"

Lục Thần cau mày, Sở Thiên và Tiêu Chiến đã được coi là nhân tài đứng đầu trong đám người mới, Vân Hải lại khẳng định Diệp Phàm mạnh hơn bọn họ!

Lúc này Lục Thần rất khát khao chiêu mộ người tài, nghe Vân Hải đánh giá Diệp Phàm như vậy, trong lòng cũng hơi ngứa ngáy.

"Vô Danh, ngươi nói chúng ta..." Vân Hải nhìn về phía Lục Thần, chờ hắn quyết định.

Lục Thần trực tiếp đi tới trước mặt Diệp Phàm, "Diệp Phàm, lão Hải đã nói cho ta biết tình hình của ngươi."

"Vô Danh viện trưởng, Diệp Phàm thật sự xấu hổ... Diệp Phàm tôn kính Vân Hải sư bá, nhưng lại muốn kiếm linh thạch từ trong tay hắn..."

Lục Thần thản nhiên cười nói, "Ta đã đưa ra quy củ, vậy chỉ cần người vượt ải phù hợp với điều kiện, chống đỡ được 10 phút có thể thu hoạch phần thưởng, không có gì phải xấu hổ."

Bình Luận (0)
Comment