Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Đinh Cuồng rút mười ngón tay ở trong xương sọ của Thiết Mộc ra, dùng đầu lưỡi liếm vết máu trên ngón tay, dáng vẻ rất hưởng thụ, "Hắc hắc, thật là mỹ vị!"
"Người Thiên Tiên Bảo, vì sao các ngươi nhìn ta như vậy? Muốn giết ta sao?"
"Hắn là đại ca của các ngươi? Xem ra, bình thường đã quan tâm các ngươi rất nhiều, nhưng ta đã giết hắn, hắn cũng không có cơ hội tiến vào Minh Giới, mà các ngươi lại không làm được gì hết!"
Đinh Cuồng quay người lại, rít gào về phía hai ngàn người của ba viện!
"Lẽ nào các ngươi trơ mắt nhìn đồng bạn của mình chết thảm, vẫn muốn trốn ở trong mai rùa buồn cười kia của các ngươi?"
"Cũng không sao, dù sao các ngươi cũng trốn không thoát, tốt nhất càng có nhiều người hơn tới cứu các ngươi!" Đinh Cuồng nói xong, thản nhiên xoay người trong ánh mắt tức giận của mọi người, "Đừng gấp gáp, cuối cùng chúng ta sẽ hoàn toàn công chiếm Dương Giới, số mệnh của tất cả các ngươi đều giống nhau!"
"Sau đó, mỗi khi qua một giờ, chúng ta sẽ xử quyết một người, đúng lúc cho các ngươi xem trò hay trước khi chết!"
Các đệ tử Thiên Tiên Bảo hoàn toàn bị chọc giận.
"Không phải chỉ là chết à, từ khi nào Thiên Tiên Bảo ta phải chịu sự khuất nhục như vậy! Các chủ, thả chúng ta ra ngoài, để ta giết cho thoải mái!"
"Thiết Mộc sư huynh... Ta liều mạng với bọn họ!"
"Chúng ta đã không thể đợi người khác đến cứu được nữa, các chủ, hay là cứ để chúng ta buông tay đánh một trận đi!"
Đám người Hạc Hành trợn tròn đôi mắt, mắt mở trừng trừng nhìn Thiết Mộc chết thảm, trong lòng hắn ta đau lòng hơn bất kỳ ai, nhưng hắn ta không phải đệ tử bình thường, hắn ta là các chủ!
Hắn ta biết rõ, Quang Chi Thuẫn là hy vọng cuối cùng để ngăn cản những Minh quân này, nếu bây giờ khai chiến, bọn họ gần như không có phần thắng, nhưng nếu có thể đợi được viện binh, có thể còn có một đường sống.
Người đi đến trước tiên đều là tinh anh trong Thiên Nhai các, nếu bị toàn diệt, Thiên Nhai các chỉ còn trên danh nghĩa... Có thể giữ được mấy người thì giữ thêm mấy người!
"Tất cả im miệng cho ta!" Hạc Hành gầm lên một tiếng, "Bây giờ các ngươi đi ra ngoài chính là chịu chết! Ta không thể dùng mạng của các ngươi đánh đổi mạng những người khác!"
Ỷ Thiên nhìn về phía Hạc Hành, cũng may Hạc Hành tiền bối còn đủ lý trí, nếu không thật sự không có bất kỳ cơ hội gì.
Hồn Sử khô gầy cũng nghe được lời nói cả Hạc Hành, mỉm cười, tiến lên nói, "Các ngươi thật ngây thơ, cho rằng không ai có thể phá được Quang Chi Thuẫn này hả? Còn có ảo giác?"
Vừa dứt lời, trước mặt đột nhiên xuất hiện một đạo đao ảnh, trực tiếp bắn về phía Quang Chi Thuẫn.
Một đạo đao ảnh màu đen đánh đến từ bên cạnh Quang Chi Thuẫn, Hạc Hành lại trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi!
Mọi người khiếp sợ nhìn Hồn Sử khô gầy!
Thậm chí vừa rồi đám người còn không thấy hắn ta ra tay, hắn ta đã hoàn thành rút đao xuất đao, một vệt ánh đao kia còn trực tiếp đánh Hạc Hành bị thương, đây là thực lực khủng bố đến mức nào!
Nếu một đạo kia đánh thẳng vào Quang Chi Thuẫn, mọi người đã không dám tưởng tượng sẽ có hậu quả thế nào.
"Ngươi, rốt cuộc ngươi là cảnh giới gì!" Hạc Hành mạnh mẽ chống đỡ, khiếp sợ nhìn Hồn Sử.
"Nói cho các ngươi biết cũng không sao, tại hạ cảnh giới Quỷ Vương nhị tinh! Cái này hả, ta cũng đã giao thủ với rất nhiều cao thủ Dương Giới, không khó giết vài Nhân Vương ngũ tinh ở chỗ này." Hồn Sử thảnh thơi nói.
Minh Giới có lợi với vong hồn, Dương Giới có lợi với người tu tiên, nhưng dưới hoàn cảnh công bằng, gia hỏa này lại có thể càng mạnh hơn? Còn có thể dễ dàng giết mấy người một lần?!
"Bây giờ đã biết, ta chỉ là buồn chán chơi với các ngươi nhiều hơn thôi, các ngươi lấy đâu ra hy vọng, lấy đâu ra cơ hội?"
Một chiêu của Hồn Sử khô gầy, quả nhiên như một đánh nặng nề, khiến tinh thần của đám người Thiên Tiên Bảo, Phượng Lai Thánh Viện run rẩy dữ dội!
Thậm chí trong đám đệ tử của Thiên Tiên Bảo, đã có người bắt đầu tan rã ý chí chiến đấu, sắc mặt trắng bệch, ngón tay run rẩy, chỉ là vẫn còn mạnh mẽ chống đỡ.
"Chúng ta, chúng ta cũng sẽ bị hút thành thây khô sao?"
"Ngươi nói cái gì đó, đừng làm dao động lòng quân!"
"Sư huynh, ta, ta chỉ là hơi sợ..."
Phượng Lai đệ tử cũng như vậy, không thiếu nữ đệ tử đã đỏ vành mắt.
"Lê Vi sư thúc đâu, vì sao không tìm thấy Lê Vi sư thúc, chẳng lẽ đã bị giết chết rồi."
"Ta chưa từng thấy thực lực chân thật của Lê Vi sư thúc, nàng được gọi là chiến lực hàng đầu Phượng Lai, lẽ nào nàng cũng..."
Một đao của Hồn Sử khô gầy đánh tan phòng tuyến tâm lý của rất nhiều người!
Chỉ ngoại trừ một học viện!
Đôi mắt Sở Thiên nhìn chằm chằm Hồn Sử, có lẽ gia hỏa này là đối thủ mạnh mẽ nhất mà mình gặp được, kết quả hình như phía đối diện còn có hai người có thực lực tương đương với hắn ta, thậm chí mạnh hơn.
Ngay từ đầu hai Hồn Sử kia chỉ đứng bên cạnh hắn ta, vẫn không nói một lời.
Thông thường, ngay từ đầu đã gọi tới gọi lui, đều là người thực lực yếu, chắc chắn người lợi hại còn ở phía sau!
Cần một chiêu kia sao... Nếu dùng ra, không khống chế được thì làm sao bây giờ...
Hắn ta nhìn về phía Diệp Phàm và Tiêu Chiến, trong mắt hai người đều rất nghiêm túc.
Lại nhìn đám người Thần Ma Học Viện, sắc mặt mọi người đều rất nghiêm nghị, im lặng không nói gì.
Thần Ma Học Viện đều là thiên tài, trên mặt ý nghĩa thiên tài trong Cửu Thiên khác với thiên tài bình thường, ở Cửu Thiên này, cũng không phải thiên tài không cần cố gắng đã có thể mạnh hơn người khác, thiên tài nơi đây đều trải qua rất nhiều trận chiến, lúc này mới có khả năng lấy được cơ duyên tốt hơn người khác, ngay lúc còn rất trẻ đã có thể đạt được cảnh giới cao hơn.
Trải qua càng nhiều, cũng khiến bọn họ trở nên càng trầm ổn hơn.
Vân Hải đột nhiên nói, "Một trận chiến này, có thể là trận chiến cuối cùng của các ngươi, không cần phải giữ lại gì nữa... Xin lỗi, là chúng ta dẫn các ngươi vào tuyệt cảnh!"
Diệp Phàm luôn không nói nhiều đột nhiên mở miệng, "Vân Hải sư bá, từ khi chúng ta gia nhập vào Thần Ma Học Viện, chúng ta đã là một thành viên của Thần Ma Học Viện!"
"Chúng ta còn phân rõ phải trái!"