Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
"Diệp Công, Vô Danh xảy ra chút chuyện, chắc là không kịp chạy tới vượt Hồn Vũ Điện, lần này ta tới vượt."
Diệp Công cau mày, "Các ngươi tạm thời đẩy một phó viện trưởng?"
Ỷ Thiên gật đầu.
Có lẽ Diệp Công cũng đoán được quá trình, chỉ là không nhịn được lắc đầu, "Ỷ Thiên, ngươi nhất định phải vượt Hồn Vũ Điện sao? Tình huống của ngươi..."
Ỷ Thiên hít sâu một hơi, "Ta sẽ dốc hết sức thử một lần."
"Quên đi, đây cũng là chuyện của các ngươi, đi thôi, ta dẫn các ngươi đến Vân Tiên Sơn, chuẩn bị trước một chút đã, chiều nay Hồn Vũ Điện sẽ mở ra, đến lúc đó không ít người sẽ xem cuộc chiến."
...
Tiên Thi Trủng, ở nơi sâu trong Kiếm Trủng.
Trong nơi nào đó của Kiếm Trủng, không gian ở nơi này hơi khác với xung quanh.
Bên ngoài nơi này bị một vòng sương mù màu trắng bao phủ, phần lớn bên trong lại là sương đen bao phủ, nhưng có thể thấy được đôi chút.
Lục Thần không biết mình đã tiến vào Thần Ma Thái Hư Cảnh bao lâu, lúc này hắn chính là một điểm trong hàng ngàn hàng vạn "tinh quang" kia.
Những "tinh quang" này là hàng ngàn oan hồn tạo thành, lúc này số tinh quang không thể tính toán được đều đang nhằm vào Lục Thần.
Sau khi tiến vào Thần Ma Thái Hư Cảnh, Lục Thần mới biết được nơi đây căn bản cũng không cần tranh đấu, bởi vì hắn căn bản không điều khiển được bản thân, chỉ có thể trơ mắt nhìn vô số oan hồn nhào về phía mình.
Bọn họ tiến vào trong cơ thể mình, điên cuồng xé rách ý thức của mình.
Cuối cùng, toàn bộ oan hồn bên trong không gian đã biến mất, chỉ còn lại một điểm sáng là Lục Thần.
Lục Thần chỉ cảm giác ý thức của mình mơ hồ, trong đầu có thêm rất nhiều "thứ" không thuộc về hắn!
"Ta chỉ thiếu chút nữa là có thể bước vào Tiên đạo, vì sao lại thất bại trong gang tấc! Ta không cam lòng, không cam lòng!"
"Ta không muốn chết, ta không thể chết được, ta chết, ai tới bảo vệ tộc nhân của ta!"
"Ta đã dùng hết toàn bộ, vì sao vẫn không thể chạm đến Tiên Môn kia! Ta không phục!"
Lục Thần chỉ cảm thấy đại não của mình như đầy đến mức nổ tung, đầu đau như nứt ra, hắn muốn đánh đuổi đủ loại ý thức lại bất lực, chỉ có thể thừa nhận đau khổ không thể tưởng tượng nổi.
Bên cạnh thác nước, có người ngày qua ngày tu luyện kiếm pháp, một kiếm ngược dòng thác nước.
Thánh địa Đạo gia, không biết là ai đang tiếp thụ truyền thừa.
Trong sân đấu u ám, có người máu me khắp người, đứng trước một khoảng thi thể, mệt mỏi sức cùng lực kiệt, cuối cùng cũng chống đỡ đến cuối cùng.
Dưới trời chiều, một phụ nhân xinh đẹp sửa sang lại y phục của nam nhân, không ngừng nói, "Về nhà sớm."
Trong đại điện hắc ám, giọng nói của tên cự nhân đang ngồi như hồng đỉnh, "Lần này ngươi phải phá tan Lục Trọng Thiên!"
Ở thế giới bản nguyên nào đó, đám người tiễn đưa một người, có thể người kia chính là hy vọng của toàn tộc bọn họ, nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn lại chứng kiến thế giới kia sinh linh đồ thán, bóng dáng kia đang liều lĩnh lao về phía hung thủ tàn sát tộc nhân...
Trải nghiệm của rất nhiều người khác đồng thời tràn vào, khiến Lục Thần đau khổ.
Hắn dùng một tay ôm đầu, túm chặt lấy da đầu, cả người đau khổ co lại thành một đống, kêu gào tan nát cõi lòng.
Hắn nhắm chặt mắt, không thể khống chế sương mù màu xanh tràn ra, long lân ở cánh tay phải lật qua lật lại hoàn toàn không có quy tắc, quanh người liên tục bộc phát linh khí.
"A! A! Đều cút ra ngoài cho ta! A!"
Đau khổ không hề giảm bớt theo tiếng kêu rên của Lục Thần.
Dần dần Lục Thần bắt đầu không nhịn được, ý thức mơ hồ, ngất đi.
Trong toàn bộ Thần Ma Thái Hư hoàn toàn yên tĩnh, quang điểm duy nhất kia cũng dần tắt.
...
Mười mấy năm trước, một đêm khuya có tuyết rơi, trong ngõ hẻm, một đứa bé trai nắm chặt một cái túi giấy nhăn nhúm ở trong tay, liều mạng phi nước đại, rẽ qua một ngã rẽ, kéo cô nương đang chờ ở nơi đó bỏ chạy.
"Lục Di, chạy nhanh!"
Mấy người vô cùng hung dữ đuổi sát theo sau lưng.
Cuối cùng tiểu hài tử vẫn không thể chạy trốn, bị chặn ở trong góc.
"Tiểu dã chủng, nhỏ như vậy đã dám cướp đồ, tương lai chắc chắn không phải thứ gì tốt!"
"Không có cha mẹ quản giáo sẽ như thế này, về sau chỉ có thể làm cường đạo, nhân lúc này phải dạy cho ngươi một bài học, tránh việc sau này ngươi đi ra xã hội hại người!"
Tiểu cô nương đứng ở trước người nam hài, đưa tay hô to, "Các ngươi không được chạm vào ca ca ta!"
"Cút ngay cho ta, tiểu tạp chủng!" Một nam nhân cường tráng dùng một tay đẩy tiểu cô nương ra, "Đúng rồi, tiểu nha đầu này cùng phe với nó, còn dám bao che cho nó? Lão tử sẽ dạy dỗ cả hai ngươi!"
Nói xong, nam nhân vung cánh tay khỏe mạnh về phía Lục Di ngã sấp xuống ở góc tường Lục Di...
"Lục Di!" Nam hài trừng muốn rách cả mí mắt, nhào về phía Lục Di.
Ngày hôm đó, Lục Thần không nhớ rõ có bao nhiêu quyền cước rơi vào trên người mình, nhưng hắn vẫn bảo vệ Lục Di thật chặt chẽ.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng đám người kia đã đi, nhưng Lục Thần lại không nhúc nhích được nữa.
"Ca!" Lục Di chui ra từ trong lòng Lục Thần, khóc lóc lay người Lục Thần.
"Ca! Đừng bỏ lại một mình ta! Di Di đã không có cha mẹ, không thể lại không có ca ca! Ca!"
"Ngươi đã nói sẽ không rời xa ta, ngươi gạt người!"
"Ca, ta cầu xin ngươi, nhanh tỉnh lại đi, Di Di không muốn ăn thịt gì nữa, ta cũng không cần gì nữa, chỉ cần ca ca tỉnh lại... Ca..."
Không biết qua bao lâu, sau khi Lục Di liên tục lay, cuối cùng Lục Thần hơi mở mắt ra, "Ồn ào quá... Ngươi không thể để ca ngươi nghỉ ngơi một chút sao?"
"Ca!" Lục Di cũng không quan tâm trên mặt đầy nước mắt nước mũi, nhào tới trên người Lục Thần, "Ta biết ngươi sẽ không bỏ lại ta!"
Lục Thần miễn cưỡng giơ cánh tay lên, nhẹ vỗ về tóc Lục Di, "Nha đầu ngốc, nếu ta chết rồi, chẳng phải một mình sẽ cực kỳ cô đơn sao, cũng không còn ai chiếu cố ngươi..."
"Ừm, ta cướp gà rán..." Lục Thần đưa cái túi giấy ở trong lòng ngực ra, đưa cho Lục Di, "Hắc hắc, bọn họ chỉ lo đánh ta, đã quên gà rán! Lần này chúng ta có lộc ăn... Khụ khụ khụ..."
Trong đêm tuyết, một đôi huynh muội trốn ở dưới mái, vui vẻ ăn gà rán đã nguội thật lâu, dường như trên thế gian này lại không có món ngon nào ngon lành hơn thế này nữa.