Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Không chỉ như vậy, tuy chỉ gặp nhau một chút, thế nhưng tính cách khoái ý ân cừu của Thương Minh lại khiến Lục Thần càng kính nể hơn.
Ngân Đảm đã mất đi uy lực vốn có, vừa rồi đánh một trận e rằng cũng là trận chiến cuối cùng của nó.
Nhưng đúng lúc này, một bụi cỏ nhỏ màu xanh biếc chui lên từ dưới đất.
Lục Thần kinh ngạc nhìn bụi cỏ nhỏ kia, không khỏi nhớ lại câu nói kia của Thương Minh.
Tử vong không phải kết thúc, mà là bắt đầu...
Trong đầu vang lên một giọng nói nói cho Lục Thần biết, bụi cỏ nhỏ kia chính là "Hoàng Tuyền Thiên Lộ" mà hắn muốn tìm.
Lục Thần cẩn thận đào Hoàng Tuyền Thiên Lộ ra, thu vào balo, quay sang Ngân Đảm và bụi bặm trên đất cúi người chào thật sâu, trầm giọng nói: "Thương Minh tiền bối, đa tạ!"
Sau đó, Lục Thần quay người lại, tiếp tục chạy tới Kiếm Trủng!
Đi tới trước Kiếm Trủng, Lục Thần đã thở hồng hộc, bước tiến lung la lung lay, chỉ là chấp niệm sau cùng vẫn chống đỡ hắn không chịu ngã xuống.
Thần Ma Thái Hư ở nơi này!
Lúc này Lục Thần đã hoàn toàn không còn trạng thái, nhưng nếu hiện tại từ bỏ việc đuổi theo, không biết còn cơ hội bắt được Thần Ma Thái Hư hay không.
Đứng trước Kiếm Trủng, Lục Thần gọi Tiểu Lục ra, bảo nàng cầm máu giúp mình trước.
"Tiểu Lục, ta tìm được Hoàng Tuyền Thiên Lộ..."
Lúc này Tiểu Lục làm gì còn nhớ tới Hoàng Tuyền Thiên Lộ, nàng rưng rưng nước mắt giúp Lục Thần xử lý vết thương: "Lão đại, thương thế của ngươi... Không thể tiếp tục đuổi."
"Ta sợ từ bỏ cơ hội lần này thì lần sau sẽ không tìm được."
Ỷ Thiên đã từng gặp được Thần Ma Thái Hư, nhưng sau khi thất bại một trận, hắn ta nhiều lần đi tới Tiên Sư Trủng tìm kiếm nhưng lại chưa từng tìm được.
Tình cảnh Lục Thần gặp phải khác với Ỷ Thiên, nhưng hắn cũng không dám từ bỏ cơ hội.
Nhờ Tiểu Lục xử lý vết thương giúp mình, Lục Thần ngồi xếp bằng, nhắm mắt dưỡng thần, hắn thật sự quá mệt mỏi.
...
Không biết qua bao lâu, Lục Thần mở mắt ra, phát hiện xung quanh vẫn một vùng bóng đêm thì mới thoáng thở phào một hơi.
"Tiểu Lục, vừa rồi ta nghỉ ngơi bao lâu?"
"Lão đại, ba giờ, nhưng thứ ngươi đang liên tục đuổi theo có phải vật kia hay không? Nó liên tục bên kia, ta thấy nó không chạy nên không kêu ngươi tỉnh dậy."
Lục Thần tập trung nhìn lại, ở cách xa hơn mấy trăm thước, một bóng đen nằm giữa không trung, sở dĩ có thể nhận ra ở nơi đó có đồ vật là bởi vì màu sắc của nó đậm hơn bóng đêm một chút, lại chầm chậm di chuyển xung quanh, giống như là vật còn sống.
Lúc này Lục Thần mới thở phào một hơi, nhíu mày nói: "Chẳng lẽ tên kia đang chờ ta? Sớm biết đã ngủ thêm một lát..."
Tuy nói như vậy, nhưng Lục Thần cũng không dám thật sự ngủ tiếp, sắc trời tờ mờ sáng, ai biết sau khi trời sáng sẽ có biến cố nào hay không.
"Vô Cực, phải phá Kiếm Trủng như thế nào?" Lục Thần nhìn về phía Thần Ma Vô Cực Kiếm.
"Vũ khí nơi này gần như không hình thành khí linh, trong tình cảnh không được linh lực của chủ nhân cung cấp, chúng chỉ dựa vào tiềm thức để công kích."
"Loại công kích theo tiềm thức này đã trở thành bản năng của bọn chúng, trong tình cảnh như vậy, trừ khi phá hủy hoàn toàn những vũ khí đã hư hỏng này, nếu không kẻ tự tiện đi vào sẽ gặp phải công kích vô cùng vô tận. Dù là Thương Minh ở trạng thái mạnh nhất, e rằng cũng bị tiêu hao tới chết."
"Vậy chẳng phải rất khó đi qua sao?" Lục Thần cau mày.
"Lão đại, có phải ngươi quên nghề cũ của ta hay không..."
Lục Thần trợn tròn đôi mắt.
Nghề cũ của Thần Ma Vô Cực Kiếm... Đúng vậy, nghề cũ của nó là cắn nuốt vũ khí!
"Lão đại, những vũ khí này không được linh lực của chủ nhân rót vào, tương đương với vật vô chủ, hơn nữa đều là một số vũ khí không có khí linh, ta có thể nhẹ nhàng trấn áp ý thức của bọn chúng, tất nhiên có thể cắn nuốt, chỉ là bọn chúng cũng đã là trạng thái tàn phá, rất khó giúp ta tăng lên, mùi vị cũng không ra làm sao, đều là mấy lão già rỉ sét, khó có thể nuốt xuống, nhưng... Vì lão đại ngươi, ta sẽ cố ăn một chút!"
Lục Thần hít vào một hơi, khá lắm, thì ra Vô Cực Kiếm vượt qua Kiếm Trủng như thế.
"Lão đại, nhưng ngươi cũng phải cẩn thận, tuy có một số vũ khí không có khí linh, nhưng nếu chất liệu của bản thân đặc biệt, chấp niệm thâm căn cố đế, ví dụ như thanh Ngân Đảm kia, mấy nghìn năm vẫn có thể bị chủ nhân kêu gọi, ta cũng không thể trực tiếp trấn áp loại vũ khí này, cho nên ngươi vẫn cần đề cao cảnh giác."
Lục Thần gật đầu: "Tốt, nếu vũ khí công kích ta không quá nhiều thì ta có thể đối phó, chúng ta chỉ cần bắt lại Thần Ma Thái Hư, không cần ham chiến!"
Bàn bạc tốt chiến thuật, Lục Thần triệu hồi Tiểu Lục, mang theo Thần Ma Vô Cực Kiếm bước vào Kiếm Trủng.
Vừa bước vào Kiếm Trủng, Lục Thần liền phát hiện vô số vũ khí cắm trên Kiếm Trủng bắt đầu hơi rung nhẹ, không lâu sau, gần như cả tòa Kiếm Trủng đều đang lay động.
"Lão đại, cẩn thận chút!"
Lục Thần gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng đen đang lơ lửng ở đằng xa, tên kia còn ở chỗ này, hình như đang nhìn chăm chú từng động tác của Lục Thần.
"Muốn xem ta như trò cười? Lần này ngươi chắc chắn không chạy được!" Lục Thần lạnh lùng nói.
Hắn hít sâu một hơi, tiếp tục đi vào Kiếm Trủng.
Đột nhiên, một vài thanh vũ khí ở bên cạnh thoát khỏi mặt đất, mạnh mẽ đâm về phía Lục Thần.
Ngay sau đó, càng ngày càng nhiều binh khí bắn ra khỏi mặt đất, một lượng lớn vũ khí hội tụ thành trường long, đánh về phía Lục Thần.
Đông đảo vũ khí như vậy, có kiếm hỏng, thương hỏng, cũng có phù trần, pháp trượng, cung tiễn, chỉ cần là vũ khí bình thường có thể thấy thì gần như đều có thể thấy ở chỗ này!
Việc này tương đương với việc vừa đi vào không gian Sáng Thế mà đã gặp độ khó chung cực...
Nhưng ngay khi những vũ khí kia sắp tới gần Lục Thần, xung quanh Thần Ma Vô Cực Kiếm bộc phát ra một luồng kình khí, thân kiếm tự động xoay tròn, linh khí hai màu đen trắng theo thân kiếm xoay tròn, hình thành một cơn lốc xoáy!
"Ha ha ha ha, đều tới đây cho ta!" Thần Ma Vô Cực Kiếm hiếm khi lên tiếng, một lượng lớn vũ khí hỏng trực tiếp bị vòng xoáy cuốn vào, còn Thần Ma Vô Cực Kiếm thì đã bắt đầu điên cuồng cắn nuốt...