Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
“Sân này...” Lục Thần còn chưa lên tiếng, bên kia Thiên Vẫn lập tức mở ra kỹ năng khoa môi múa mép, “Tinh Hoàng, ngươi quả nhiên rất mạnh, lại có thể bổ ra đá kim cương huyền vũ này, càng hại ta nhiều lần ra tay mà không thể giành thắng lợi, quả nhiên khó phân cao thấp với ta!”
Tinh Hoàng vẻ mặt mộng bức, khó phân cao thấp sao? Chỉ cần người có mắt đều có thể nhìn ra, Thiên Vẫn quả thật đang đùa!
Mỗi một vết nứt nơi này đều do hắn ta gây ra, hắn ta cũng biết, nhưng rõ ràng không liên quan gì với mình, kết quả Thiên Vẫn kia còn muốn chụp nồi cho mình!
Mặt Lục Thần đen lại, kỹ năng diễn này của Thiên Vẫn có thể so với mình đó!
Vân Hải vỗ vai Lục Thần, “Vô Danh, thiên tài mà, đầu óc đều linh hoạt, quên đi thôi...”
“Đáng thương cho Tinh Hoàng kia, vốn đánh không lại, hiện tại còn phải cõng nồi...”
Lục Thần đột nhiên nghĩ đến cái gì, “Lão Hải, ngươi tới sàn số 4, ta tới số 2, nhanh chóng cảnh cáo những tiểu tử thối này, ai lại phá hư sân đấu, nghiêm trị!”
“Được!”
Sân bãi số 2 lại không có bị phá hư, lúc này Diệp Phàm đang đứng đối diện Dung Nhi.
Dung Nhi công kích mấy lần, lại chưa từng làm Diệp Phàm bị thương một chút, Diệp Phàm đặt hai tay sau lưng, thản nhiên nhìn Dung Nhi thở hổn hển.
“Ngươi, ngươi khi dễ người!” Dung Nhi thẹn quá hoá giận.
Diệp Phàm cau mày, chính mình... Khi dễ người lúc nào vậy? Căn bản là vẫn không động thủ.
“Dung Nhi sư tỷ, ta cũng chỉ không muốn đả thương ngươi, cũng không có ý khi dễ ngươi.”
Dung Nhi tức giận đến lồng ngực chập trùng, “Vậy vì sao ngay từ đầu mấy tên các ngươi không ra, nhất định phải hiện tại mới ra ngoài? Các ngươi đã thương lượng để làm nhục chúng ta!”
Diệp Phàm khẽ nhíu mày, “Dung Nhi sư tỷ, ngươi hiểu lầm rồi, chuyện là như thế này, bởi vì tình hình kinh tế của ta tương đối eo hẹp, sư huynh lại mỗi ngày tới đòi nợ, vì kiếm chút linh thạch trả nợ, ta đáp ứng đám sư huynh nửa tháng sau lại tham gia sân thi đấu.”
“Còn về Ngũ Huyền, Thiên Vẫn, còn có các sư đệ sư muội khác, ta nghĩ có thể là họ chướng mắt thực lực đệ tử học viện khác.”
“Ngươi, ngươi còn nói không có khi dễ ta! Người Thần Ma các ngươi đều bị bệnh tâm thần! Trong lòng các ngươi xem thường chúng ta!”
Diệp Phàm cẩn thận nghĩ nghĩ, thành khẩn nói, “Ta không có, nhưng những người khác... Tóm lại, Dung Nhi sư tỷ, muốn giết Thần Ma Bảng, các ngươi vẫn là thiếu không ít.”
“Còn nói ngươi không có xem thường chúng ta, ngươi, ngươi đừng phách lối!”
Trên khán đài, Lục Thần lắc đầu, tiểu tử ngốc Diệp Phàm này, tại sao lại thành thật như vậy chứ, như vậy sẽ không tìm được bạn gái.
Dung Nhi còn chưa chịu thua, Diệp Phàm chỉ có thể ra tay.
"Huyền Tẫn Thần Biến. Yêu Phong Quỷ Ảnh!"
"Thánh Phật Vô Khổ Phật Ấn. Lục Đạo Luân Hồi!"
Đầu tiên Diệp Phàm dùng thân pháp nhanh chóng áp chế vị trí di chuyển của Dung Nhi, ngay sau đó sáu đạo Phật ấn to lớn đánh về phía Dung Nhi từ sáu phương hướng.
Dung Nhi vội vàng dùng thân pháp né tránh, nhưng sau khi nhanh chóng né tránh sáu đạo chưởng ấn, lại bị đánh từ một hướng khác... Dường như có sáu đạo Truyền Tống Môn vô hình ở sáu phương hướng, khiến chưởng ấn không ngừng sinh sôi, không ngừng tuần hoàn.
"Lục Đạo Luân Hồi... Một khi dùng đến một chiêu này, chẳng phải không chết không dừng?"
"Phật ấn kèm theo công kích Chân Hỏa mãnh liệt, khuấy động linh khí xung quanh, ảnh hưởng đến kỹ năng di chuyển vị trí, phải phá giải một chiêu này như thế nào."
"Diệp Phàm sư huynh thật mạnh, xem ra ta muốn đánh bại hắn, còn cần nỗ lực hơn mới được."
Trước đó Dung Nhi đã tiêu hao rất lớn, lúc này đối mặt với Lục Đạo Luân Hồi, sau khi kiên trì một lát, cuối cùng có lòng mà không có súc, động tác chậm chạp hơn nhiều.
Sơ sẩy ngay lúc cao thủ so chiêu, hậu quả không tưởng tượng nổi.
Thấy sáu đạo chưởng ấn đã đồng thời đánh tới, Dung Nhi còn muốn né tránh, nhưng linh khí xung quanh xảy ra sự vặn vẹo nghiêm trọng, Trích Hoa Tật Ảnh của nàng lại mất hiệu lực!
"Không tốt, Dung Nhi gặp nguy hiểm!" Thái Yên hoảng sợ nói.
Đúng vào lúc này, sáu đạo chưởng ấn cách Dung Nhi mấy chục centimét, đột nhiên biến mất...
Diệp Phàm thản nhiên nhìn Dung Nhi, "Dung Nhi sư tỷ, ngươi đã thua."
Cuối cùng Thái Yên cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng cùng lúc đó nàng lại càng thấy sợ hãi với thực lực của Diệp Phàm.
"Sao có thể đạt được mức thu phóng linh khí tùy tâm sở dục? Dù là đệ tử cũ mấy chục năm e rằng cũng không làm được đến mức này!"
"Thực lực của Diệp Phàm này mạnh đến mức kỳ cục!"
Đôi mắt Dung Nhi rưng rưng, không ngờ sự chênh lệch giữa mình và Diệp Phàm lại lớn đến trình độ này, mọi người đều là người mới, bản thân chưa từng bị người ta dễ dàng đánh bại như vậy!
"Dung Nhi!" Thái Yên đứng lên, nàng hiểu rất rõ đệ tử của mình, tính cách bướng bỉnh, chỉ là thực lực của hai bên cách biệt quá xa, "Đi thôi."
Dung Nhi trừng mắt nhìn Diệp Phàm, "Diệp Phàm, ngươi chờ ta, sớm muộn gì ta cũng đánh bại ngươi!"
...
Không lâu sau, sân đấu số ba và số bốn đều đã kết thúc, bốn người của Thần Ma Học Viện chia ra giành lại top bốn Thần Ma Bảng.
Bốn người Diệp Phàm, Ngũ Huyền, Thiên Vẫn và Hán Thần chiến đấu, không ai sử dụng Hồn Thể Hợp Nhất, ngoại trừ Thiên Vẫn khá liều lĩnh, thời gian tác chiến của những người khác đều không cao hơn ba phút!
Bốn trận đấu này vừa kết thúc, trận đấu từ năm đến tám lại bắt đầu.
Những đệ tử không có danh tiếng của Thần Ma Học Viện lần lượt ra tay, các xếp hạng bị ngoại viện đệ tử chiếm đóng trước đó, lập tức quân lính tan rã!
"Cái này, đây rốt cuộc là chuyện gì! Thần Ma Học Viện lấy đâu ra lắm người lợi hại như vậy!"
"Thực lực của những người đó quá mạnh mẽ, nếu đến học viện chúng ta đều là sự tồn tại chiếm đóng xếp hạng lâu dài."
"Lẽ nào đây mới là thực lực chân chính của Thần Ma Bảng!"
Thái Yên nhíu mày, nhìn xếp hạng của ngoại viện đệ tử đang nhanh chóng biến mất trên bảng danh sách, ngay từ đầu chỉ là top 4, top 10, càng về sau, top 20, 30, 40... Toàn là Thần Ma đệ tử!
Những người này vốn rất hiếm thấy, vừa ra tay, trực tiếp dọn bãi!
Im lặng một lúc lâu, Thái Yên bất chấp thân phận, không nhịn được tức giận nói, "Đây là đệ tử yêu nghiệt gì, đây đúng là Thần Ma Học Viện yêu nghiệt!"