Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp ( Dịch Full )

Chương 1441 - Chương 1440: Hồn Chi Thủ Vệ (6/15)

Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp Chương 1440: Hồn Chi Thủ Vệ (6/15)

Editor: Linh Tống

Phụ trách: Vô Tà Team

Nơi này chỉ cách Vong Hồn bình nguyên hơn nửa canh giờ đi đường, trăm vạn đại quân gấp gáp hành quân trong Minh Giới.

Đám người Thần Ma Học Viện đi theo đội ngũ có vẻ đặc biệt khẩn trương.

"Các ngươi nói xem, liệu người ngăn cản cả Vong Hồn bình nguyên có phải là viện trưởng hay không?" Tiêu Chiến vừa chạy nhanh, vừa hỏi đồng môn bên cạnh.

Sở Thiên im lặng hồi lâu, thở dài một hơi.

Thật ra đệ tử Thần Ma Học Viện biết rõ hơn bất kỳ ai, điểm yếu lớn nhất của viện trưởng là thể lực yếu.

Nếu nói viện trưởng ngăn cản Vong Hồn bình nguyên trong bảy, tám tiếng, trong lòng bọn họ cũng không ôm hy vọng.

Kịch chiến bảy, tám tiếng? Bọn họ tình nguyện tin tưởng viện trưởng nhanh chóng giết ra một con đường máu, đã rời khỏi Vong Hồn bình nguyên! Dù sao điều này mới phù hợp với đặc điểm thực lực của viện trưởng.

Rất nhiều người đều nghĩ như vậy, còn nhiều người hơn nữa cho rằng mấy người còn sống kia bịa đặt lời nói dối.

Hoặc là trong khu vực Vong Hồn bình nguyên căn bản cũng không có quân phòng thủ, hoặc Vong Hồn bình nguyên đã có quân phòng thủ chờ bọn họ tự chui đầu vào lưới, hoặc cũng có thể thật sự có một đại quân mạnh mẽ nào đó chiến đấu kịch liệt với Minh quân ở nơi này.

Chỉ là, mặc kệ có phải là bẫy rập hay không, có quân đội địch hay không, bọn họ đều phải đi xác định!

Đại quân người tu tiên chỉ mất hai mươi phút để chạy tới Vong Hồn bình nguyên.

Sau khi bọn họ đến đây, trăm vạn người trực tiếp bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn kinh đến mức trợn mắt há hốc mồm.

Nơi đây không có bẫy rập, hoặc nói một cách chính xác, vô số Minh quân ở nơi đây không phục kích bọn họ! Nơi đây cũng không có đại quân người tu tiên mạnh mẽ nào!

Ở chỗ này chỉ có ba bóng dáng điên cuồng giết chóc giữa đại quân Minh quân vô tận!

Một thiếu niên nhân tộc mười bốn mười lăm tuổi, giơ tay lên là giết sạch một vùng!

Một con Bạch Hổ xâm nhập trận địa địch, đối mặt mấy vạn người vây công mà giống như gãi ngứa, khi nó công kích, một vuốt giơ lên, trực tiếp miểu sát địch nhân!

Ngoài ra còn có một con chuột lớn màu trắng, xung quanh nó là một vùng tàn chi đoạn thể, ngay cả Minh quân thấy nó cũng sợ đến mức run rẩy cả người.

Sau ba tên biến thái này một con chó vàng đứng bên cạnh một nam tử áo đen, thỉnh thoảng sủa vài tiếng về phía Minh quân.

Còn Vô Danh đã nghỉ ngơi một hồi lâu, đám Tiểu Thú căn bản không cần Lục Thần xuất thủ, dưới sự trợ giúp bằng đan dược của Tiểu Lục, thể lực của hắn đã hồi phục không ít.

Hắn vỗ đầu Đại Hoàng, lắc đầu nói: "Đại Hoàng à Đại Hoàng, ngươi xem ba bọn họ đều trở nên lợi hại như vậy, cũng chỉ còn ngươi vẫn còn lăn lộn ở đội cổ động viên! Làm gì cũng không được, nhưng kéo cừu hận thì lại đứng đầu!"

Nơi đây làm gì có thiên quân vạn mã, mà chỉ có bốn người Lục Thần!

Một đám người tu tiên đã bị cảnh tượng trước mắt hù dọa.

"Thiếu niên kia là ai? Hắn cũng quá mạnh! Sao chiến sủng của hắn lại mạnh như vậy?"

"Con kia không phải là Thôn Thiên Thử chứ! Trời ạ, ngay cả vong hồn cũng bị ăn!"

Hiện tại đám Thú Thần đang đánh, cho nên mọi người đều quên mất sự tồn tại của Lục Thần.

Thế nhưng các đệ tử Thần Ma Học Viện chỉ liếc mắt đã thấy được Lục Thần.

"Là viện trưởng!" Tiêu Chiến kích động vạn phần, là người đầu tiên nhào về phía Lục Thần, những đệ tử khác cũng đồng thời vọt tới.

"Viện trưởng!"

Lục Thần xoay người, kỳ quái nhìn đám người Tiêu Chiến: "Sao các ngươi lại tới đây."

"Viện trưởng, ngươi vẫn chưa chết!" Tiêu Chiến kích động nói: "Chúng ta và đại lục khác liên thủ, chuẩn bị đẩy trận tuyến phòng thủ tới Minh Giới."

Lục Thần liếc Tiêu Chiến một cái: "Nói thế nào đây... Đẩy mạnh phòng tuyến tới Minh Giới? Xem ra các ngươi đã thành công rồi đúng không?"

Sở Thiên nói: "Hiện tại mới vừa chiếm được bốn cửa vào, bởi vì quân phòng thủ liên tục không có viện quân, chúng ta cảm thấy kỳ quái nên đã chạy tới kiểm tra, không ngờ lại thấy được viện trưởng và người thiếu niên kia."

"Viện trưởng, tên kia là ai? Lại cầm chân quân địch với ngươi lâu như vậy!" Tiêu Chiến hỏi.

Ánh mắt của Diệp Phàm, Ngũ Huyền và Thiên Vẫn cũng không nhịn được bị tiểu Thú Thần hấp dẫn, tên kia thật sự quá mạnh, Minh quân tới một nhóm chết một nhóm!

"Tên này... Thật mạnh! Viện trưởng, cuối cùng hắn là ai vậy?"

Lục Thần bất đắc dĩ lắc đầu: "Hắn là nhi tử của ta..."

"Nhi tử!" Đệ tử Thần Ma người này khiếp sợ hơn người kia, viện trưởng cũng có con trai? Đã lớn như vậy?

Lục Thần đứng lên, nhìn thoáng qua đám Tiểu Thú, ba tên kia đánh nhau từ nhỏ tới lớn, phối hợp có thể nói là hoàn mỹ.

Tiểu Thú phụ ma nguyên tố, lá chắn phòng ngự, Tiểu Mao Đoàn kết nối huyết mạch, Tiểu Nguyên vật linh song miễn, còn hấp thu công kích, ba tên này còn đánh chết nhiều quân địch hơn lúc mình đơn đả độc đấu trước đó!

"Ma Vẫn sâm lâm đã giúp mấy tiểu gia hỏa trưởng thành hơn nhiều lắm." Lục Thần cảm thán nói.

Địch nhân không xuất hiện Quỷ Vương cao tinh, Lục Thần căn bản không lo lắng cho sự an toàn của ba tên này.

"Viện trưởng, thể lực của ngươi có thành vấn đề không?" Diệp Phàm hỏi.

"Bây giờ tỷ lệ tiêu hao thể lực của ta cũng không lớn, hơn nữa đám Tiểu Thú giúp ta tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, hiện tại đã khôi phục được rồi." Lục Thần nói.

Nghe Lục Thần nói như vậy, cuối cùng các học viên cũng bỏ xuống sự lo lắng.

Đúng lúc này, hàng ngũ của bên Minh quân tách ra bốn con đường, khiến người ta cảm thấy kỳ lạ là cùng lúc đó, trên bầu trời bắt đầu xuất hiện mây đen dày đặc, sấm sét vang dội.

Cuồng phong quét ngang qua cả Vong Hồn bình nguyên, mơ hồ mang theo một luồng hơi lạnh!

Lục Thần hơi híp mắt lại, xem ra, cuối cùng đối phương ngồi không yên!

"Duy Ngã Độc Cuồng!" Giọng nói kia lại vang vọng toàn trường.

"Ta thừa nhận trước đó đã đánh giá thấp ngươi, thế nhưng, chuyện này cũng không ảnh hưởng đến kết cục sau cùng của ngươi!"

Hơn bốn mươi bóng dáng xông ra từ trong đại trận của Minh quân!

Hơn ba mươi người này ai nấy đều có vẻ trầm ổn lạ thường, dù nhìn thấy ba thú mở ra sát giới nhưng trong mắt vẫn không có gợn sóng.

Tuy bọn họ không mở miệng, nhưng khi Minh quân xung quanh thấy những người này đều hơi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của những người này!

Bình Luận (0)
Comment