Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Thần đầu đầy vạch đen: "Ai bảo các ngươi tới đây?"
Hôi Nha nói: "Viện trưởng, ngươi cũng không nhìn xem một chút những người ngươi thu là những ai, người khác dám động ngươi, bọn họ có thể chịu được mới là lạ."
Hơn ba mươi người của Thần Ma Học Viện đều là những người mới ít nhất chống đỡ được 6 phút, có thể tưởng tượng được ban đầu ở Ngũ Trọng Thiên, bọn họ đều không phải là nhân vật dễ trêu chọc, bọn họ cũng không để ý Tử Thiên Cung hay không phải Tử Thiên Cung, trực tiếp chuẩn bị đánh nhau!
Người của Tử Thiên Cung hơi híp mắt lại, bản thân thật là sơ suất, không ngờ chuyện Thần Ma Học Viện sẽ trực tiếp ra tay.
Trước đây hắn ta không ngờ tới chuyện đối phương là viện trưởng Hạ Viện mà cũng dám ra tay, nên lúc này mới nghênh ngang đi vào không gian kiểm tra, hiện tại chẳng những Vô Danh trực tiếp ra tay, hơn nữa cả Thần Ma Học Viện đều ra tay!
Cái học viện rách ít người này không biết an phận một chút nào, từ viện trưởng đến học viên, không có ai là người bình thường!
Gần như tất cả mọi người của Thần Ma Học Viện đều ở đây, tuy cả học viện cũng chỉ có hơn ba mươi người, nhưng hiện tại hơn ba mươi người này đều đang chuẩn bị đánh nhau.
Điều này khiến người của Tử Thiên Cung đều không khỏi chột dạ.
Ở trong kỹ năng trạng thái của người khác, gặp phải một đám thiên tài đều có năng lực chiến đấu vượt cấp, còn có cường giả như Vân Hải, thực lực liên hợp tác chiến của Vô Niệm tam kiệt cũng không phải kém, ngoài ra còn có tên viện trưởng thần bí Vô Danh kia...
Diệp Phàm có thể ba phen bốn bận thoát hiểm từ trong tay bọn họ, thực lực của tiểu tử kia vốn không yếu, bọn họ chỉ có năm người, tình thế thật không dễ nói!
"Phế vật chính là phế vật, các ngươi muốn cả viện cùng tiến lên sao!" Người của Tử Thiên Cung cố ý chặn họng.
Vân Hải hừ lạnh một tiếng: "Chuyện liên quan đến tôn nghiêm của Thần Ma Học Viện, tuy Thần Ma Học Viện ta mới vừa cất bước, nhưng cũng không tha thứ được việc các ngươi quá đáng với viện trưởng của chúng ta ở chỗ này!"
"Lão thất phu, phí lời làm gì!" Tiêu Chiến trực tiếp mắng: "Không phải vừa rồi năm người các ngươi định lấy nhiều khi ít, đối phó một người mới sao? Muốn nói vô sỉ, các ngươi mới là cực kỳ vô sỉ!"
Miệng lưỡi của tiểu tử Tiêu Chiến này đúng là tuyệt không tha người.
Ánh mắt của người của Tử Thiên Cung nhìn về phía trường kiếm trong tay Lục Thần, cân nhắc một lát, dưới rất nhiều nhân tố không chắc chắn, người cầm đầu đột nhiên tản đi linh khí trên người.
"Thú vị, Thần Ma Học Viện sao, chúng ta tới đánh chết Diệp Phàm, các ngươi nhất quyết phải tới cõng cái nồi này?"
"Các ngươi đã tình nguyện nhảy vào vũng nước đục này, cũng được, món nợ này chúng ta chậm rãi tính!"
"Diệp Phàm, lần này coi như ngươi mạng lớn, ta để ngươi sống lâu vài ngày! Nhưng, nhớ cho kĩ, ngươi chắc chắn chạy không được! Chúng ta đi!"
Khi người nọ xoay người, hắn ta đồng thời nhỏ giọng nói với người sau lưng: "Điều khác lạ ở Hung Ma hải chưa được điều tra rõ ràng, chúng ta đang ở trong kỹ năng ý cảnh của Vô Danh, trận chiến này dù là ta cũng không thể bảo đảm! Chúng ta cần bảo tồn thực lực, không cần phải xung đột chính diện với bọn chúng, bọn họ là hòa thượng chạy được miếu không chạy được, đợi người của chúng ta qua đây, bọn họ sẽ là cá nằm trong chậu!"
Mấy người truyền ánh mắt qua lại lẫn nhau, khẽ gật đầu.
Mấy người lập tức lùi ra khỏi không gian kiểm tra.
Vân Hải nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài, cũng may viện trưởng không khống chế không gian di chuyển bao vây đối phương, thả bọn họ đi.
"Này, có gan đừng chạy!" Tiêu Chiến vẫn còn ở phía sau hô, nhưng bị Sở Thiên kéo lại: "Sư đệ, ngươi bớt nói lại, ngươi thật sự muốn đánh nhau với bọn họ à?"
Tiêu Chiến le lưỡi một cái: "Sư huynh, ta thấy mấy lão hồ ly kia rất giảo hoạt, bọn họ sẽ không quay lại đánh, còn nếu đánh thật... Tuy chúng ta chưa chắc thất bại, nhưng chắc chắn sẽ không có lợi đối với học viện chúng ta, vừa rồi ta đang khiến người khác nhìn thấy của khí thế Thần Ma Học Viện chúng ta! Thần Ma Học Viện trực tiếp dọa chạy Tử Thiên Cung, nếu chuyện này lan truyền đi thì có mặt mũi cỡ nào."
Sở Thiên không nhịn được cười, nói: "Ha ha ha, sư đệ đúng là can đảm cẩn trọng!"
Tuy hai bên không thật sự ra tay, nhưng trong lòng Vân Hải vẫn như mây đen giăng kín.
Người của Tử Thiên Cung giảo hoạt hơn những gì hắn ta tưởng tượng, hiện tại bọn họ rời đi, tuyệt đối không phải chứng tỏ việc này đến đây thì thôi, e rằng lần sau khi bọn họ xuất hiện, Thần Ma Học Viện đừng nói là bảo vệ Diệp Phàm, ngay cả bản thân cũng khó bảo toàn!
Diệp Phàm vẫn không nói gì, ánh mắt của hắn ta nhìn về phía bóng lưng của nam nhân cụt tay đứng trước mặt mình.
Trước đó bao nhiêu học viện muốn cướp mình, thậm chí không tiếc phá hư quy tắc, nhìn như thành ý tràn đầy, cực kỳ coi trọng bản thân.
Nhưng sau khi người của Tử Thiên Cung xuất hiện, những người này lại rối rít nhường đường.
Duy chỉ có Thần Ma Học Viện đứng chắn trước mặt hắn ta!
Vào giờ phút này, đột nhiên Diệp Phàm có một loại ảo giác, giống như bọn họ là người nhà của mình, không tiếc bất cứ giá nào cũng muốn bảo vệ mình!
Bây giờ, tuy người của Tử Thiên Cung tạm thời thối lui, nhưng tất nhiên Tử Thiên Cung sẽ ghi lại món nợ này với Thần Ma Học Viện, bọn họ cũng không thể thoát khỏi liên quan!
Nhìn lại những người khác của Thần Ma Học Viện một chút...
Cười cười nói nói? Những người này đều là thiên tài thật sao? Vừa rồi chọt cái sọt bao lớn mà không biết sao?
Ngoại trừ Vân Hải sư bá có vẻ lo lắng, những người khác đều tỏ vẻ không sao cả!
Nhưng hơi nghĩ một chút, thật ra cũng không kỳ lạ.
Dù sao người cầm đầu gây chuyện là viện trưởng, viện trưởng còn trông như một người không có chuyện gì, những đệ tử như bọn họ tất nhiên cũng không kém.
Quả nhiên, có viện trưởng như thế nào thì sẽ có học viên như thế đó...
"Viện trưởng, đều là vì ta..." Diệp Phàm vô cùng đau lòng: "Sau này e rằng Thần Ma Học Viện khó thoát khỏi độc thủ của Tử Thiên Cung!"