Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Thần lắc đầu: "Không còn kịp nữa rồi! Ta không có vấn đề gì về thể lực, Hồn Thể Hợp Nhất... Dù không có Hồn Thể Hợp Nhất, ta cũng không dễ chết như vậy, ta chỉ sợ kéo dài nữa, để bọn họ gặp phải nguy hiểm thì phiền toái!"
"Lão Hải, nếu trong năm ngày mà ta còn chưa ra thì vị trí viện trưởng Thần Ma Học Viện giao cho ngươi!" Dứt lời, Lục Thần không quay đầu lại, trực tiếp chui vào huyệt động.
"Viện trưởng!"
Cuối cùng Vân Hải và Ỷ Thiên vẫn không níu kéo được Lục Thần, hai người không thể không rời khỏi Tư Quá Nhai.
Nhìn hai vị đại đạo sư rời đi, Sở Thiên nhìn Diệp Phàm một chút: "Vừa rồi những gì bọn họ nói ta đều nghe được, viện trưởng của chúng ta thật là mạnh mẽ, nghe nói liên tục khổ chiến bao nhiêu ngày rồi mà vẫn chưa nghỉ ngơi. Nghe nói Ngũ Huyền và Thiên Vẫn chưa đi ra, hắn liền tiến vào mà không hề quay đầu."
Diệp Phàm quay đầu nhìn thoáng qua sơn động, thở dài một hơi: "Không mấy người có thể khiến Diệp Phàm ta bội phục, Vô Danh viện trưởng tuyệt đối là một trong số đó! Diệp Phàm ta có tài đức gì mà có thể gặp được một vị viện trưởng như vậy! Nếu không phải là hắn, ta sớm đã bị Tử Thiên Cung bắt được."
Sở Thiên gật đầu: "Chúng ta cũng không giúp được chuyện gì khác, chỉ có thể liều mạng để trở nên mạnh mẽ, không làm mất mặt viện trưởng và Thần Ma Học Viện!"
Diệp Phàm hơi híp mắt lại: "Đó là tất nhiên!"
"Hy vọng bọn họ đều có thể bình an đi ra."
Càng đi vào sâu bên trong thì mật đạo lại càng rộng mở, Lục Thần lấy ra Thanh Thủy Châu, tuy không phải đang ở dưới nước, thế nhưng một chút ánh sáng của Thanh Thủy Châu có thể chiếu sáng con đường phía trước một chút.
Ngoài ra Lục Thần cũng gọi Đại Hoàng ra.
Hắn không gọi Đại Hoàng ra trong Tàng Bảo Các, thứ nhất là vì có tự tin với ánh mắt của bản thân, thứ hai, cũng là chủ yếu nhất, là bởi vì bên cạnh có Mạc Bắc nhìn chằm chằm!
Thân phận của Đại Hoàng rất đặc biệt, bản thân Lục Thần cũng không biết cuối cùng Đại Hoàng là gì, hắn không muốn để Chúng Tiên Các biết năng lực nghịch thiên của Đại Hoàng.
Mà hiện tại chính là thời cơ tốt để Đại Hoàng đại triển thân thủ.
"Đại Hoàng, có thể cảm giác được gì không?"
Đại Hoàng lắc đầu, có thể là do khoảng cách quá xa.
"Tốt, chúng ta tiếp tục đi vào trong."
Mật đạo này dài một cách khác thường, đi khoảng hơn hai giờ nhưng phía trước vẫn đen kịt một màu, nhìn không thấy điểm cuối...
"Đường hầm dài như vậy, hiện tại ta cũng hơi không phân rõ được phương hướng nữa rồi... Chắc chắn là do con người đào ra sao?" Lục Thần tính toán thời gian một chút, muốn đào một đường hầm như vậy sẽ cần một lượng lớn thời gian và rất nhiều nhân lực giúp đỡ, nếu không cứ đào mãi thì sẽ mất phương hướng.
Nhưng từ khi Vô Niệm Thánh Viện đóng cửa đến khi tranh đoạt địa điểm cũ thì chỉ khoảng nửa năm, trong khoảng thời gian này, Chúng Tiên Các có thể thao tác một cách thần không biết quỷ không hay sao?
Có hơi ảo diệu!
"Cuối cùng là ai đã đào đường hầm? Tại sao phải đào đường hầm?" Lục Thần cau mày: "Cuối cùng dưới Thần Ma Học Viện có bí mật gì!"
Đường hầm này càng chạy càng sâu, ngay cả Đại Hoàng cũng vừa đi vừa nghỉ, xem ra bọn họ đang hơi thiếu không khí.
Cũng không biết đi được bao lâu, cuối cùng đường hầm trở nên rộng rãi, thậm chí xuất hiện lối rẽ.
"Không phải chứ, đường hầm này vốn đã sâu, còn có lối rẽ, vậy làm sao đuổi theo..." Lục Thần đứng trước ba cửa hang trước mặt, hết đường xoay xở: "Ba người kia chọn một con đường, hay là tách ra?"
Đúng lúc này, Đại Hoàng chuyển động ở cửa hang bên trái, sau đó đứng bên cạnh cửa hang, quay sang Lục Thần sủa vài tiếng.
"Hửm? Có ký hiệu?" Lục Thần vội vàng chạy tới.
Mượn ánh sáng của Thanh Thủy Châu, Lục Thần thấy trên vách đá bên cạnh cửa vào có để lại một đồ án hình mũi tên, hình như là vật nhọn khắc xuống.
Phía dưới mũi tên còn vẽ một đôi tai hồ ly đơn giản...
Lục Thần vốn còn hoài nghi ký hiệu này là do ai để lại, hiện tại được rồi, chắc chắn là do Lê Vi để lại.
Chỉ là không biết Lê Vi có tìm được Ngũ Huyền và Thiên Vẫn hay không...
"Mặc kệ, ít nhất chắc chắn bên trong đường hầm này có người! Đại Hoàng, chúng ta đi!"
Trên đường còn có một số lối rẽ, nhưng Lê Vi đều để lại ký hiệu ở mỗi một lối rẽ, Lục Thần đuổi theo ký hiệu là được rồi.
Từ khi tiến vào mật đạo đến hiện tại, Lục Thần đoán đã bảy, tám giờ trôi qua, dần dần trước mặt bắt đầu có một ít ánh sáng.
"Đường hầm dài như vậy, cảm giác không thể nào vẫn còn ở trong phạm vi của Thần Ma Học Viện." Tranh thủ khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, Lục Thần suy nghĩ, nếu không ở trong phạm vi Thần Ma Học Viện, vậy khả năng đường hầm đi thông tới chủ linh mạch cũng không lớn.
Hơi nghỉ ngơi một chút, cân nhắc đến có thể gặp nguy hiểm ở phía trước, Lục Thần thu lại Thanh Thủy Châu và Đại Hoàng, đi về phía phía nguồn sáng.
Không lâu sau, Lục Thần đã thấy nguồn sáng từ rất xa!
Đó là một Truyền Tống Môn cực lớn lóe lên ánh sáng bạc, có lẽ cao hơn hai mươi mét, bên trong Truyền Tống Môn xoay chầm chậm như lỗ đen, cả Truyền Tống Môn đều hơi phát ra ánh sáng.
Lục Thần vừa muốn đi vào, đột nhiên một giọng nói vang lên từ sau đống loạn thạch ở bên cạnh: "Vô Danh!"
Lục Thần quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sau đống loạn thạch lóe lên một bóng dáng xinh đẹp, lập tức đến bên cạnh hắn.
"Lê Vi?!"
Lê Vi nhìn Truyền Tống Môn kia một chút, lúc này hình như Truyền Tống Môn sáng hơn trước đó một chút, nàng lập tức bắt lấy tay của Lục Thần, nhanh chóng kéo hắn ra phía sau đống loạn thạch để ẩn núp.
Không gian sau đống loạn thạch cũng không lớn, hai người gần như dính vào nhau.
Lục Thần tỏ vẻ vô cùng nghi hoặc, hỏi: "Sao vậy?"
Lê Vi giơ ngón trỏ tay phải lên đặt ở giữa môi, ra hiện cho hắn đừng lên tiếng.
Lục Thần bị Lê Vi ép nửa người lên tảng đá, hai người mặt đối mặt, Lục Thần có thể cảm nhận được Lê Vi thổ tức như lan, trên người có một mùi thơm ngát nhàn nhạt.
Đây là tình cảnh gì? Đầu óc Lục Thần hỗn loạn tưng bừng... Chẳng lẽ... Phải xảy ra chuyện gì đó ở chỗ này?
Không hay lắm đâu, thời cơ và địa điểm cũng không quá phù hợp.